Nhìn vẻ mặt không tin gì mình của đôi phu thê Lam Gia, Cố Minh nhíu mày, hơi day day thái dương lớn tiếng đính chính:
"Haizzzzz....., Lam Gia chủ ngài cảm thấy ta sẽ lấy danh dự của con trai ra đùa sao?? Hửm?"
Ngay lúc ấy, A Trân cùng vị Lam Chủ mắt chữ O miệng chữ A thật nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chặp lấy Cố Minh;
"Quả thật là vị Cố chủ đây sẽ không rảnh chơi đùa với người gặp nạn như mình mà thích thú cười giễu, càng huống hồ...
... Huống hồ còn cứu hắn một mạng"
Lam Du thập phần nghiêm túc suy tư trong đầu, cuối cùng lấy ra một tia tin tưởng trao cho Cố Minh:
"Vậy thỉnh ngài làm phiền Cố Gia đưa chúng ta lui tới Cố Gia"
Cố Minh nghe xong biểu hiện hài lòng vậy gật gật nhẹ đầu chỉ phát âm thanh ít ỏi quay lại trạng thái ban đầu của ông khi ở nhà:
"Tốt"
Một giờ sau, Cố Gia!Chiếc xe màu đen hãng ô tô Rolls Royce Chầm chậm cập đến một cánh cổng màu nâu vàng lớn to rộng hơn m ; khắp hai bên rìa cổng tập trung trồng các loại cây cảnh đắt giá tạo hình rồng hổ uốn lượn nom mãn nhãn nhân khách tạo nên sự trang trọng của Cố Gia.
Từ chiếc xe màu đen, một vị nhân trung niên bước xuống hào quang khí chất ngời ngời, người mặc phục trang đen mượt lần lượt xuống xe ;
Tiếp lại là một vị nhân gia phục trang comple áo sơ mi trắng,tiếp tay một vị phu nhân mặc chiếc sườn xám tím nhạt phụ kiện hoa tử đằng toát lên vẻ đẹp tao nhã. Ai bước ra khỏi xe cũng có thần thái vô cùng át người ; khiến ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn mà trầm trồ. Dĩ nhiên các vị nhân ấy là vị Gia chủ Lam gia và Cố Minh.
Tuy nhiên, mục đích họ đến đây không phải là show diễn cho người khác xem mà tất cả vì một cục bông nhỏ đang khó chịu nằm trong xe cùng cô gái A Trân tận tình chăm sóc cậu chủ nhỏ.
Một lát sau, cánh cổng lớn đột ngột mở ra, người hầu hơn mấy chục người tràn ra xếp thành hàng gập cúi người vuông góc độ hô lớn:
"Gia chủ, mừng ngài trở về!!"
Mọi người họp lớn vậy khiến vị Lam chủ có chút kinh hoàng
"Cũng không cần quy mô vậy chứ!!!"
Cố Minh mặt lạnh gật nhẹ đầu:
"Ừm!"
Ngay sau đó, người hầu liền ly khai khỏi, xuất vị nữ hầu dẫn đường cho vị cùng A Trân bế Tiểu thiếu gia Lam Hi đi vào đại sảnh.
"Thật sự rất Lớn aa!"
Trong đầu cô nhóc A Trần lần đầu bước vào căn biệt thự, à không, phải nói là lâu đài cung điện mới đúng! Thật nguy Nga tráng lệ!
Nhìn con rồng bằng vàng phía kệ bên kia xem ; trời ơi là vàng thật đó! Điêu khắc cực kỳ tinh sảo!
Lại cái lục bình bằng thạch Ngọc phía kia kìa. Trời ơi đẹp muốn nứt mắt tôi ra rồi!!
A Trân trong nội tâm không ngừng hét lớn, ngay cả vị Lam chủ cũng không khỏi cả kinh
"Đây là thực chỉ riêng biệt thự sao??"