Mặc Thiến cứ như vậy bước ra khỏi nhà hàng, cô vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nhiều đến mức khiến cô không tài nào chú ý đến những gì xung quanh
Bỗng nhiên....
Từ đằng xa một chiếc xe khách màu đen với nhiều nét vẽ ghê rợn bằng bình xịt màu, đang tiến về phía Mặc Thiến.
Chưa để cô hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, thì một tên cao to đã dùng chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp lấy cô. Mặc Thiến vùng vẫy dữ dội, trước khi mất ý thức.... Có từ đã xuất hiện trong đầu cô, đó là ba chữ
Sở
Khắc
Uy!
[.....................]
Sở Khắc Uy và Hạ An Nghiêm đứng ở hai phía nhìn thấy chiếc xe đó lăn bánh đi, chưa kịp suy nghĩ thì Sở Khắc Uy đã gọi cho Anna, giọng nói đầy sự phẫn nộ
- [Sở thiếu, có việc gì?] _ Anna nghiêm giọng
- Chu Giai Ninh! Ai cho phép cô bắt cóc Mặc Thiến!!!
Ở bên kia, Anna giật mình... Đây là lần đầu tiên Anna nhìn thấy Sở Khắc Uy giận giữ như vậy, ngay cả họ tên thật của cô cũng đem ra gọi một cách đầy sự thù hận. Anna nhíu mày
- [ Sở thiếu, tuy tôi cũng muốn bắt cóc Thư kí Mặc. Nhưng hiện tại không phải tôi, người của tôi vẫn chưa sang đây.... Sở thiếu.... Có phải.... ]
Chưa để Anna nói hết thì Sở Khắc Uy đã tức giận ném chiếc điện thoại xuống đường, anh giận dữ bước về chiếc xe của mình, vừa lái xe với tốc độ khá nhanh, vừa bấm vài nút được giấu phía sau vô-lăng
Đó là nút triệu tập gấp những thành viên trợ thủ của anh. Đứng đầu họ chính là Mặc Phong Quân
Mặc Phong Quân đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nút tín hiệu đang chớp đỏ khó hiểu. Trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác kì lạ, cậu đi vào phòng bí mật, bật máy tính lên
Trên màn hình vi tính, chính là hình ảnh của Sở Khắc Uy, anh đang ngồi lái xe, xung quanh không có ai. Điều này khiến Mặc Phong Quân lo lắng, cậu chưa kịp hỏi thì Sở Khắc Uy đã lên tiếng
- Thiến Thiến bị bắt, mau điều tra xem ai là người đã ra lệnh bắt cô ấy!
Mặc Phong Quân trầm mặc, sát khí bao quanh cả căn phòng màu trắng đó, không khí ngột ngạt đến khó thở. Cậu tập trung chuyên tâm vào việc tìm kiếm cô em gái của mình, nếu đứa em gái này gặp vấn đề thì Mặc Phong Quân sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Tầm phút sau đó, Mặc Phong Quân dừng tay lại, giọng nói khàn khàn kèm theo sự lo lắng nói
- Tiểu Thiến đang ở kho hàng số bị bỏ hoang, đi về phía Tây ngoại ô Thành phố.... Sở Tổng, tôi đến đó có được không?
- Phong Quân, cậu đừng lo... Tôi sẽ đưa Thiến Thiến về một cách an toàn. Tin tôi!
- Sở Thiếu... Tôi...
- Đừng để ai biết. Nói lại với bác gái, tôi và Thiến Thiến sẽ ở đây thêm ba, bốn tuần gì đó!
- Được!
[........................]
Ở nơi mà Thiến Thiến bị bắt giam, tay chân của cô đều bị trói chặt, miệng thì bị nhét một cái khăn. Cô bị đánh thuốc đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, cô cứ nằm co ro một bên. Mấy tên canh gác cứ nhìn thân hình của cô rồi lại chẹp miệng
- Nhìn con nhỏ này ngon quá!
- Đừng có ngu mà động vào!
- Haizzz, được thử thì sướng nhỉ?
Sau đó bọn họ cứ cười ha hả, bỗng nhiên có một chiếc xe hạng sang dừng lại trước cửa kho hàng. Bước xuống là một vóc dáng nhỏ nhắn của một cô gái, quần áo hàng hiệu cùng với chiếc kính đen che đi đôi mắt kia. Nhưng đủ để toát lên vẻ "sang chảnh" của một vị thiên kim
- Sao rồi?
- Tuyên tiểu thư yên tâm, đã bắt được rồi!
Vâng, và người con gái kia chính là Tuyên Văn Văn (ai không nhớ thì vào xem lại chương nha)
Tuyên Văn Văn nhẹ nhàng hạ mắt kính xuống, cô ta nhìn cô rồi cười khinh bỉ.
- Nhìn cô ta với tôi ai đẹp hơn
- Điều... Điều này.... Hừm.... _ những tên côn đồ ấp úng
- Cứ nói thật lòng mình đi!
- Cô ta đẹp hơnn
Tuyên Văn Văn: "..............."
[........................]
- Ai nhìn quyến rũ hơn?
- Cô ta!
Tuyên Văn Văn: "............" con mẹ nó!
[.....................]
- Các người muốn "ăn" ai _ Tuyên Văn Văn ỏng ẹo
- Cô ấy!!!
- CÚTT!!!
Mấy tên côn đồ không hiểu, không hiểu mà cũng không muốn hiểu. Rõ ràng là muốn bọn họ nói thật, bây giờ lại đuổi là saoooo??? Công lí ở đâu???
Sau khi đuổi bọn họ ra ngoài thì Tuyên Văn Văn đi đến gần cô, hung hăng nâng khuôn mặt của cô lên rồi nói
- Khuôn mặt này dám quyến rũ Khắc Uy của tôi. Thân hình này lại dám "ngon" hơn tôi! Bây giờ tôi sẽ hủy hoại tất cả. Xem cô có còn đi câu dẫn đàn ông hay không!
- Tay phải của cô động vào em ấy tôi phế tay phải, tay trái động vào em ấy tôi phế tay trái!.....
[.....................còn..................]
Nhạt nhẽo quá ahuheo: