Chậc, giả vờ nhu nhược ai không biết chứ?
So với kỹ thuật diễn, Lục Lăng Tuyết vẫn còn chưa xứng xách dép cho Lục Diệp.
“Lục Diệp, em đừng nói như thế!” Giang Văn Thăng tức khắc có chút nóng nảy. Ở trước cửa công ty mình nói như này, đến lúc đó nhân viên trong công ty sẽ nghĩ như thế nào?
Nhưng Lục Diệp này, hắn lại không dám xé rách mặt. Vì thế hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, muốn lừa đem Lục Diệp lên trước rồi nói.
Lục Diệp lại như hiểu được ý nghĩ trong lòng của Giang Văn Thăng, cô ngược lại càng thêm khổ sở. Cô nhìn người chung quanh, ủy khuất mà nói, “Văn Thăng, trước kia anh không phải đối với em như vậy…… Anh có phải hay không, không thích em nữa?”
Nói hơi hết lời này, dạ dày Lục Diệp giống như quay cuồng.
“Làm sao như thế chứ!”
“Chính là như vậy mà, anh cùng Lăng Tuyết…… Các người hiện giờ thoạt nhìn giống như em chen chân vào không được.” Lục Diệp trên mặt ủy khuất càng ngày càng nặng, “Anh muốn em giúp anh nói chuyện với phóng viên, em cũng giúp anh nói. Nhưng Văn Thăng, hiện tại ở bên anh, em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, chúng ta có phải không tìm lại được cảm giác như trước đây?”
Lục Diệp theo bản năng mà lui lại sau.
Cô càng lui, Giang Văn Thăng càng nhẹ nhàng tiến lại gần. Hắn đuổi theo Lục Diệp, Lục Lăng Tuyết cũng không ngăn lại được.
Lục Diệp liên tục lùi về sau, cẩn thận mà ôm Bánh bao nhỏ.
Cô lắc lắc đầu, trên mặt tất cả ngập tràn một dòng nước mắt như mưa sa. Nhưng cho dù như vậy, trong mắt Lục Diệp trước sau như có một loại quật cường.
Vẻ giả vờ nhu nhược của cô hoàn toàn khác với vẻ giả vờ đáng thương của Lục Lăng Tuyết. Nếu nói Lục Lăng Tuyết giả vờ là một đóa tiểu bạch liên bị gió tàn phá, thì diễn xuất nhu nhược của Lục Diệp trước sau như mang theo vài phần cao ngạo, như là tuyết mai đứng ngạo nghễ trong sương lạnh mùa đông gió tuyết. Văn Thăng, em muốn tin tưởng anh, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh, thực xin lỗi em thật sự làm không được!” Lục Diệp nói, lập tức ôm Bánh bao nhỏ hướng cổng lớn công ty mà đi.
Cô bước nhanh đi rồi, Giang Văn Thăng lại một đường đi theo.
Lục Diệp thấy hắn sắp đuổi theo, bỗng nhiên bước nhanh hơn.
Cô chính là muốn duy trì khoảng cách với Giang Văn Thăng, hiện tại tốt nhất là cô không muốn nhìn thấy Giang Văn Thăng. Vốn dĩ Lục Diệp là muốn đến xử lý việc công ty, nhưng cô cũng không nghĩ tới, Lục Lăng Tuyết lại cũng ở trong công ty! Cô nếu có động tác gì, rất dễ dàng bị Lục Lăng Tuyết phát hiện.
Cho nên mới luôn mãi trì hoãn, Lục Diệp vẫn là cảm thấy đem việc công ty để sang một bên, dù sao sau này……
Là đồ vật của cô, cô chung quy sẽ lấy về hết!
Lục Diệp vốn dĩ ôm Bánh bao nhỏ, tự nhiên chạy không lại Giang Văn Thăng.
Giang Văn Thăng thời điểm mắt thấy sắp đuổi theo kịp Lục Diệp, bỗng nhiên có người chặn đường đi. Giang Văn Thăng buồn bực vô cùng, đang định mắng chửi, ngẩng đầu lại giật mình tại chỗ.
Chiến Vân Kỳ?
Sao là hắn?
Giang Văn Thăng vừa thấy được Chiến Vân Kỳ, tức khắc như thay đổi một khuôn mặt khác. Dáng vẻ hắn thoạt nhìn như là một bộ bộ mặt nịnh nọt ghê tởm.
Chiến Vân Kỳ nghe Chiến Đình Kiêu nói, mới đến nơi này che chở Lục Diệp cùng Hựu Hựu.
Nhưng anh nào nghĩ đến, vừa mới tới nơi này, lại nhìn đến Lục Diệp bị người ta đuổi theo.
Anh tưởng tượng đến Chiến Đình Kiêu cho anh công đạo, tức khắc vọt lên, lập tức đem Lục Diệp cùng Hựu Hựu bảo vệ ở sau lưng.
“Chiến công tử, anh sao lại ở đây?” Giang Văn Thăng lúc trước còn một bộ dáng thâm tình, lúc này lại cực kỳ nịnh nọt.
Chiến Vân Kỳ nhìn thoáng qua Lục Diệp ở sau lưng, tầm mắt dừng ở trên người Lục Diệp đang ôm Bánh bao nhỏ. Rồi anh cũng không tính giải thích gì với Giang Văn Thăng, liền lạnh lùng rơi xuống một câu, “Giang Văn Thăng, anh hẳn là biết, Người Chiến gia anh đắc tội không nổi chứ.”
“Vâng, tôi biết……”
Nhưng hắn đuổi theo Lục Diệp a, chẳng lẽ không phải Chiến Vân Kỳ tự mình đột nhiên vọt ra sao?
“Vậy là tốt rồi, không có gì việc của anh, anh có thể đi rồi.”
Giang Văn Thăng quả nhiên không dám đuổi theo nữa.
Hắn vừa mới trở lại trong công ty, Lục Lăng Tuyết liền theo lên. Vừa mới sự tình ở cổng công ty, cô tất cả đều thấy rõ ràng.
Lúc này cô nhìn Lục Diệp trên xe Chiến Vân Kỳ, trong mắt tức khắc bốc lên ngọn lửa ghen ghét. Nhưng cô vẫn làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, không mặn không nhạt hỏi Giang Văn Thăng: “Văn Thăng, kia là trưởng tôn thiếu gia Chiến gia?”
“Đúng vậy.”
“Vậy kỳ quái, trước đến giờ em chưa nghe nói qua Lục Diệp có quen biết anh ta a. Văn Thăng, anh nói xem…… Thái độ Lục Diệp gần đây đối với, có phải hay không bởi vì quen biết thiếu gia Chiến gia này? Nếu không phải nói như vậy, em thật sự cảm thấy Lục Diệp sẽ không đối xử với chúng ta như vậy.”
Cô nói tự nhiên là Chiến Vân Kỳ.
Lục Lăng Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của Chiến Vân Kỳ đối với Lục Diệp có chút che chở, trong lòng liền tức giận không chịu được.