Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

chương 22: thổ phỉ vào cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Diệp sửng sốt, tức khắc đổi thành một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

Chiến Đình Kiêu dựa sát cô như vậy, cô vẫn là áp lực cực lớn à.

Lục Diệp nhịn phun máu mũi xúc động, cười nói, “Nào dám a! Tôi chính là cảm thấy…… Ai nha, hôm nay thời tiết thực không tồi đâu. “

Cô cho dù muốn tái xuất, đâu ra nhiều cái gì như vậy? Ngẩng? Cô vì cái gì phải cùng Chiến Đình Kiêu giải thích nhiều như vậy chứ?

Nhưng mà Đại Boss trước mắt bá đạo vô cùng căn bản không tính cho Lục Diệp một cơ hội nghĩ ra đề tài gì, anh lại nhẹ nhàng tới gần vài phần, bắt gặp Lục Diệp có vẻ né tránh.

Cô lùi về sau cứ thế dường như đụng vào mặt sau sô pha, Chiến Đình Kiêu ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, “Cô là không muốn ở bên cùng với tôi, hay là cái gì?”

“Nào có nào có!”

Không biết vì cái gì, Chiến Đình Kiêu dần dần đè thấp thanh âm, Lục Diệp trong lòng cũng không khỏi mà khẩn trương lên.

Cô nuốt nước miếng một cái, cả người cơ hồ đều dán ở trên sô pha. Cô cơ hồ sắp đến cực hạn, chỉ cần thả lỏng một chút, cả người cô đều sẽ ngã vào trên sô pha.

“Không có a, tôi chính là…… Tôi chính là muốn tốt cho anh thôi! Anh nếu là sủng tôi, sợ người ta nói ánh mắt anh có vấn đề thì làm sao bây giờ? Anh anh minh thần võ như vậy đúng hay không! Nếu đột nhiên sủng tôi…… Aiza, đến lúc đó người ta sẽ nghĩ như thế nào, có đúng hay không?!”

Lục Diệp mới không có ngốc như vậy đâu!

Cô nếu là thật sự bị Chiến Đình Kiêu phủng hồng, sau này còn không phải là địch của toàn dân?

Đến lúc đó…… ảnh hậu cô nói không chừng còn bị người ta nói là dùng quy tắc ngầm à! Cô mới không cần!

Lúc này tái xuất, cô nhất định phải dựa vào chính mình, hơn nữa nhất định phải dương mi thổ khí một phen. Làm đám cặn bã kia xem cho kỹ, ai là dựa vào thực lực, ai là dựa vào hai chân!

Ừm, chính là như vậy!

“Chiến, chiến tiên sinh, thân thể của ngài dịch về sau một chút được không?”

Chiến Đình Kiêu cũng không biết có phải hay không hài lòng với câu trả lời của Lục Diệp, sau đó lùi ra. Hắn không nhanh không chậm mà sửa sang lại một chút quần áo của mình, sau đó thong thả ung dung nói, “Chỗ cô quá tệ.”

Lục Diệp sắc mặt cứng đờ, có chút không nghe rõ.

“Gì?”

“Chỗ cô quá tệ, tôi thực không thoải mái.”

Lục Diệp sắc mặt trầm xuống.

Đại Boss chẳng lẽ còn tính thường trú ở chỗ này?

Không phải chứ? Còn không chịu đi? Nói như vậy, cô sau này còn như thế nào đi ra ngoài?

Lục Diệp ho nhẹ một tiếng, xấu hổ mà nói, “Kia…… Kia xin hỏi chiến tiên sinh có dặn dò gì sao?”

Chiến Đình Kiêu như đã sớm chờ đợi câu hỏi này của Lục Diệp, cô vừa mới hỏi xong, anh liền lập tức chém đinh chặt sắt nói, “Ở nhà tôi!”

Nghe xong những lời này, Lục Diệp cả người đều không bình tĩnh.

Ở nhà anh?

Cô có phải hay không có tật xấu gì?

Hai người bọn họ rõ ràng mới quen biết nhau được mấy ngày!? Hai người bọn họ là cái quan hệ gì chứ, bảo cô dọn nhà.

Lục Diệp xoa xoa mồ hôi trên trán, cứng đờ mà cười nói, “Như vậy…… Không tốt lắm?”

“Hựu Hựu rất ỷ lại cô.”

Ỷ lại! Lời như thế, có phải hay không mục đích của Đại Boss rất thuần lương, là do Lục Diệp cô hiểu sai?

“Kia…… Kia nếu không anh trở về đi, tôi ở chỗ này thay anh chăm sóc Bánh bao nhỏ? Ách…… Khụ khụ, Hựu Hựu. Ân, hoặc là…… Anh có thể mang nhóc về, tập quen dần là tốt rồi, hơ hơ……”

Lục Diệp nhìn Chiến Đình Kiêu đột nhiên quay đầu lại, nghiêm nghị đến cơ hồ không từ chối, thanh âm càng ngày càng cứng đờ.

Được a, cô trời sinh chính là cái loại này…… Sẽ khuất phục với tiền tài bạc uy người…… Được thôi, cô vẫn là cái nhan cẩu.

Nhưng là, nhan cẩu cũng cần có tôn nghiêm được không!

“Chiến, chiến tiên sinh, chúng ta……”

Ô ô ô, bọn họ căn bản là không thân a.

Chiến Đình Kiêu như vậy, rốt cuộc là muốn nháo loại nào!

“Ngày mai tôi sẽ phái người tới thu dọn đồ đạc.” Chiến Đình Kiêu căn bản là không cho Lục Diệp lưu lại một chút đường sống để từ chối, nói xong câu đó, anh liền nhẹ nhàng rời đi.

Lục Diệp đang muốn đuổi theo từ chối, nhưng Chiến Đình Kiêu thế nhưng trực tiếp đi ra cửa luôn!

Cô nhìn Chiến Đình Kiêu cái dạng này, trong lòng không nhịn được một trận réo rắt thảm thiết.

Không, cô mặc kệ! cô tuyệt đối không cần dọn! Ngày mai cô liền chơi trò mất tích, nhìn xem ai rốt cuộc ương ngạnh hơn ai!

Đêm đó, Lục Diệp sớm dỗ Bánh bao nhỏ ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, cô thừa lúc Bánh bao nhỏ ngủ ngon lành, liền chuẩn bị lén chuồn đi.

Lục Diệp chuẩn bị xong hết thảy, cô tỉnh dậy rạng sáng! Sớm như vậy, hẳn là sẽ không có người tới?

Nhưng mà lúc cô khom lưng chuẩn bị lén rời khỏi nhà mình, cửa lại đột nhiên truyền đến một trận xao động.

Lục Diệp trong lòng cả kinh, lập tức liền đến cửa xem. Mà lúc này, Chiến Vân Kỳ vẻ mặt mệt mỏi đứng ở cửa, phía dưới mắt có quầng thâm lớn, hơn nữa phía sau anh còn đứng một hàng bảo tiêu áo đen nhìn không quá bình thường.

Đặc biệt, những bảo tiêu áo đen đó trong tay mỗi người một thùng dụng cụ!

Đây là muốn làm gì? Là muốn nhà cô hủy đi sao!?

Lục Diệp khóc không ra nước mắt, cô giãy giụa một hồi, cũng không có do dự lâu lắm, liền ra một quyết định cực kỳ vĩ đại.

Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt!

Cô chuồn trước, sau này…… Chuyện khác sau này rồi hẵng nói!

Cô vừa mới trở về phòng mình lấy quần áo, cửa phòng liền truyền đến một âm thanh cạy khóa.

Lục Diệp nghe được cơ hồ muốn chết, trong lòng bắt đầu một trận rống giận.

Thổ phỉ a!

Nhưng cô quản không được nhiều như vậy, Lục Diệp nhanh chóng liền từ chính tủ đồ mình tìm được một đống quần áo. Đồng thời lại tìm khăn lụa, kính râm, liền như thế che mặt lại.

Sau khi hóa trang xong, cô nhìn vào gương vừa lòng mà xoay người đi, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.

Cô vừa mới đi ra ngoài, Chiến Vân Kỳ đã mang theo đám bảo tiêu sau lưng giữ cửa khóa cạy ra tới. Anh nhìn quanh bốn phía, lúc sau tầm mắt rơi xuống trên người Lục Diệp.

“Lục Diệp, cô ở kia làm gì vậy?!”

Lục Diệp sửng sốt, lúc sau bình tĩnh mà gân cổ lên nói, “Tiên sinh…… ngại quá, anh nhận nhầm người rồi. Tôi là, tôi là bảo mẫu nhà này.”

“Phốc!”

Chiến Vân Kỳ vừa thấy liền biết Lục Diệp đang giả trang, cô mặc dù ăn mặc thành một bộ dáng đại thẩm, vẫn là không che dấu được khí chất đặc biệt trên người cô.

Lấy cớ vụng về như thế, lừa người khác còn được, còn tưởng lừa được Chiến Vân Kỳ hắn ư?!

“Diệp Tử, cô như vậy không được đâu à……” Chiến Vân Kỳ hít hít cái mũi, “Tôi nếu là không mang cô về, chú hai trở về sẽ dùng gia pháp với tôi à.”

“Anh thật sự nhận nhầm người rồi! Tôi thật sự chỉ là bảo mẫu nhà này!” Lục Diệp vẫn cứ ở tiếp tục hấp hối giãy giụa.

Chiến Vân Kỳ bị gia pháp hành hạ, liên quan gì cô chứ?

Dù sao cô tuyệt đối không thể đi theo Chiến Vân Kỳ về nhà.

Tuyệt đối không thể!

Lục Diệp bụm khăn che mặt, sau đó cực kỳ tự nhiên mà đi qua bên cạnh Chiến Vân Kỳ. Cô bình tĩnh mà dùng giọng nói mà mình cố tình thay đổi nói, “Đúng rồi, nếu anh nhìn thấy chủ nhân nhà này, nhớ bảo cô trả tiền lại cho tôi.”

Nói xong, cô liền lâng lâng mà rời đi.

Chiến Vân Kỳ cũng liền như thế để Lục Diệp chạy đi.

Anh đương nhiên biết cô là Lục Diệp, nhưng cô nếu nói thế, anh cũng lười vạch trần cô.

Dù sao…… cô rất nhanh sẽ trở lại!

Nghĩ đến đây, Chiến Vân Kỳ liền trầm giọng phân phó, “Đem đồ vật nơi này, dọn hết thảy cho tôi!”

Động tĩnh phòng khách nhanh chóng đánh thức Bánh bao nhỏ trong phòng.

Thời điểm Bánh bao nhỏ thức dậy, xoa xoa mắt. Nhóc nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện Lục Diệp căn bản không ở bên người mình!

Mấy ngày nay lúc ngủ cùng Lục Diệp, Bánh bao nhỏ trong lòng có một loại cảm giác ấm áp của mẹ phảng phất. Nhưng là hiện tại, đột nhiên không thấy!

Nghĩ đến đây, Bánh bao nhỏ lập tức hoang mang rối loạn mà từ trên giường nhảy xuống, lúc sau chân trần trụi một đường chạy ra bên ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio