Lục Diệp nhanh chóng chạy tới vị trí mà Lạc An gửi, hơn nữa, cô rất nhanh căn cứ định vị tìm được xe Lạc An.
Lục Diệp mang kính râm, một thân chui vào xe.
Vừa lên xe, cô liền vội vàng hỏi: “Chuyện như thế nào?”
“Chính là…… chị Diệp Tử, chị sẽ đau khổ vì Chiến Đình Kiêu sao?” Lạc An thần sắc dần dần ảm đạm.
Mấy ngày trước Lục Diệp cùng Chiến Đình Kiêu đi Las Vegas lãnh giấy hôn thú, tin kết hôn của hai người cũng đã ồn ào huyên náo khắp thành phố Hải Vân. Nhưng khi Chiến Đình Kiêu trở về, chuyện này mới bình ổn lại một chút.
Lúc ấy nhìn thấy tin tức, Lạc An trong lòng rất khổ sở, nhưng anh tin rằng, Chiến Đình Kiêu hẳn là đối xử tốt với chị Diệp Tử?
Kết quả…… lại xảy ra chuyện này!
Nghĩ đến Chiến Đình Kiêu lại cùng người đại diện mình ở bên nhau, Lạc An liền thật sự không quen.
“Hẳn là không thể nào?”
Đau khổ sao? Không thể nào?
Lục Diệp chính mình nói ra có chút không tự tin, bất quá thực mau, cô liền nghĩ kỹ rồi “lấy cớ”, “Tôi vừa mới kết hôn cùng anh ta không bao lâu, anh ta cứ như vậy…… Tóm lại cũng sẽ có chút khổ sở? Nhưng, nhờ có sự tình tên Giang cặn bã trước đó lót đường, có lẽ thật sự chỉ biết đau một chút như vậy.”
Nói xong, cô còn ra dấu “tột tí xíu”.
Cô khẳng định sẽ không đau khổ! Cho dù cô nhìn thấy bức ảnh rất kinh ngạc.
“Chị Diệp Tử……” Lạc An có chút khó xử, “Em không biết có nên nói chuyện này với chị hay không.”
“Nếu cậu đã nói, kia không làm rõ ràng rốt cuộc chuyện như thế nào, lòng tôi không thể yên ổn sao! Cậu yên tâm, nói hết sự tình cậu biết cho chị nghe đi?” Lục Diệp khẩu khí như là dỗ dành đứa nhỏ vậy, cho dù tuổi cô thật sự lớn hơn Lạc An, nhưng Lạc An nghe ra vẫn có chút không biết theo ai.
Anh bất đắc dĩ mà rũ mắt, nói: “Mấy ngày nay người đại diện em vẫn luôn xin em cho nghỉ phép, bắt đầu từ bốn năm ngày trước, trước đó kỳ thật em đã nhìn thấy Chiến Đình Kiêu tới tìm Quý Á Huyên. nhưng em thật sự thực do dự có nên nói cho chị hay không, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ kia, em thật sự nhịn không được.”
Lạc An trong lòng giãy giụa đến sắp bệnh.
Trước đó anh cảm thấy chuyện này thật sự quá khó xử lý, nếu lừa gạt Diệp Tử không tốt lắm, nhưng nếu nói cho Diệp Tử……
Hiện tại việc đã đến nước này, Lạc An không nói cũng không được.
“Bộ dáng gì?”
Lục Diệp lúc trước vẫn luôn cho rằng, Chiến Vân Kỳ cái gọi là “kinh hỉ”, là muốn thay cô tìm người đại diện chứ.
Nhưng cô nào nghĩ đến sẽ lại như thế này.
Chẳng lẽ cô thật sự bị đội nón xanh sao?
Lục Diệp nghĩ, lại cũng không khỏi do dự lên…… Không biết vì cái gì, có một loại tín nhiệm trong lòng cô đối với Chiến Đình Kiêu không thể hiểu được.
“Chính là…… Bọn họ thoạt nhìn rất thân mật, vừa nói vừa cười.”
Vừa nói vừa cười?! Là Chiến Đình Kiêu ngọn núi băng kia á?!!!
Anh cho tới bây giờ chưa từng vừa nói vừa cười với chính mình.
Lục Diệp khóe miệng run rẩy mấy cái, sau đó nghiêm trang nói: “Bỏ đi, một hồi chờ bọn họ ra tới tôi tự mình xem!”
Nhưng mười phút sau, Lục Diệp trong lòng liền hối hận cực kỳ.
Cô quả nhiên cảm nhận được lời Lạc An nói “vừa nói vừa cười”, tuy nói Chiến Đình Kiêu không có vẻ thoạt nhìn rất vui vẻ, nhưng ba người cùng nhau từ trong khu cư dân đi ra, nghiễm nhiên chính là bộ tư thế một nhà ba người.
Lục Diệp không khỏi giật mình tại chỗ.
Cô vẫn có chút không tin …… Vì thế cô lại xoa xoa mắt, nhưng mặc kệ cô nhìn như thế nào, trước mắt cô xuất hiện trước sau đều là khuôn mặt quen thuộc kia của Chiến Đình Kiêu.
Lục Diệp trong lòng bỗng nhiên bị bao bọc bởi một tầng bong ma thật lớn, rầu rĩ, có chút không thở nổi. Như là loại trời đầy mây đen dày đặc chậm chạp không mưa, áp lực cực kỳ.
