Mọi thứ đã được trang hoàng rực rỡ khắp nơi, có khi lại còn quy mô hơn cả đám cưới của Lam Hi với Cố Thừa Trạch nữa chứ! Mọi người trong danh sách khách mới đều được tham dự đầy đủ, chỉ còn có duy nhất một thế gia nữa chứ đến, là Tần gia!
- Ông nội, bộ này được không a? Con thấy bộ này cũng hợp với ông nữa này!
Tần Tịnh Kỳ mỗi lần được đi mua sắm đồ mới là y như bị nhập vào cứ chạy nhảy khắp nơi thử hết bộ này đến bộ khác cho đến khi nào hợp ý mới thôi! Anh cô ta là Tần Quân Dao nhiều khi cũng phải bó tay lắc đầu với cô em gái phiền phức này, nhưng vì ông nội Tần Thiểu Tổ của anh ta nên anh đành phải bỏ qua. Tần Thiệu Tổ biết rằng thời gian cũng không còn nhiều, liền nhanh chóng kêu cô cháu gái nghịch ngợm này đi nhanh một chút. Kết quả hơn phút sau cô ta mới đi thấy đồ xong.
Trong phòng thay đồ, tay của Hạ Gia Linh lại một lần nữa thắt ca -la- vat cho người con trai thứ hai của bà, bông hoa hồng đỏ tươi nở bung to ra tuyệt đẹp hoàn hảo nằm trên túi áo ngực của Cố Tiệp Doanh. Hạ Gia Linh tay nắm chặt tay anh, cảm giác mà đứa con của mình đã sắp lập gia đình này bà tuy đã trải qua một lần, nhưng cho dù nói như thế nào thâm tâm bà vẫn là sự cảm động không nguôi:
- Cố đối tốt với nó, Vũ Vũ, là một đứa trẻ ngoan!
- Dạ, vâng!
- Đi, ra đi....
Cứu như thế hôn lễ của họ tổn chức một cách suôn sẻ, Cố Tiệp Doanh đứng trên lễ đường trước cha xứ, Tần Cửu Vũ được Bạch tử Dạ đưa qua như một đứa con thực sự của ông vậy. Tuy rằng nói hằng ngày hai người họ cãi nhau chủ yếu vì tranh giành Lam Hi, tuy nhiên tình cảm giữa hai người họ cũng không khác gì hai cha con thực sự!
Hôn lễ được hoàn thành theo đúng nghĩa, đầy đủ mà lại vô cùng hạnh phúc. Lam Hi vì lần trước là lễ cưới của cậu nên mọi việc đều do cậu xử lí, cậu không có thời gian mà đi thăm quan một cái lễ cưới " chuẩn mực" là như thế nào. Như vậy, Lam Hi vác thêm một " tiểu ham ăn" trong bụng,đi khắp nơi có đồ ăn trong bữa tiệc mà ăn. Mấy tháng nay cậu vô cùng thèm ăn, cái gì có thể phát ra hương thơm là cậu đều bảo Cố Thừa Trạch anh đi làm cho cậu ăn. Nếu cứ để thả cậu ở đây trong một ngày thôi, là kiểu gì cái bữa tiệc này cũng trống rỗng không còn một miếng thức ăn nào!
Tần Cửu Vũ lần này thì không rảnh rỗi nữa mà đây chính là lễ cưới của cậu nên cậu phải đi ra cửa chính đón tiếp khách mời. Có một vị khách đối tác của Cố Tiệp Doanh hôm nay đến nên anh phải đi nói chuyện với ông ta, để lại mình cậu ở cửa mà tiếp biết bao nhiêu khách. Mà thật không may, vừa lúc Cố Tiệp Doanh vừa đi thì người Tần gia đã đến:
- Oh, ai đây? Chẳng phải là người anh đáng kính của em đây hay sao? Hửm? Anh đây đã thiếu việc làm quá đến nỗi phải đi vào một đám cưới sang trong như thế này mà "Chào hàng" hay sao? Nói cho anh biết, nếu anh biết điều thì nhanh ra khỏi chỗ này, bởi vì nơi này không phải là nơi cho một kẻ như anh có thể vào được đâu! Đây là đám cưới của Cố nhị thiếu gia lừng lừng danh tiếng Cố Tiệp Doanh nha!
Tần Cửu Vũ quá khứ nhanh chóng tràn về, cậu lại nhớ những lời nói thâm độc của cô em gái Tần Tịnh Kỳ này, với cùng một bộ mặt châm biếm như ngày xưa vậy. Tần Quân Dao đã qua bao nhiêu năm vẫn vậy, vẫn là bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt cẳng hề để ý gì đến cậu. Tần Thiệu Tổ thấy Cậu ở chỗ này thì mang vẻ bất đắc dĩ ra nói chuyện với cậu:
- Cậu làm gì ở đây? Ta nói cho cậu biết, từ lâu cậu đã bị đuổi khỏi Tần gia rồi nên chúng ta cũng không còn dính dáng gì nữa đâu! Đừng có mơ tưởng tới việc lấy mặt mũi Tần gia ta ra để mà vào bữa tiệc này!
Tần Cửu Vũ hơi hơi mím môi, tay cậu nắm chặt thành từng đấm, thực sự cậu chưa từng nghĩ rằng Tần gia này lại có thể tuyệt tình đến mức triệt để như vậy!
- Người nghĩ gì vậy? Tần Cửu Vũ con từ trước đến giờ có bao giờ thèm đụng đến cái họ "Tần" này một chút nào chưa? Còn nữa, tại sao lúc đó con chỉ là bỏ nhà ra đi mà giờ thành Tần gia người đuổi con đi rồi?
- Cậu nghĩ mình là ai mà có thể nói chuyện với ta như vậy? Đừng quên, từ lúc cậu bỏ nhà đi đó chính là lúc Tần gia ta đuổi cậu rồi! Đừng có mà hỗn láo với ta!
Ngay vừa lúc Tần Thiệu Tổ vừa mắng Tần Cửu Vũ xong thì Tần Tịnh Kỳ ngay lập tức đã bước lên, thêm dầu vào lửa, kích động cả hai bên:
- Ay da, có một điều anh chưa biết đâu, anh trai đáng kính! À không phải gọi là anh nuôi. Anh biết vì sao năm đó mọi người đều xa lánh anh không? Đó là vì anh thực chất không phải là con ruột của Tần gia!
- Cái...cái gì...??!!
- Thì là như vậy đó, năm đó anh bị bỏ trước cổng của Tần gia nên được ba mẹ em cứu rồi sau đó thành ra anh như ngày hôm nay nè! Chuyện này em mới biết khi ba mẹ ra đi khỏng tuần, ông nội đã nói cho em biết đó!