Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

chương 9: khát vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Du Bình

“Nguyên Triệt, tôi có thể ở một phòng riêng được không?” Phương Nho thử hỏi hắn.

“Không được!” Nguyên Triệt một bên thay quần áo, một bên kiên định bác bỏ thỉnh cầu của cậu.

Thương lượng không có kết quả, Phương Nho chỉ có thể bất đắc dĩ đi sắp xếp hành lý của mình.

Nguyên Triệt liếc mắt thấy bóng dáng ủ rũ của cậu, tâm tình có chút khó chịu không nói thành lời.

Đúng lúc này, phục vụ phòng mang cơm đến.

“Mau ra đây ăn cơm!” Nguyên Triệt gọi cậu.

Phương Nho ngồi vào ghế đối diện, yên lặng ăn cơm.

Khẩu vị Nguyên Triệt hôm nay vô cùng tốt, dao nĩa đưa lên hạ xuống liên tục, vài cái liền đem liền đem toàn bộ thức ăn trên bàn càn quét sạch.

Lau miệng, hắn đứng dậy nói: “Cậu cứ từ từ ăn, tôi đi tắm trước!”

Phương Nho nhìn hắn đi vào phòng tắm, rất muốn nói vừa mới ăn xong không nên đi tắm ngay, nhưng đã không kịp nữa rồi! Nguyên Triệt có tác phong làm việc sấm rền gió cuốn, cho dù là về phương diện sinh hoạt thì cũng không khác, tựa như một người máy thịt, một một giây một phút đều phải được sử dụng triệt để!

Nghe tiếng nước ào ào, Phương Nho gọi phục vụ đến dọn sạch bàn. Sau đó bắt đầu đi xem xét đồ vật trong phòng, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo tủ đầu giường, phát hiện ra trong đó có cả một đống “ba con sâu” cùng một lọ… bôi trơn?

Phương Nho trong lòng cười khổ! Đúng là ở đây khâu chuẩn bị tốt thật!

Mà Nguyên Triệt đã tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, tùy ý đứng ở cửa phòng tắm rũ cho khô bớt.

Hắn ngồi lên salon, mở TV lên không ngừng đổi kênh. Qua ba phút đồng hồ, hắn rút ra một điếu thuốc, châm lên rít hai ba cái rồi ném vào gạt tàn. Lập tức đứng dậy mang laptop ra để trên bàn trà xem tư liệu.

Phương Nho có cảm giác tinh thần hắn đặc biệt phấn khởi, tuy rằng biểu tình thật lạnh lùng, nhưng ánh mắt thì phi thường sáng. Từ lúc hắn từ phòng tắm đi ra có chút hơi xáo động, mà chỉ cần ngồi trước màn hình máy tính là bắt đầu ổn định trở lại. có thể thấy được hắn bình thường đều để công việc điều tiết cảm xúc của cá nhân.

Như vậy cũng có cái tốt, một khi Nguyên Triệt đã chuyên chú làm việc thì sẽ không còn có tạp niệm trong đầu!

Phương Nho nghĩ nghĩ rồi cầm lấy quần áo vào phòng tắm. Bên trong còn tràn ngập hơi nước cùng mùi hương nam tính của Nguyên Triệt, Phương Nho cũng không nghĩ gì nhiều, cởi sạch quần áo đứng dưới vòi sen.

Cứ nghĩ rằng Nguyên Triệt còn đang bận công chuyện nên cậu mới tranh thủ tắm, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà lực tập trung của hắn lại bắt đầu để tầm mắt hướng về phía cửa phòng tắm. Cửa kính màu hồng nhạt có thể nhìn xuyên qua, ẩn ẩn có thể dễ dàng chú ý đến một bóng người thi thoảng ẩn hiện. Trong đầu tự khắc tưởng tượng ra bộ dáng Phương Nho dưới vòi sen, nước ấm chảy từ gò má xuống cổ, sống lưng, cánh mông… làm cho hô hấp của Nguyên Triệt trở nên dồn dập, ngực giống như bị một ngọn lửa bập bùng thiêu đốt.

Hắn phút chốc đứng dậy, nhanh chân hướng đến phía phòng tắm, mở cửa xông vào.

Phương Nho nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu lại, chưa kịp phản ứng đã bị người nào đó áp lên tường.

“Ngô!”

Phương Nho gắt gao bị dán trên vách tường lạnh như băng, hai tay gắng sức đẩy hắn ra nhưng vô pháp, môi bị hút đến nhiệt liệt, hô hấp dần bị rút cạn.

Nguyên Triệt tựa như dã thụ đã bị đói bụng hồi lâu, một lần lại một lần liếm liếm mỹ vị, dồn dập khát cầu. Bàn tay to lớn chu du trên làn da mềm mại ấm áp, dục vọng mãnh liệt đòi phát tiết, hận không thể lập tức cắn nuốt miếng mồi ngon trong tay!

Nguyên Triệt tự đánh giá cao mị lực của chính bản thân, Phương Nho cũng sẽ khát cầu hắn!

“Phương Nho, để tôi làm đi?” Nguyên Triệt khẽ cắn bờ môi cậu, khàn khàn nói.

Phương Nho lấy lại tinh tần, nhìn thấy ánh mắt muốn xâm chiếm mình từ hắn, chỉ có thể cảm thấy kinh hồn không thôi! Cậu không nghĩ rằng sẽ có khả năng phát sinh chuyện này! Nguyên Triệt ở trạng thái bình thường luôn luôn nghiêm cẩn kiềm chế, mặc dù cũng có dục vọng, nhưng sẽ tận lực chịu đựng, càng không có chuyện bỏ lại công việc mà chạy đến thế này!

Bây giờ là cái tình huống khỉ gì thế này??!

“Không nói lời nào sao?” Nguyên Triệt chậm rãi hôn lung tung, còn lưu luyến nơi chiếc cổ thanh mảnh của cậu.

Phương Nho thở dốc, lắc đầu: “Nguyên Triệt… đừng như vậy mà!”

“Như thế nào?” Tay Nguyên Triệt tham nhập vào giữa hai chân Phương Nho, rất có kỹ thuật mà vuốt ve.

Phương Nho giữ chặt tay hắn, chống chọi lại: “Trong hợp đồng của tôi không có cái loại phục vụ này!”

“Ai nói không?” Nguyên Triệt trầm thấp nói: “Tôi nói có liền có!”

Tuy rằng sẽ không lừa cậu vào hợp đồng cả đời, nhưng hắn thật sự không thể nhịn được nữa! Muốn gì là phải có bằng được! Đây mới là phong cách hành sự của hắn!

Phương Nho trừng hắn, trong mắt lộ ra vài phần buồn bực cùng phiến tình xen lẫn.

Nhìn Phương Nho như vậy, Nguyên Triệt không thể nào nhịn được hơn, len giữa hai chân cậu, để cho dục vọng cường ngạnh chà xát trên da thịt của Phương Nho.

Cậu có cảm giác da đầu mình run lên, lông tơ cả người không nhịn được mà dựng đứng hết!

“Nguyên Triệt! Nếu anh cứ thế này, ngay ngày mai tôi sẽ thôi việc!!”

“Vì sao? Đi theo tôi không tốt ư?” Nguyên Triệt tự tin: “Tôi chẳng những là nhân tài bậc nhất, tài sản không thiếu, hơn nữa cơ thể cường tráng, tinh lực dồi dào!”

Anh không thể bớt tự kỷ một chút sao? Phương Nho không còn lời gì để nói luôn!

“Vấn đề trọng điểm là! Tôi không thích đàn ông!” Phương Nho trực tiếp kết thúc ảo tưởng của Nguyên Triệt.

“Em không thích đàn ông?” Nguyên Triệt nhìn kỹ vào mắt cậu.

Phương Nho gật đầu khẳng định.

“Nhưng tôi muốn thì em làm thế nào?”

Tôi đây ai mà biết được? Phương Nho ở trong lòng muốn phát điên rồi, nhưng mặt ngoài thì vẫn phải bình tĩnh: “Anh đại khái là đã bị cấm dục lâu rồi, hãy thừa dịp nghỉ ngơi này mà tìm một bạn giường lý tưởng đi?”

Thích hợp vừa có thể ở trên giường vận động vừa có thể làm được công việc thư giải áp lực! Phương Nho âm thầm bổ sung.

“Em cho là ai cũng có được cái vinh hạnh được tôi để mắt?” Ánh mắt Nguyên Triệt mang một chút khinh thường.

“Tôi không cần những người khác! Tôi chỉ muốn em!” Nguyên Triệt lại áp sát vào người cậu, bá đạo ra lệnh: “Em không thích những người đàn ông khác cũng không sao! Chỉ cần thích mình tôi là đủ!”

Anh theo chủ nghĩa cường quyền à? Sắc mặt Phương Nho cứng nhắc nhìn hắn, tận lực không chú ý đến cái thứ nóng rực đang làm loạn trên người mình.

Từ khi bắt đầu theo ngành tâm lý học, cậu đã học được cách làm thế nào để khống chế được cơ mặt của mình. Vô luận dưới kỳ tình huống nào, kể cả có gặp bệnh hoạn đến mấy thì cậu cũng không bao giờ để lộ cảm xúc, tận lực dùng vẻ bình thản để đối mặt. Nhưng khó khăn là bây giờ trinh tiết của cậu đang bị uy hiếp! Cậu còn có thể tiếp tục bảo trì tư thế bình tĩnh được sao?

“Không bằng như này đi…” Phương Nho đề nghị: “Chúng ta có nguyên một năm, nếu trong một năm này anh vẫn còn có cảm giác với tôi thì tôi sẽ thử chấp nhận anh?”

Một năm? Đây là kỳ hạn hợp đồng của cậu. Chẳng lẽ là chuẩn bị kéo dài đến khi hết hạn liền cao chạy xa bay? Nguyên Triệt liền nguy hiểm nheo mắt lại.

“Em có thể tiếp nhận hay không cần phải chờ đến một năm sao? Chúng ta làm một lần là sẽ biết ngay!” Nguyên Triệt ôm lấy thắt lưng cậu, trực tiếp bế cậu thảy lên giường. Một tay tháo đai lưng, cởi áo tắm để lộ ra cơ thể tràn đầy cơ bắp tinh tráng.

“Từ từ đã!” Phương Nho cuống quít ngăn lại: “Tôi còn có chuyện muốn nói!”

“Tôi không muốn nghe!” Nguyên Triệt cả người áp lại, cúi đầu trao cho cậu một trận hôn cuồng nhiệt.

“Ngô… Nguyên Triệt… dừng…” Phương Nho cố gắng cứu môi của mình ra khỏi “dâm tặc”.

“Ở trên giường chỉ được gọi mình tên tôi!” Nguyên Triệt bá đạo tuyên cáo.

“…” Hỗn đản!

Cả người Phương Nho nóng lên, một nửa do không khí, một mặt khác là do bị Nguyên Triệt khiêu khích. Cậu chưa từng được gặp ai cường thế giống như Nguyên Triẹt, không cho phép được cự tuyệt mà ngược lại không để cho đối phương thời gian suy nghĩ đã bị kéo lên giường tự lúc nào!

Cậu không hẳn là chán ghét bị hắn hôn, nhưng đến lúc ngón tay của hắn tiến vào trong thân thể, cả người cậu liền cứng lại.

Không thể nhịn được nữa! Không thể nhịn được nữa! Phương Nho thầm hít một hơi dài, đột nhiên dùng thủ đoạn kéo Nguyên Triệt, dùng sức áp hắn xuống dưới, dùng cả tay lẫn cả chân cuốn chặt người hắn cầm chế lại.

Nguyên Triệt bị đau, quay đầu kinh ngạc nhìn Phương Nho.

“Nguyên Triệt… thực xin lỗi…” Cậu sụp mi thuận mắt nói: “Tôi rất sợ…”

“Em sợ cái gì?” Nguyên Triệt cả giận.

“Sợ đau…” Phương Nho mềm mềm trả lời.

Nguyên Triệt im lặng một lúc, sau đó ra lệnh: “Mau buông!”

“Nếu buông như lời anh thì anh sẽ tiếp tục!”

“Nếu em không buông thì tính áp tôi như này cả đời?” Nguyên Triệt phản kích, lại phát hiện mình nhất thời không có biện pháp thoát khỏi cậu.

“Tôi chỉ mong anh buông tha tôi…”

“Tôi đã muốn là sẽ không tha!” Nguyên Triệt dùng ánh mắt dị thường thâm trầm, chăm chú nhìn cậu. Giờ phút này đầu tóc Phương Nho thực hỗn độn, một thân xích lõa, trước ngực hai hai đóa hoa nở nộ, hai tay giữ chặt tay hắn, đầu gối đè lưng hắn xuống làm hai chân mở ra, hạ thân bị nhìn không sót gì!

Yết hần hắn khẽ động, ánh mắt nóng rực.

Phương Nho bị ánh mắt của hắn làm cho cả người nóng lên, đôi mắt của người kia như có axit từng chút ăn mòn cậu, mỗi một tấc da thịt, mỗi một điểm mẫn cảm đều không buông tha. Đặc biệt tầm mắt hắn dừng lâu hơn ở hai cánh mông cùng bộ vị nào đó khiến Phương Nho nhất thời có cảm giác thân thể chuẩn bị bị hắn tiến vào đến nơi.

Phương Nho không được tự nhiên xê dịch đôi chân. Trong mắt hắn đột nhiên lóe sáng, mãnh liệt dùng sức mạnh, nhanh nhẹn thoát khỏi vòng hãm của cậu, đảo khách thành chủ, một lần nữa đem Phương Nho đặt ở dưới thân.

