Boss, Vợ Ngài Lại Giết Người Rồi!

chương 122: ai là chồng ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Nhuận Sâm khá bất ngờ về câu nói ấy của Hạ Tư Kỳ, ông đúng là không ngờ rằng quyết tâm "bán thân" của hắn lại lớn đến vậy. Khẽ cười một chút, Lục Nhuận Sâm chợt cầm điện thoại lên, thông báo qua kêu người cầm tài liệu mật đến đây, mà người đó lại là người trong La Già của Sói Đỏ chứ không còn là thư kí SA hằng ngày của ông nữa. Hạ Tư Kỳ phạt hiện điểm kì lạ cũng chỉ thắc mắc trong lòng, vốn tự nhủ mình không nên dính dáng nhiều đến Lục Nhuận Sâm.

- Em, làm trong nghề đó bao nhiêu năm rồi?

Hạ Tư Kỳ giật mình. Sao ông ta lại biết hắn làm trong giới ngầm đó, tất cả những thành viên tham gia nơi đó đều được bảo toàn thông tin mật, lại còn có người thứ hai biết? Hơn nam ưcoos gắng, cũng là năm tự dằn vặt bản thân, hắn vốn định nghỉ ngơi về quê trong im lặng, ấy vậy mà Lục Nhuận Sâm ông ta còn cố đào lên?

Nhìn biểu hiện nửa giận nửa sợ của Hạ Tư Kỳ, Lục Nhuận Sâm không khỏi cảm thấy thú vị, định át muốn trêu chọc hắn, thế nhưng còn chưa kịp làm gì tiếng gõ cửa đã vang lên. Thành viên trong đội đã đến, lại còn nhanh đến mức không cần thiết. Ra lấy tài liệu với tâm trạng hụt hẫng, người thanh niên đáng thương của Sói Đỏ kia không hiểu tại sao lại bị một ánh mắt chứa đầy sát khí bắn về phía mình, mà lại còn chính là bị tổng thống "điềm đạm" trong truyền thuyết kia.

- Đây, tất cả gồm có hình ảnh, một đoạn ghi âm và các giấy tờ có liên quan đến vụ nổ mấy năm trước và cả một USB có chưa lượng thông tin và cả địa chỉ nạn nhân lẫn người gây ra vụ án. Sao, em nói cả đời của em có tả hết chỗ này cho tôi không? Cả chỗ này của tôi là của năm tích góp, em.....

- Tôi biết rồi, quân tử nhất ngôn,tứ mã nan truy, tôi sẽ làm bất kì điều gì ông muốn!

Mắt của Hạ Tư Kỳ cứ dán mắt vào tài liệu mà không hề biết rằng ai đó cũng "dán" mắt vào phía hắn mặc hắn làm gì thì làm. Chưa thể thu hắn vào tay, nhưng cũng nắm chắc nửa phần hắn không thể nào chạy thoát khỏi nên Lục Nhuận Sâm cũng an tâm hơn phần nào. Tiếng lạch thạch máy tính của Hạ Tư Kỳ cứ thế vang lên liên tục, khiến người nào nghe xong rồi cũng phải nhức óc hoa mắt cả. Qua hơn hai tiếng mà không tra ra được gì, chỉ có thể nhìn tập hình ảnh lẫn Đống giấy tờ manh mối bị đứt quãng, Hja Tư Kỳ vẫn là không còn cách nào đành gọi cho người coi như ghét hắn nhất, Cao Thịnh Nam.

- Alo!

- Alo!

- Oh, sao anh lại biết số tôi? Gọi tôi làm gì?

- Là Hi đưa cho tôi, tôi cần cậu giúp một việc, xong rồi tôi sẽ hậu tạ cậu. Bất cứ thứ gì!

- Hửm, là vậy sao? Nếu anh đã có thành ý như vậy thì được thôi, lúc về nước tôi sẽ càn quét sạch thẻ của anh, còn giờ thì nói đi, việc gì mà không nhờ chị dâu mà còn phải gọi cho tôi?

- Cảm ơn, tôi muốn cậu đưa mã id này cho Chồng cậu, bảo anh ta phân tích dữ liệu giùm tôi!

- Ai...ai nói anh ấy là chồng tôi, tôi...tôi không biết, tôi không nhận vụ này nữa đâu!

Hạ Tư Kỳ nghe xong đúng là có chút thất vọng, hắn nghĩ rằng nếu là Cao Thịnh Nam nhờ vả thì chắc chắn Bác Thanh Di cũng sẽ làm giúp việc này hộ hắn, tuy nhiên có vẻ hắn đã chọc vào cái lông người ngược của cậu ta rồi nên có vẻ việc này sẽ không chỉ ngày một ngày hai là xong thôi đâu! Về phía Cao Thịnh Nam, sau khi dập máy một cách nhanh nhất có thể, mặt cậu chợt đỏ bừng lên như trái cà chua, đầu cứ quay mòng mòng, chỉ xoay quanh hai chữ "Chồng cậu". Ừ, thì cũng đúng đấy nhưng ai bảo Bác Thanh Di là chồng cậu, phải là cậu là chồng Bác Thanh Di mới đúng!

Bác Thanh Di ở ngoài cửa nghe thấy cuộc nói chuyện ở trong này, miệng anh đột nhiên nhếch lên, rút điện thoại trong túi quần anh thấy một cuộc gọi nhỡ của Hạ Tư Kỳ, chắc lúc đó anh đang bận không nghe điện thoại được nên Hạ Tư Kỳ hắn mới tưởng anh không nhận giúp đỡ cho hắn. Nhắn tin nhanh chóng, Hạ Tư Kỳ phía bên kia nhận được tin nhắn hồi âm nhận giúp đỡ của Bác Thanh Di thì không khỏi vui mùng đến nỗi hắn còn rộng lượng bỏ qua mà mời Lục Nhuận Sâm đi uống rượu với mình. Lục Nhuận Sâm như với được của quý mà cười ngây ngốc ngay sau đó như một lão già ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Tư Kỳ ra sảnh chính uống rượu.

Khi bên Hạ Tư Kỳ là sự lãng mạng thần bí với sự quyến rũ nhàn nhạt của mùi rượu vang quý lâu năm thì bên Cao Thịnh Nam lại chính là mùi vị của sự khoái cảm, lẫn cùng những tiếng thở dốc mờ ám. Bác Thanh Di anh rất vui khi biết đến cả người ngoài nhìn vào còn biết anh là chồng của Cao Thịnh Nam, thì nói gì là người trong cuộc. Cao Thịnh Nam rên rỉ dưới hạ bộ Bác Thanh Di, miệng cứ kêu rên không ngừng, lại chối bỏ cứ nhất mực mình phải thượng lại Bác Thanh Di lại càng khiến anh càng thêm hưng phấn ầm ầm tốc độ càng mạnh thêm. Bị làm đến mức độ cả người lả ra, vậy mà Cao Thịnh Nam vẫn cứng đầu đòi phải ở trên thượng lại Bác Thanh Di. Bác Thanh Di cuối cùng anh vẫn là nụ cười tươi rói nhìn lại Cao Thịnh Nam:

- Được, cho em ở trên!

Thanh niên Cao Thịnh Nam lại một đêm nát cúc bung hướng dương:>~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio