- Tống Tiểu Thư thật giống với mẹ cô nhỉ? Hỗn xược không coi ai ra gì! Cô có biết chỉ một hành động nhỏ hay lời lẽ không đứng đắn động tới một trong hai người họ thì cô có kết cục gì không? Hửm?
Cố Tiệp Doanh ngồi từ phía trong của buổi tiệc khi nghe tiếng có người phụ nữ nhục mà em dâu và cả mẹ của mình, gắn đã đứng dậy dùng những từ ngữ nghiêm nghị sắc bén nhất cảnh cáo Tống Tiểu Yên. Mà, theo hắn ta thì giờ cũng không cần phải cảnh cáo gì nữa. Lam Hi nhắm trúng cô ta rồi!
Không lâu phút sau, Lam Hi bảo nhỏ với Tần Cửu Vũ, làm một chuyện gì đó mờ ám, mọi người ai cũng tưởng rằng Lam Hi cậu có chuyện đại sự liền tiến hành nhanh buổi lễ, nhưng thực chất cậu chỉ đang chuẩn bị " giáo huấn" một sinh vật nào đó thôi. Ngay lập tức khi Tần cửu Vũ đi, mọi người không ai có thể nhìn thấy Tống Tiểu Yên trong bữa tiệc nữa. Cô ta đã biến mất, có vẻ như nhà Cố đang làm việc rất tốt trong mảng bảo vệ an ninh.
Nhẫn đã trao qua tay, lời tuyên thệ cũng lượng trước, buổi lễ kết thúc một cách tốt đẹp mà không hề có vật gây " cản trở, khó dễ". Ngồi ngắm nghía chiếc nhẫn, Cố Thừa Trạch thỉnh thoảng lại cười cười một cái, mặt lạnh lùng của anh khi cười như thế này thật tự nhiên. Khác với mấy lần trước, nụ cười gượng gạo của anh chỉ càng làm tăng thêm sát khí cho khuôn mặt, nhưng giờ đây, khi có trong tay thứ mình muốn, nụ cười ấy lại chân thật lên hẳn.
Lam Hi thấy CỐ Thừa Trạch người cười ngây ngốc ơn trong xe, thì cũng cảm giác an tâm phần nào. Cái cảm giác này, đã bao lâu cậu không thấy? Những ngày tháng tăm tối ấy, liệu còn có thể trở lại? Lam Hi muốn được yêu thương, nhưng lại sợ phần yêu thương ấy sẽ phản bội lại cậu, vì vậy cậu rất nhát trong những việc tựa như thế này. Không giỏi nắm bắt tình cảm, lại giỏi nắm thóp người khác. Không giỏi giao tiếp nhưng lại giỏi cách thân cận bằng vũ lực.... Lam Hi quả là một người thiếu nguồn cảm xúc chính hiệu.
Hai người vừa nghỉ ngơi ở Cố Gia, chút nữa thì có cuộc gọi điện thoại cho Lam Hi từ Tần Cửu Vũ. Có vẻ như là nên giải quyết nhanh chóng chuyện này, rồi cậu còn phải lên công ti gặp đối tác cho SIB ( viết tắt cho cty nghen:)). Cố Thừa Trạch thấy cậu bận rộn như vậy cũng muốn giúp một tay, nhưng lại bị cậu cương quyết từ chối. Thương nhớ vợ quá, cũng lo cho vợ, nên anh quyết định cho hai thủ hạ trong quân đoàn đi theo sau Lam Hi để giúp cậu. Theo suốt một quãng đường, sau giờ, họ đến một căn nhà kho ở bãi đất trống:
- Thả tôi ra! Thả ra! Các người có ngon thì thả tôi ra, muốn đấu thì phải đấu cho công bằng chứ! Thả ra!
- Bịt miệng lại! Ồn!
- Rồi rồi! Hi Hi à, có chuyện này,hỏi cậu nhé! Có phải vừa nãy trong nhà vệ sinh... cậu...
- Thấy rồi?
- Ừm, ngược lại còn người khác nữa....
- Haizzzz, biết cũng tốt, cảnh cáo họ!
- Biết rồi, biết rồi mà! Lần này, cậu muốn ở đâu?
Tần Cửu Vũ thấy Lam Hi đến liền mừng rỡ chạy ra đón nồng nhiệt, đồng thời cũng tự nhận lỗi rằng đã cho người khác xem trúng chiêu thức hành động thâm độc của Nguyệt Dạ Quân. Nhưng cũng tốt thật, việc đó quả thật giúp họ cảnh cáo những người coi thường sức công của Lam Hi. Đến lúc Tần Cửu Vũ hỏi cậu muốn " ở" đâu, thì ngay lập tức, cả hai người ánh mắt đều dần trở nên lạnh lùng, ẩn chứa trong đó bao nhiêu tia sát khí. Tống Tiểu Yên đương nhiên không thể biết được ám hiệu hai người nói với nhau như thế nào được, chỉ còn cách ngồi đó mà kêu la.
- Buông bịt mắt của cô ta xuống! Hi Hi chỗ nào?
- Biết rồi còn hỏi?
- Hì hì, vậy thì, hai ba....
"Aaaaaaaaa" một tiếng hét đầy thảm thương phát ra từ phía bên trong nhà kho, dưới đất có một người phụ nữ tay chân đều vặn vẹo, đau đớn vùng vẫy. Tay chân bị bẻ gãy đến không thể nào hồi phục lại, hai tên thủ hạ của Cố Thừa Trạch từ xa dùng ống nhòm nhìn vào, lại thấy một cảnh tượng hết sức dã man khiến họ lạnh run cả gáy, lòng thầm cầu mong sau này có gặp ít nhất cũng đừng đắc tội với chị dâu của Boss. Thế này là quá khủng khiếp rồi, thật giống Boss a!
- Cái miệng này, nói những lời đó, tôi vốn dĩ muốn rạch toàn bộ cả cái miệng nhỏ nhỏ này cùng cả gương mặt của Tống Tiểu Thư đây nhưng mà, tôi nghĩ hình như Lam Hi tôi vẫn chưa thấy đủ, vì vậy hãy về nhà mà tịnh dưỡng đi nhé! Chúng ta sẽ còn gặp lại!
- Grừ....grừ....Thả...thả ra...đau quá.....cầu xin cậu...
- Thả cô ta ra!
- Grừ...grừ...các..... các người cứ đợi đó!
- Ai gọi xe cho cô ta vậy?
- ......
- Cậu sao? Cứ để cô Tống Tiểu Yên đó đi như thế à?
- Tôi còn có quà cho Tống Trưởng lão!
- Ohh, vậy sao, thế thì yên tâm rồi! Í, này mình bảo cậu, có phải hay không hôm nay cậu nói rất nhiều a, bộc lộ cảm xúc cũng nhiều hơn trước nè! Phong phú đa dạng thật đó ha!
- ...........
- Tí lên Công ti làm văn kiện đi!
- A...hả...đừng mà cậu biết mình ghét mấy cái đó lắm mà, đừng bắt mình làm mà..... Hi Hi~
- Làm nũng cũng Vô dụng....
- Hừ...mình nói đúng còn gì? Cậu phải hay không rất vui vẻ khi có Cố Thừa Trạch ở bên đó! Lại còn bày đặt xấu hổ nữa chứ! Hứ mình biết thừa nha!
- bản!
- Đừng! Sao cách cậu làm việc lại giống tên đó thế! Ở bên nhau quen rồi thì....A..Đợi mình với....này!