Nguy rồi! Phương Nho kinh hãi, dùng sức giãy dụa!

Nguyên Triệt đem hai tay cậu gắt gao nắm chặt, tựa như vị thần tiên giáng trần nhìn cậu.

“Thân thủ không tồi! Quả nhiên là em có luyện qua!” Nguyên Triệt ý vị sâu xa nói.

“Tôi… tôi đã sớm nói rằng mình có học võ!” Phương Nho lung ta lúng túng trả lời: “Chỉ là còn chưa tấn tới!”

Khóe miệng Nguyên Triệt hơi hơi nhếch lên, trong mắt lóe ra tia săn bắt của động vật.

“Phương Nho! Tôi muốn em! Ngay! Lập! Tức!” Hắn mãnh liệt mở ngăn kéo tủ đầu tường, lấy ra bôi trơi, bôi lên đầy hai ngón tay, trực tiếp đưa vào cơ thể cậu…

Phương Nho đột nhiên che miệng lại, quay đầu nôn một trận.

Nguyên Triệt nhất thời sửng sốt!

Cậu ẩn nhẫn nói: “Nguyên Triệt! Tôi không phải gay! Không thích đàn ông! Nếu anh muốn tiếp tục cường bạo tôi! Tôi sẽ cảm thấy ghê tởm, muốn nôn mửa!”

“Em cảm thấy ghê tởm?” Hắn dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu.

“Đúng vậy! Phi thường ghê tởm!” Phương Nho cường điệu khẳng định.

“Là bị đàn ông làm thì ghê tởm, hay là bị tôi làm thì mới ghê tởm?” Ngữ khí hắn âm trầm.

“Này có gì khác nhau?” Cậu nhìn hắn: “Giống như anh không thích ăn rau dưa vậy, nếu như đổi tên gọi khác thì anh có hết khó chịu không?”

Nguyên Triệt trầm hẳn đi, ánh mắt tối lại.

“Đừng khiến cho tôi phải bỏ công việc này!” Phương Nho khẩn thiết: “Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để chăm sóc anh, làm bạn với anh. Chỉ hi vọng anh có thể tôn trọng, thông cảm cho tôi! Nếu như anh cứ nhất thiết phải phát sinh loại quan hệ này thì tôi sẽ ngay lập tức rời đi!”

Nguyên Triệt thấy được trong mắt cậu đầu kiên quyết cùng kháng cự, không còn ôn nhu của thường ngày mà giờ đây lại toàn là chán ghét. Điều này làm hắn thập phần không thoải mái, ngực như bị một cái gì đó đâm vào rất khó chịu.

Cậu thật sự rất ghét bị chạm vào, đây không phải là giả bộ!

Nguyên Triệt cúi đầu, môi lướt nhẹ qua khóe mắt của cậu, sau đó nằm úp sấp lên người Phương Nho, đem cậu trở thành đệm thịt, chờ cho dục vọng bản thân có thể thoái lui.

Cậu cả người cứng ngắc, không dám động đậy.

Đột nhiên Nguyên Triệt đứng dậy, đi về phía phòng tắm, theo sau là một trận binh binh cách cách ầm ĩ bên trong.

Đây không phải là đang phát tiết đấy chứ? Phương Nho đứng dậy đem áo ngủ cuốn chặt lên trên người, chỉnh lại chăn gối lộn xộn trên giường, một bên nghe ngóng động tĩnh trong phòng tắm.

Một lúc sau, Nguyên Triệt đi ra, lập tức nằm lên giường, nhắm mắt nói: “Ngủ đi! Tôi sẽ không động vào em!”

Phương Nho âm thầm mừng rỡ, Nguyên Triệt luôn là người nói được thì làm được, tạm thời có thể an tâm được rồi!

Rạng sáng, Nguyên Triệt đột ngột mở mắt, từ từ thích ứng với sáng rồi quay đầu lại nhìn Phương Nho nằm bên người. Mái tóc mềm mại rủ tán loạn hai bên má, tiếng hít thở bằng phẳng rất nhỏ mang lại cho hắn cảm giác rất an bình.

Hắn tựa hồ đã xem nhẹ một điều, bản thân đối với Phương Nho khó có thể kiềm chế lại khát vọng mãnh liệt, nhưng Phương Nho đối với hắn lại chẳng có tình cảm gì khác ngoài chủ – tớ. Hắn không nghĩ mình sẽ dọa cậu chạy mất! Còn nhiều thời gian, hắn tự tin rằng mình có thể khiến cậu can tâm tình nguyện đi theo mình!

Phương Nho! Đừng nghĩ em có thể trốn được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio