Khoảng cách đến hôn lễ chỉ còn một tháng, Phương Nho bị cưỡng chế trông các con còn Nguyên Triệt toàn quyền chuẩn bị hôn lễ, may lễ phục, hẹn ngày với giáo đường, lên kế hoạch cho trình tự nghi thức…
Hắn cho người chuẩn bị hơn một ngàn tấm thiệp mời, mời từ năm trăm đến tám trăm đôi tình lữ đồng thời tham gia hôn lễ đạp xe của Phương Nho và hắn. Trong ngày hôm đó, mọi người sẽ tập trung ở quảng trường, sau đó dưới sự dẫn dắt của tân nhân đạp xe quanh thành phố rồi trở về nhà thờ lớn cử hành nghi thức.
Đây là một hôn lễ đặc biệt, mới lạ và hoành tráng nên rất nhiều người đồng ý tham dự, đồng thời gửi lời chúc chân thành nhất.
Nguyên Triệt và Phương Nho mặc trang phục tphi truyền thống, vì còn phải đạp xe nên mặc trang phục cưỡi ngựa đơn giản, quần dài đen phối cùng giày da, giản lược mà suất khí.
Xe đạp đôi được thiết kế với tạo hình rất đẹp, mỗi linh kiện đều được chế tạo thủ công tỉ mỉ, trục gắn kết hai đầu được lấy ý tưởng từ tên tiếng Anh của hai người, với ý nghĩa bên nhau không rời, màu chủ đạo là bạc và đỏ rực, tựa như con chim ưng muốn cất cánh bay lên trời cao. Nguyên Triệt đặt tên cho chiếc xe này là “Venus”
Phương Nho chỉ liếc mắt liền cảm thấy thích cái xe đạp nọ, tuy rằng chưa được nhìn thành phẩm nhưng cậu đoán chắc rằng nó sẽ trở thành tiêu điểm của buổi lễ.
Hôn lễ tuy không được bốn phía ca tụng, nhưng hình thức tổ chức đặc biệt hấp dẫn không ít sự chú ý của truyền thông.
Đương nhiên khi Nguyên Triệt và Phương Nho xuất hiện tại quảng trường thì từng cánh hoa được tung lên, tiếng hoan hô vang khắp nơi như thuỷ triều dâng.
Hai người cưỡi Venus được đính đầy hoa tươi cùng ruy băng màu sắc dẫn đầu, mấy trăm đôi tình lữ nối theo sau, tạo nên một hàng dài rực rỡ trên đường.
Đến giáo đường, Nguyên Triệt một tay ôm Phương Nho xuống xe làm khắp nơi dậy lên tiếng ủng hộ sôi nổi.
Hai người ướt đẫm mồ hôi, trong mắt là thần tình sáng láng. Một người lạnh lùng, kiêu ngạo, người kia nho nhã ôn thuận khiến vô số người hâm mộ và khen ngợi.
Cha sứ đã đợi đôi tân nhân từ trước…
Nguyên Triệt đặt cậu xuống, hôn lên mu bàn tay cậu.
Tiểu Hàm và Vân Đoá như hai thiên sứ nhỏ, mặc hai bộ quần áo trắng chỉn chu nâng một cái gối màu hồng, ánh mắt loé sáng nhìn thẳng Nguyên Triệt và Phương Nho.
Cha sứ khụ một tiếng, bắt đầu chủ trì hôn lễ.
“Wele! Friends and Mr. Fang and Mr. Yuan! Let’s begin… (Thưa các bạn, Phương, Nguyên! Chúng ta hãy cùng bắt đầu buổi lễ…)”
“Mr. Yuan! Do you take Mr. Fang be your lawfully wedded spritual lover. Do you promise remain faithful into him, support him, be his friend, through all trails and tribulations, joys and victories? (Nguyên! Con có đồng ý để Phương trở thành vợ hợp pháp của con không? Con có nguyện ý cùng cậu ấy sánh vai, là người ủng hộ, người bạn thân thiết, cùng trải qua sinh, lão, bệnh, tử, vui buồn, khổ sở, hạnh phúc không?)”
Nguyên Triệt: “I do! (Con đồng ý!)”
“Mr. Fang! Do you take Mr. Yuan be your lawfully wedded spiritual lover… (Phương! Con có đồng ý để Nguyên trở thành chồng hợp pháp của con không?…)”
Phương Nho: I do! (Con đồng ý!)”
Hai người cùng nhau ký tên xuống hôn thư rồi trao nhẫn. Hai chiếc nhẫn bạc nhỏ nhỏ gắn kết hai con người suốt một cuộc đời.
Cha sứ tuyên bố hoàn thành, Nguyên Triệt liền nhanh chóng ôm lấy Phương Nho, trước mặt mọi người trao cho cậu nụ hôn nồng cháy.
Tiếng vỗ tay vang dội như sấm dậy!
“Em đã bị anh buộc định rồi, cả đời này là của anh!” Hắn ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói.
“Anh, cũng là của em!” Phương Nho cười đáp lại.
Hai người cử hành hôn lễ thuận lợi và trong sự chúc phúc của mọi người. Tuy ông Nguyên không xem trọng, nhưng ba anh em nhà họ Nguyên đều đến, ông ngoại Phương Nho cũng xuất hiện.
Tiệc chúc mừng đến tận mười một giờ đêm. Về đến nhà thì cả hai đều mệt phờ, bọn nhỏ đã đi ngủ từ sớm.
“Nguyên Triệt, mau đi tắm!” Phương Nho nằm ườn trên giường, đá đá người đàn ông nằm bên cạnh.
Nguyên Triệt tiếp tục giả chết.
Phương Nho đành ngồi dậy, yên tĩnh nửa ngày lại nằm xuống.
Kệ! Ngày mai tắm đi! Phương Nho lườm Nguyên Triệt, có chút buồn bực. Vốn cậu cho rằng chỉ cần đến nhà thờ tuyên thệ, ký tên, trao nhẫn là xong việc, nhưng không ngờ Nguyên Triệt mời đến mấy trăm đôi tình nhân, đồng tính có, dị tính cũng góp vui, có cả thành phần tri thức phổ thông, tinh anh thương giới, thêm cả con cháu nhà giàu, danh nhân,… mấy ngàn xe đạp đồng thời diễu hành, không thể không cảm thán là rất hoành tráng!
Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, Phương Nho cảm giác người bị sờ sờ, quần lót bị kéo ra, một bàn tay to tiến vào giữa hai chân cậu.
“Nguyên Triệt…” Phương Nho mông lung nhìn hắn.
“Chúng ta làm đi?” Thanh âm trầm thấp của hắn rót vào tai cậu.
“Em mệt…”
“Em chỉ cần nằm thôi, còn mọi thứ cứ để anh.”
“A…” Cậu mệt mỏi nằm úp sấp mặc hắn đùa nghịch.
“A! Nguyên Triệt, anh…” Bị tiến vào mà không kịp phòng bị, Phương Nho triệt để thanh tỉnh.
Lễ phục thân trên hơi hơi mở rộng, quần chỉ bị kéo xuống một nửa, còn Nguyên Triệt thì quần áo chỉnh tề, thứ kia đỉnh thật sâu vào trong Phương Nho.
Không khí tràn ngập mùi rượu cùng ái muội…
Tốc độ của hắn tuy không nhanh nhưng lực độ rất lớn, mỗi lần đi vào đều chạm tới đỉnh.
Cậu kéo ga giường, cực lực lui về phía sau, muốn né tránh.
Hắn tuỳ tiện tháo bỏ cà vạt, kéo hai tay cậu lại, cột vào đầu giường.
“Nguyên Triệt! Anh cột em lại làm gì?!” Cậu hữu khí vô lực kháng nghị.
Hắn không nói gì, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, nâng chân cậu cao lên.
“A…” Phương Nho không thể trốn, chỉ mặc cho người ở trên công kích mình.
Roạt một tiếng, áo sơmi bị xé bỏ, Nguyên Triệt cúi xuống liếm mút ngực cậu.
“Đừng cắn…” Phương Nho nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai tay bị trói, vặn vẹo thử xem có thoát được không.
Nguyên Triệt một đường hôn xuống, hôn luôn cả hai bên chân cậu…
“A…” Cả người Phương Nho tê dại, cả người nháy mắt vô lực, người nóng như bị đưa vào lò thiêu.
Nguyên Triệt liếm liếm đầu lưỡi, ngẩng đầu, ngồi xổm giữa hai chân cậu, thô lỗ cởi quần áo trên người, để lộ một thân cơ bắp cường tráng.
Phương Nho cảm giác hắn đang suy tính gì đó nên cẩn thận lưu ý vẻ mặt của người kia. Cậu cẩn thận quan sát mặt hắn, đột nhiên ý thức hắn uống rượu nên bây giờ đang rơi vào trạng thái say!
“Nguy rồi…” Trong lòng Phương Nho thầm kêu rên…
Khoé miệng Nguyên Triệt hơi giương lên, từ trên cao nhìn xuống Phương Nho một thân quần áo hỗn độn, đầy dấu hôn.
Vươn tay đem hai chân cậu vòng quanh thân mình, hắn dùng sức sát nhập, đẩy mạnh vào trong thân thể cậu.
Một tay chống lên người cậu, một tay đỡ lấy chân Phương Nho, tốc độ ra vào của hắn dần nhanh hơn.
Phương Nho cảm giác thân thể như muốn vỡ vụn, đau đớn xen lẫn khoái cảm lan ra khắp toàn thân.
“Chào buổi sáng, Triệt!” Eric ngồi trên ghế salon, nhiệt tình chào đón.
“Ừ, sao cậu còn chưa đi?” Tối qua hắn đuổi hết người, Nguyên Trạch và Nguyên Tĩnh đi trước, Nguyên Khê và ông ngoại Phương Nho ở tiểu biệt thự, hắn không ngờ Eric cũng bám lại.
“Tôi muốn chào Nho rồi mới đi.” Eric tặc lưỡi hề hề cười.
Nguyên Triệt không để ý anh, trước tiên là chào ông ngoại, sau đó mới gật đầu với những người khác.
“Phương Nho đâu?” Ông ngoại hỏi.
“Em ấy mệt, muốn nghỉ ngơi.” Hắn mặt không đổi sắc đáp. Sự thật là Phương Nho không dám đi ra ngoài, tối qua làm quá độ, cậu cực kỳ oanh liệt.
Ông ngoại hừ lạnh rồi trừng mắt lườm Nguyên Triệt.
Eric không thức thời mà huýt sáo, tầm mắt quét tới quét lui trên người hắn.
“Tôi đã đặt tiệc ở nhà hàng, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi mọi người.” Ý tứ khác: Phương Nho sẽ không xuất hiện đâu!
Thanh âm ông ngoại lạnh băng:”Hai đứa đã kết hôn thì tôi cũng không dài dòng. Tiểu Nho từ nay giao cho cậu, nếu để nó chịu uỷ khuất thì tôi sẽ tuyệt đối không tha cho cậu!”
“Xin ông ngoại yên tâm, con sẽ không để người có cơ hội phải giáo huấn con.”
“Hừ!” Ông thực sự rất khó chịu khi thấy bản mặt trần đầy tự tin của hắn.
Tiểu Nho nhà ông, tại sao lại vô phúc dính phải tên đàn ông tai hoạ này cơ chứ?
Hôn lễ của Nguyên Triệt và Phương Nho đương nhiên trở thành tiêu diểm hot của các mặt báo, kênh truyền hình giải trí. Hắn là con trai thứ của tập đoàn nằm trong top một trăm tập đoàn đứng đầu thế giới – Nguyên thị, đối tượng kết hôn là người cùng giới, hôn lễ còn có thêm mấy ngàn xe đạp đi theo, muốn có bao nhiêu long trọng thì có bấy nhiêu long trọng, bao nhiêu nổi bật thì có bấy nhiêu. Không chỉ có báo chí, đài truyền hình đưa tin, mà ở trên mạng cũng có rất nhiều video do người dân dạo chơi ở quảng trường quay lại.
Tuy bây giờ mọi người tương đối cởi mở, nhưng đồng tính luyến ái vẫn chưa thực sự được chấp nhận. Đối với hôn lễ của Nguyên Triệt và Phương Nho, chúc phúc cũng có mà châm biếm cũng không thiếu.
Nhưng mấy chuyện này đều không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, cũng không ai dám nói linh tinh trước mặt hắn.
“Nguyên Triệt! Một tuần không cho anh chung phòng với em!” Thanh âm nghiêm khắc của Phương Nho truyền ra từ trong phòng.
“Bảo bối, đừng nóng giận!” Hắn ôn nhu trấn an.
“Em không giận!” Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Em phẫn nộ!”
“Ừ, ừ… em phẫn nộ.”
“Anh mau cút cho tôi!” Phương Nho chỉ vào cửa phòng: “Thấy anh dạ dày tôi liền đau!”
“Không đau trứng là tốt rồi!” (=]])
Trứng đau là cái khỉ gì! Phương Nho tức đến đỉnh đầu bốc hơi, cầm gối đầu ném vào mặt hắn.
Nguyên Triệt vội vàng đứng lên, nhẹ giọng nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài trước.”
Nói xong, hắn sửa lại biểu tình, áo mũ chỉnh tề ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Eric, Nguyên Khê và hai tiểu quỷ dùng đủ loại biểu tình khác nhau nhìn hắn.
Nguyên Triệt bễ nghễ nhìn bọn họ, xoay người cất bước.
“Triệt, cậu xác định không cần hảo hảo trấn an người đàn ông của mình sao?” Eric hỏi.
“Không cần cậu lo.” Nguyên Triệt lấy di động ra, thản nhiên nói: “Xem ra hôm nay cậu rất nhàn, để tôi bảo Thẩm Mộ sắp xếp thêm công việc cho cậu.”
“Oh no! Triệt! Đây là thẹn quá hoá giận!”
“Ừ, cậu nói đúng đấy, tôi chính là thẹn quá hoá giận.” Hắn một bộ “thế thì đã làm sao”.
Anh thấp giọng nói một câu: “Vô sỉ!”
Đôi mắt hắn lạnh lùng đảo đến, anh lập tức thay bằng gương mặt tươi cười: “Ok! Tôi biết rồi! Tôi lập tức đi đây! Thay tôi chào Nho, lần sau tôi lại đến
Eric đi rồi, hắn lại nhìn Nguyên Khê.
Nó vội vàng bảo: “Em chuẩn bị cùng các anh về nước!”
Nguyên Triệt gật đầu, không thêm, mắt đảo qua hai tiểu quỷ đang ngó nghiêng ngó nghiêng, hình như cực kỳ muốn vào xem.
Hắn phất phất tay: “Hôm nay ai cũbg không được quấy rầy cha.”
Tiểu Hàm hỏi: “Cha sinh bệnh ạ?”
Vân Đoá tiếp lời: “Là baba hại cha sinh bệnh ạ?”
“Không phải.” Hắn giật cục đáp.
“Thế tại sao cha lại nổi giận với ba ạ?”
“Cha các con ngủ không đủ nên cảm xúc mới không tốt.”
“Là baba hại cha không ngủ đủ giấc sao?”
“…”
“Vậy?” Vân Đoá nghiêm túc nói: “Cha xác định không cần hảo hảo trấn an người đàn ông của mình sao?”
Câu sau thuật nguyên lời Eric, đã thế còn là dùng tiếng Anh!
Nguyên Triệt không hiểu vì sao bé lại hiểu tiếng Anh, nhưng bút trướng này không thể là ai khác ngoài Eric.
Nhưng, tối hôm qua có chút quá độ, hắn chẳng qua là đang tỏ vẻ không có gì thôi.
Vì thế, chờ Phương Nho tỉnh lại lần thứ hai, cậu liền phát hiện ra mình đang nằm trong một biển hoa, đầu giường còn bày mấy lẵng đủ chủng loại, màu sắc, mùi hương, kích thước khác nhau…