“Chúng ta…… Đi thôi.” Lục Diệp có hơi không lực mà nói.
Cô rốt cuộc biết Lạc An trước đó vì sao lại do dự như vậy, hình ảnh này thật sự quá mức miên man bất định.
Chỗ Lục Diệp đã thấy, Chiến Đình Kiêu nắm lấy con gái Quý Á Huyên —— đứa bé gái kia vừa nãy thấy chính là con gái Quý Á Huyên. Loại thân mật ăn ý giữa hai mẹ con này, người đã từng làm qua mẹ này như Lục Diệp liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Nhưng cô không muốn truy cứu tiếp……
Cô cùng Chiến Đình Kiêu vốn dĩ chính là hợp đồng hôn nhân, anh như vậy, có liên quan gì tới cô đâu chứ?
Lục Diệp rầu rĩ mà nói: “Chúng ta đi thôi, mau đưa tôi trở về, tôi còn có rất nhiều việc phải làm!”
Lạc An không khỏi có chút hoang mang: “Đưa chị về đâu?”
“Đương nhiên là nhà Chiến Đình Kiêu rồi.” Lục Diệp đương nhiên quay đầu lại, trên mặt tràn ra nụ cười không chê vào đâu được, “Bằng không tôi còn có thể đi đâu?”
Lạc An khó hiểu, “Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà, tôi còn phải về chăm sóc Bánh bao nhỏ.”
Lạc An giật giật môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Anh bèn đưa Lục Diệp về, dọc theo đường đi, Lục Diệp trước sau đều không có bất luận sơ hở gì. Nhưng Lạc An có thể cảm giác được, Lục Diệp tâm tình dường như cũng không tốt lắm.
Cho đến khi sau khi cô đi vào, Lạc An mới rời đi.
Anh không hiểu được chị Diệp Tử rốt cuộc có phản ứng gì, nghĩ đến việc cô vẫn trở về nơi này, nghĩ đến nụ cười cô tự nhiên không chê vào đâu được, Lạc An trong lòng cũng không khỏi có chút bị đè nén.
Anh lái xe tìm một quán bar gần đó, sau đó bèn gửi tin nhắn, tính tra một chút sự việc con gái của Quý Á Huyên.
Tin nhắn mới gửi đi được một nửa, bả vai đã bị ai đó vỗ mạnh một cái.
Lạc An cực kỳ bất mãn ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tinh tế thanh lệ.
Lạc An sư muội, Nhan Hải Nhi.
Cô xuất đạo trễ hơn Lạc An một thời gian, đồng thời cũng vào công ty muộn hơn Lạc An. Lạc An trước đây vẫn không có giao tiếp gì với Nhan Hải Nhi, cô thình lình xuất hiện như vậy, lại đột nhiên chào hỏi mình, Lạc An thật sự không có ý ứng phó gì.
Vì thế anh liền gật đầu qua loa, không nói một lời.
Nhan Hải Nhi lại thoải mái hào phóng mà ngồi xuống bên cạnh Lạc An.
“Lạc An, trùng hợp thế.”
Cô vụng về đến gần khiến Lạc An có chút xấu hổ, anh hơi kéo môi hướng về Nhan Hải Nhi nở nụ cười rất là miễn cưỡng.
Chỉ có ở trước mặt Diệp Tử anh mới có thể cười.
Nhan Hải Nhi thật vất vả tới nơi này, đồng thời, cô cũng vất vả tìm kiếm Lạc An ở nơi công cộng ngoài công ty như thế này. Một khi đã như vậy, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Em có lời muốn nói với anh.”
“Cô nói thẳng là được.”
Nhan Hải Nhi khoanh tay trước ngực như đinh đóng cọc nói: “Lạc An, em thích anh. Em mặc kệ trong lòng anh có ai hay không, nói ngắn gọn, em muốn ở bên anh!”
“Nga.” Lạc An chỉ cảm thấy Nhan Hải Nhi nhàm chán cực kỳ.
Cô tuy rất tinh tế thanh lệ, vóc dáng còn có chút lùn. nhưng Nhan Hải Nhi người này cá tính rất mạnh, hơn nữa khí tràng thực đủ.
Mặc dù tới trước mặt Lạc An, mặc dù hôm nay là tới thổ lộ, cô cũng không có một chút dáng vẻ gì là lùn ở trước mặt Lạc An.
Lạc An “Nga” không chỉ không làm Nhan Hải Nhi thất vọng, ngược lại còn khiến cô có chút chờ mong.
Ít nhất anh ấy không từ chối mình, không phải sao?
Nhan Hải Nhi gọi một ly rượu, đẩy cho Lạc An, sau đó lại lo mình nói: “Gần đây sự tình Thịnh Diệp, anh cũng biết rồi đó. Giang tổng và Lục tổng phải đi, hai người bọn họ tính sau này mở công ty quản lý mới…… Hơn nữa còn mời em. Lạc An, anh có qua không? Nếu anh không qua, em đây cũng không qua.”
Nhan Hải Nhi trong miệng Giang tổng và Lục tổng chính là Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết.
Từ sau khi giao ra cổ phần công ty, hai người họ ở Thịnh Diệp cơ hồ đã không sống nổi nữa.
Lạc An giống như nghe hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Nhan Hải Nhi, vì thế mặt anh không biểu tình gì liền gật đầu nói: “Được, tôi sẽ đi.”