Toàn thân có gì đó không bình thường.
Tiêu Lăng vừa ăn cơm xong chưa tới nửa tiếng đã cảm thấy mơ màng muốn ngủ, tình trạng như vậy đối với anh quá bất thường rồi bình thường mỗi buổi tối anh đều ngủ lúc mười một mười hai giờ, với lại hôm nay đã ngủ mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, nhưng giờ anh lại cảm thấy buồn ngủ.
Tính cảnh giác ngờ vực của Tiêu Lăng rất cao, đặc biệt đây lại là địa bàn của Mạc Gia.
Hạ độc
Trong đầu anh chỉ lóe nghĩ ra từ này.
Sao Tiêu Lăng lại không nghĩ ra người nhà họ Mạc sẽ làm việc này, anh nắm chặt bàn tay chống đỡ lại ánh mắt muốn khép lại của mình, chắc độc tính khá mạnh, trước mắt anh bắt đầu xuất hiện nhiều hình ảnh giống nhau mờ ảo, Tiêu Lăng sờ lấy điện thoại lên từ ghế sofa, lập tức gọi cho Tôn Viễn.
Điện thoại Tôn Viễn không ai nghe máy cả.
Tiêu Lăng dùng ý chí kiên định nhất để chống lại bản thân mình lúc này, lại gọi điện thoại cho Lãnh Mạc và Mộ Bạch, cũng như vậy, đều không ai nghe máy hết.
Xem ra có người cố ý thiết kệ bẫy này để anh lọt lưới.
Tiêu Lăng cười lạnh lùng, không cố gắng tốn công sức nữa.
Anh dám chắc rằng nếu lúc này gọi điện thoại cho tiểu Trần và Tiêu Khả, kết quả cũng như vậy.
Nên hôm nay người bày mưu tính kế anh là ai được chứ? Tất cả người trong Mạc Gia đều không thể thoát được nhưng buổi tiệc tối nay cũng không thể là cố ý sắp xếp được, mục đích chính là vì giữ chân Mộ Bạch bọn họ, mục đích cuối cùng nhắm vào anh.
Ông Mạc chắc là cũng biết điều này, mà thái độ lại như ngầm đồng ý chấp nhận, nếu không việc này không thể tiến triển thuận lợi như vậy.
Đầu óc càng ngày càng nặng nề buồn ngủ.
Tiêu Lăng nhanh chóng gửi một tin nhắn ra, gửi xong ngay lập tức xóa đi nội dung tin nhắn.
Anh dám chắc, người nhà họ Mạc không dám làm gì anh ra, còn vì sao mình lại bị làm cho ngất đi, dùng ngón chân cái cũng có thể nghĩ ra nguyên nhân.
Người đê tiện đến vô địch thủ.
Mạc Gia đã phát huy câu nói này ở cảnh giới cao nhất.
Trong khoảnh khắc bị hôn mê, Tiêu Lăng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, anh cố gắng mở mắt lớn một chút, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy mấy người cứ lắc qua lắc lại, tiếp đó cơ thể anh bị mấy người này khiêng đi, anh có cảm giác hình như có một bạn tay nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại trên người anh, Tiêu Lăng rất muốn ói, nhưng không chịu nổi hiệu quả của thuốc, anh hoàn toàn hôn mê.
Mạc Oanh Oanh căn dặn vài người giúp việc to khỏe, “Cẩn thận, đừng làm anh ta bị thương.”
“Dạ, đại tiểu thư.”
Vài người khiêng Tiêu Lăng, nhẹ tay nhẹ chân khiêng anh vào phòng Mạc Oanh Oanh, sau đó đặt anh lên chiếc giường lớn ở phòng Mạc Oanh Oanh.
Mạc Oanh Oanh quắt quắt tay bảo mấy người giúp việc, “Được rồi, các người có thể đi rồi.”
Mấy người giúp việc không dám kháng lại lệnh cô ta, toàn bộ lui ra khỏi phòng. Đợi mọi người đi hết, Mạc Oanh Oanh nhanh chóng đóng chặt cửa phòng, cô cũng không giấu được khuôn mặt hớn hở của mình, vội vàng xong đến bên giường, nhìn Tiêu Lăng với ánh mắt say đắm.
Tiêu Lăng trong hôn mê mà cũng đẹp trai như thế đó, làn da bánh mật, cơ mặt góc cạnh, đôi mày lạnh lùng như kiếm, sống mũi khá cao, và một bờ môi mỏng đang khép chặt……, đường nét nào cũng khiến người ta mê mẩn. Mạc Oanh Oanh đưa tay vuốt đi vuốt lại má anh, “Tiêu Lăng ơi là Tiêu Lăng, em đã nói với anh, anh là của em, chỉ có thể là của em. Em yêu anh nhiều năm vậy, không dễ gì mới đợi được đến ngày này, lần này, em tuyệt đối không để anh tuột ra khỏi tay em, qua đêm nay, mọi câu chuyện phải thay đổi theo hướng mới.”
Mạc Oanh Oanh trèo lên giường, bắt đầu cởi hết đồ Tiêu Lăng.
Tất cả đều theo kế hoạch của cô thực hiện, cô cởi đồ Tiêu Lăng, tiện tay vứt xuống dưới nền nhà, sau đó cởi bỏ đồ mình, cô kéo chặt cánh tay của Tiêu Lăng, đầu gối lên ngực anh, đây là lần đầu tiên cô và Tiêu Lăng tiết xúc thân mật như thế.
Mạc Oanh Oanh hưng phấn đến nổi cả người run lên, cô nhẹ nhàng sờ lên mặt anh, cứ thế sờ qua yết hầu tới ngực của anh, sau đó là cơ bắp đầy sức mạnh của anh… Mạc Oanh Oanh ôm Tiêu Lăng thật chặt, không có bất cứ quần áo nào ngăn cách hai cơ thể, cô kích động nói thì thầm, “Tiêu Lăng, qua nửa tiếng nữa sẽ có người đến bắt gian, kaka, đến lúc đó mọi người đều thấy hai chúng ta nằm trên cùng một chiếc giường, lần này ông mời nhiều kí giả đến thế thật không phải là mời không công rồi, sự việc của chúng ra sẽ có trên khắp các bản tin lớn, còn có các tờ báo lớn, đến lúc đó nếu anh không cưới em, với áp lực dư luận sẽ khiến anh thở không nổi, đến lúc đó anh chỉ có thể thỏa hiệp.”
“Tiêu Lăng, anh chỉ có thể là của em, còn con Tô Tố ….kaka, cô ta thấy chúng ta ở bên nhau, anh nghĩ cô ta còn cần anh sao haha”
….
Lúc Tiêu Lăng gọi điện thoại đến, điện thoại của Tôn Viễn và mọi người đều không mang theo.
Họ bị vây lấy, ai nấy đều bị vây quanh, từ Mộ Bạch Tôn Viễn đến An Tiểu Hy Tiêu Khả, luôn có người chuyên phụ trách bám lấy họ, đặc biệt là điện thoại, để có một lí do quang minh chính đại, Trên buổi tiếp trực tiếp thiết kế một trò chơi, trò chơi này dựa theo vòng cuối cùng của , thu tất cả điện thoại cuả mọi người, bỏ vào một cái thùng, cuối cùng do Mạc lão gia từ trong thùng rút ra một chiếc điện thoại, sau đó chủ nhân của chiếc điện thoại đó bị rút trúng đó có thể đưa ra một yêu cầu với ông.
Mạc Gia là gia đình thế nào, trò chơi như vậy đương nhiên không thể làm ngơ mà không tham gia.
Ai ai cũng không do dự cống hiến điện thoại của mình.
Tôn Viễn Mộ Bạch và những người khác cũng không ngoại lệ, Tôn Viễn nghe thấy quy tắc trò chơi còn hút sáo, “Hớ, lần này chơi lớn thật, lỡ có ai trực tiếp đưa ra đề nghị hợp tác với bệnh viện họ thì sao? Chả lẽ cũng đồng ý.”
“Ai mà biết được, lão già này chắc không phải nói khoát chứ.”Tiêu Khả lắc đầu không hiểu nổi, “Mặc kệ ổng, tóm lại tôi nghĩ, nếu rút trúng điện thoại của tôi, tôi sẽ đưa ra yêu cầu khiến ổng thổ huyết ra ngoài mới được.”
Điện thoại bị lấy đi, Mộ Bạch có chút bất an.
Lãnh Mạc vừa nhìn đã hiểu, hỏi anh, “Sao vậy?”
“Sao cứ cảm thấy bên trong có âm mưu gì đó”
“Sao vậy được” Tôn Viễn chỉ vào đám kí giả, chả khách khí đáp lại, “Nhiều kí giả ở đây như vậy, họ có thể có âm mưu gì, đừng nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng nghĩ coi khi họ rút được điện thoại mình mình xử họ ra sao.
Trong lòng Mộ Bạch vẫn cảm thấy bất an, “Tô Tố đâu?”
“Tố Tố cô ở trong phòng nghỉ ngơi, còn có Tiêu Lăng bên cạnh cô ấy, chắc chắn không có chuyện xảy ra được.” An Tiểu Hy đang cầm một ly Champagne, vỗ mạnh vào vai của Mộ Bạch, “Mộ Bạch sư huynh, Tiêu Lăng không để Tố Tố xảy ra chuyện đâu.”
Cũng đúng...
Mộ Bạch chậm rãi thở một hơi, cố gắng giữ chặt mi mắt không ngừng nhảy của mình, có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chỉ với tình cảm mà Tiêu Lăng dành cho Tô Tố, sao lại có thể để cô xảy ra chuyện được.
Biển lớn trong đêm tối vừa tối đen như mực sóng lại nổi cuồn cuộn, nhìn vào có chút khiếp sợ, mấy người thân thiết như bọn họ thì ở vòng ngoài cùng nhất, vừa nói chuyện vừa nhìn cảnh tượng đám người bên trong huyên náo không ngừng.
Bãi biển nhóm lửa lên, tiếc là...tầm nhìn không được cao lắm.
“Đang nhìn gì vậy?” Lãnh Mạc hỏi nhỏ.
Mộ Bạch nhìn qua một lượt mà không có phát hiện gì, cũng thu ánh nhìn lại, anh dựa vào một câu dừa lắc đầu, “Không có gì”
Đột nhiên_
Đằng sau có một cánh tay vỗ vai anh.
Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm