Gia chủ Trâu gia thế hệ trước phong lưu thành tánh, tư sinh tử tư sinh nữ bên ngoài quả thực nhiều đếm không xuể, nhưng chỉ có Trâu Kỳ Diệu được Trâu Mẫn Thần coi trọng.
(): con trai ngoài giá thú.
(): con gái ngoài giá thú.
Đệ đệ Trâu Mẫn Thần, có thể nói là hoành hành ở Yến Thành.
Tính cách Tiếu Trình Triết cùng Trâu Kỳ Diệu có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng khi gặp lại ăn nhịp với nhau, thành anh em đáng tin. Dựa theo lộ tuyến đã định ở thế giới này, Trâu Mẫn Thần ra đi ngoài ý muốn, giao tập đoàn tài chính Trâu thị to như vậy cho Trâu Kỳ Diệu.
(): tính cách quái đản không liên quan gì đến nhau (tui chém).
Nhưng Trâu Kỳ Diệu chỉ biết ăn nhậu chơi bời nào biết điều hành công ty, rất nhanh đã gặp phải nguy cơ bị cậu cậu dượng dượng □□. Trâu Kỳ Diệu cùng đường, đành phải tới xin giúp đỡ Tiếu Trình Triết lúc ấy đã có được Tiếu thị.
Tiếu Trình Triết là người ngoài, giúp đỡ Trâu Kỳ Diệu không đủ cường thế chấn chỉnh Trâu thị, không lâu sau liền thành người cầm quyền trên thực tế của Trâu thị.
Mà Trâu Kỳ Diệu mừng rỡ tiếp tục làm nhị thế tổ.
Chyyện này như một cái bánh từ trên trời rơi xuống, giúp Tiếu Trình Triết chính thức đứng trên đỉnh thế giới. Tiếu Thành Nặc và cha Tiếu mẹ Tiếu "Đắc tội" Tiếu Trình Triết, lại chỉ có thể như con chuột cống mà sống.
"Diệu này, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Tiếu Trình Triết cười chào hỏi.
"Đừng nói nữa." Một tay Trâu Kỳ Diệu đem mũ quăng trên sô pha, "Anh trai tôi mấy ngày nay tâm tình cực kỳ kém, tôi còn phải cẩn thận đây."
Thấy thế, trong mắt Tiếu Trình Triết hiện lên một tia ám mang, thở dài, không nói chuyện chỉ an ủi vỗ bả vai Trâu Kỳ Diệu.
"Còn cậu? Sao hôm nay lại ủ rũ cụp đuôi, xảy ra chuyện gì?" Trâu Kỳ Diệu xem sắc mặt Tiếu Trình Triết không tốt, cũng hỏi.
"Ai." Tiếu Trình Triết chà xát mặt, bất đắc dĩ lại buồn bực, qua hồi lâu mới do dự nhỏ giọng nói, "Diệu này, lấy quan hệ của chúng ta, có một số việc tôi không thể gạt cậu, bằng không chính là tôi không phúc hậu."
Trâu Kỳ Diệu nhìn gã vẻ mặt khó hiểu.
"Kỳ thật cậu hẳn cũng nghe một ít tin đồn nhảm nhí, những lời đó đều đúng, tôi chỉ là con trai được Tiếu gia thu dưỡng. Thái độ của em trai đối với tôi vẫn không tốt, ngày sau em ấy kế thừa Tiếu thị, tôi chỉ sợ không có đường sống. Để cậu cùng người như tôi trở thành anh em, thật là ủy khuất cậu......"
Trâu Kỳ Diệu nghe được vẻ mặt cảm động, Tiếu Trình Triết có thể đem lịch sử đen của mình nói với cậu, đủ thấy gã tín nhiệm mình bao nhiêu.
Tiếu Trình Triết thở dài lại nói: "Hiện tại Tiếu Thành Nặc bởi vì công nhiên come out nen bị ba tôi đuổi ra ngoài, chờ em ấy trở về...... "
Sắc mặt Trâu Kỳ Diệu biến đổi nhiều lần, đột nhiên vỗ đùi nói: "Cậu sợ cái gì, chỉ cần đuổi Tiếu Thành Nặc đi không phải được rồi?"
Gã muốn nghe chính là những lời này, trong lòng Tiếu Trình Triết vui vẻ, trên mặt lại một mảnh mờ mịt: "Đuổi đi? Tôi làm sao có thể đuổi em ấy đi, lại nói Thành Nặc là con ruột của ba làm sao có thể đuổi đi được."
Trâu Kỳ Diệu vẻ mặt hưng phấn nói với gã: "Cậu không phải nói Tiếu Thành Nặc come out sao? Ba cậu tuy rằng tức giận nhưng khẳng định bán tín bán nghi, nhưng nếu Tiếu Thành Nặc ở trước công chúng nháo ra chuyện thì sao......"
Kế hoạch của Trâu Kỳ Diệu rất đơn giản, trong bữa tiệc vài ngày tới tuôn ra chuyện Tiếu Thành Nặc ở phòng nghỉ cưỡng bách đàn ông. Cha Tiếu luôn xem trọng mặt mũi nhất định sẽ cướp đoạt quyền thừa kế của Tiếu Thành Nặc.
Vì bảo đảm sự tình thuận lợi, Trâu Kỳ Diệu thậm chí tự mình ra trận, làm Tiếu Thành Nặc "Cưỡng bách" cậu một phen.(Vi: và khi đó anh trai cậu sẽ ghen:)))
Kế hoạch của Trâu Kỳ Diệu làm hai mắt Tiếu Trình Triết sáng ngời, gã không nghĩ tới Trâu Kỳ Diệu suốt ngày ăn no chờ chết còn có đầu óc như vậy. Bất quá Tiếu Trình Triết biết càng nhiều, chuyện mấy ngày trước của Miêu bí thư còn chưa lắng, lại phát sinh chuyện cưỡng bách này, không chỉ chứng minh Tiếu Thành Nặc thật sự là đồng tính luyến ái, còn ở trong lòng cha Tiếu chứng thực y là sắc quỷ nam nữ không kiên.
Huống chi......
Ánh mắt Tiếu Trình Triết mịt mờ đảo qua Trâu Kỳ Diệu, vì cho Trâu gia một lời giải thích, cha Tiếu cũng sẽ không bỏ qua Tiếu Thành Nặc.
Khanh Vân đang cùng mẹ Tiếu đi chọn quà cho cha Tiếu, cuộc nói chuyện của Trâu Kỳ Diệu và Tiếu Trình Triết thông qua thần thức bám trên người Tiếu Trình Triết, không sai sót gì truyền vào trong tai Khanh Vân.
Khóe miệng y xả ra một nụ cười hứng thú, âm mưu của hai người này không tồi, đến cả y đều có chút chờ mong bữa tiệc ngày sau.
Thời gian ngày chớp mắt liền qua.
Khách đến tiệc sinh nhật tuổi của cha Tiếu đứng đầy nhà, những năm gần đây Tiếu thị phát triển mạnh mẽ, hơn nữa khi còn trẻ cha Tiếu kết bạn không ít, người tới tự nhiên nhiều.
Nhưng mọi người trong tiệc đều cảm thấy khiếp sợ với quan hệ rộng rãi của cha Tiếu, bởi vì tổng tài tập đoàn tài chính Trâu thị Trâu Mẫn Thần tới rồi.
Không ai tưởng được cha Tiếu thế nhưng có thể mời được cái tôn đại thần này.
Mỗi người đều biết tính tình Trâu Mẫn Thần kém, mà lấy địa vị của hắn cũng không cần kéo quan hệ trên thương trường. Chỉ cần Trâu Mẫn Thần nói, người muốn nịnh bợ có rất nhiều. Cũng vì như thế, Trâu Mẫn Thần xuất hiện mới dẫn tới mọi người kinh ngạc.
Nhìn thấy Trâu Mẫn Thần mang theo quà đến chúc mừng, cha Tiếu cùng Tiếu Trình Triết cũng kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng tiếp đón.
Tiếu Trình Triết nghĩ lại, liền đem Trâu Mẫn Thần đến chỗ Trâu Kỳ Diệu. Bằng không giải thích sao? Tiếu gia không có liên hệ gì với Trâu thị, cho dù có liên hệ, cũng thỉnh không được Trâu Mẫn Thần a.(Vi:anh đến tìm vợ, đéo liên quan gì em trai nhé:)))
Trâu Mẫn Thần tới càng tốt, có hắn ở đây qua hôm nay, Tiếu Thành Nặc tuyệt đối không chạy được.
Người trong bữa tiệc nhanh chóng thay đổi, thanh âm cao giọng đàm tiếu nháy mắt yếu xuống. Tính tình Trâu Mẫn Thần có thể nói là cổ quái, mà nói không dễ nghe chính là động kinh, không ai nghĩ một khi không cẩn thận liền dẫm phải lôi.
Âm nhạc cổ điển nhu hòa quanh quẩn, dưới đáy lòng mọi người lại yên lặng mà đánh giá người Tiếu gia, tim gan cồn cào suy tư Tiếu gia có quan hệ như thế nào với Trâu Mẫn Thần.
Mỗi người đều muốn cùng Trâu Mẫn Thần đế vương thương nghiệp lập quan hệ, lại không có lá gan kia.
Xem quanh mét bên người Trâu Mẫn Thần không một bóng người sẽ biết, không có người nào dám tiến lên khiêu chiến tố chất thần kinh của Trâu Mẫn Thần.
Trâu Mẫn Thần bắt tay với cha Tiếu, biểu tình bình thản, làm trong lòng mọi người nói thầm. Nếu không phải biết cha Tiếu chỉ có người con trai, nhìn thái độ này của Trâu Mẫn Thần, bọn họ đều hoài nghi hắn coi trọng con gái Tiếu gia.
Trâu Mẫn Thần nhìn như nhẫn nại hàn huyên cùng cha con Tiếu gia, kỳ thật vội vàng tìm kiếm thân ảnh của Khanh Vân.
Hắn vốn cho rằng Khanh Vân là con trai cha Tiếu, nhất định sẽ nghênh đón khách khứa với cha Tiếu, tại sao bên người cha Tiếu chỉ có Tiếu Trình Triết?
Con ngươi Trâu Mẫn Thần trầm trầm đảo qua đầy mặt tươi cười của Tiếu Trình Triết, nghĩ đến chuyện tốt mấy ngày trước Tiếu Trình Triết làm liền nhịn không được tâm tư bạo ngược. Người phụ nữ họ Miêu kia đã sớm bị hắn xử lý, nhưng Tiếu Trình Triết nhịn rồi lại nhịn rốt cuộc không nhúc nhích.
Lời nói cự tuyệt của Khanh Vân còn xoay quanh trong đầu hắn.
Tiếu Trình Triết bị Trâu Mẫn Thần nhìn chằm chằm đến sống lưng phát lạnh, âm thầm xoa mồ hôi lạnh, gã không biết được nguyên do, chỉ có thể quy tội cho tính tình cực kém của Trâu Mẫn Thần.
Khanh Vân đích xác ở đây, bất quá vẫn đứng ở một chỗ. Y dựa vào cửa sổ uống rượu, hứng thú chờ anh em tốt của Tiếu Trình Triết Trâu Kỳ Diệu xuất hiện, cả chuyện Trâu Mẫn Thần tới cũng không biết.
Lúc trước cha Tiếu nhìn thấy Khanh Vân trở về, mặt xụ xuống, hiển nhiên còn chưa nguôi giận. Khanh Vân căn bản không có hứng thú giải thích với ông, nếu không phải mẹ Tiếu yêu cầu, hôm nay Khanh Vân sẽ không trở về.
Trâu Kỳ Diệu xuất hiện, cậu ở khu ăn cơm trong chốc lát, ánh mắt lại chuẩn xác đảo qua Khanh Vân.
Cậu vừa thấy Khanh Vân, ánh mắt sáng lập tức lên. Không nghĩ tới người em trai này của Tiếu Trình Triết lớn lên cũng không tồi, dù hôm nay từ diễn thành thật cũng không lỗ a.(Vi: em troai nếu thật sự làm, anh troai sẽ xé xác em đó:)))
Nghĩ như vậy, tay rải thuốc bột của Trâu Kỳ Diệu không khỏi run lên một chút, cậu cúi đầu nhìn, đơn giản đem thuốc bột trút hết vào chén rượu.
Phát tin cho Tiếu Trình Triết, Trâu Kỳ Diệu đặt điện thoại di động lên bàn, nhất định phải được đi qua chỗ Khanh Vân.
Cậu đã cùng Tiếu Trình Triết thương lượng tốt, chờ lát nữa Tiếu Trình Triết lấy cớ liên hệ không được cậu, mang theo một đám khách khứa đi tìm, đánh vỡ cảnh "hiếp dâm" của Tiếu Thành Nặc đối với cậu.
Khanh Vân nhìn Trâu Kỳ Diệu chậm rãi đi tới, thời điểm cách y còn có hai mét, sắc mặt biến đổi. Cậu lại đi bước, rốt cuộc nhịn không được vội vàng mém chén rượu lên bàn, ôm bụng chạy đi toilet.
Nhìn Trâu Kỳ Diệu mồ hôi như mưa, bước chân vội vàng, Khanh Vân không khỏi sung sướng cười ra tiếng tới. Y quơ ly rượu, đi lên lầu.
Trâu Kỳ Diệu dị ứng hải sản, thời điểm ăn cơm Khanh Vân chuyên môn vì cậu chuẩn bị, sợ là không còn sức lực làm chuyện gì nữa.
Mà đứng ở trong tâm bữa tiệc Trâu Mẫn Thần, vừa chuyển đầu lại nhìn thấy thân ảnh cao dài của thanh niên đang đến thang lầu, lập tức bước nhanh đuổi theo.
Khanh Vân tản bộ đi đến phòng nghỉ, y ngẩng đầu nhìn bảng trên cửa, ác ý lựa chọn phòng Tiếu Trình Triết và Trâu Kỳ Diệu đã thương lượng tốt.
Không biết chờ lát nữa Tiếu Trình Triết dẫn người tiến vào, lại phát hiện trong phòng chỉ có mỗi Khanh Vân, trên mặt sẽ có biểu tình gì.
Khóe miệng Khanh Vân mang theo nụ cười giảo hoạt, đang muốn đóng cửa lại lại bị một bàn tay to ngăn trở.
Cái tay kia chậm rãi dùng sức, Trâu Mẫn Thần nhanh tiến vào.
Nhìn mặt mày thâm thúy trước mặt, ánh mắt ám trầm, Khanh Vân trợn tròn mắt kinh ngạc nói: "Anh sao lại ở đây?"
Đáp lại y chính là người đàn ông dùng sức ôm.
Trâu Mẫn Thần vùi đầu bên gáy thanh niên, dùng sức ngửi hơi thở trên người thanh niên, lúc này mới cảm thấy trái tim luôn co chặt đau đớn giảm một chút.
"Anh rất nhớ em."
Lời nói bên tai trầm thấp đến khàn khàn, trong lòng Khanh Vân co rụt lại.
Vài ngày trước Khanh Vân cự tuyệt tựa như một cây gai nhọn hung hăng đâm vào trái tim Trâu Mẫn Thần, tra tấn hắn không được sống yên ổn.
Một bên Trâu Mẫn Thần bởi vì Khanh Vân cự tuyệt mà uể oải, bên kia lại nhớ y như cỏ dại sinh trưởng trong lòng. Nhưng Khanh Vân chán ghét với hắn mà nói chính là trừng phạt đáng sợ nhất, làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, tựa như mao đầu tiểu tử thấp thỏm bất an.
Hắn thậm chí cảm thấy mình giống như nghiện ma túy, chỉ khi nhìn thấy thanh niên mới cảm thấy sinh hoạt có chút lạc thú.
Người đi theo Khanh Vân cũng sớm bị Trâu Mẫn Thần kêu trở về. Đã nhiều ngày không có tin tức quan hệ với Khanh Vân, hắn cảm giác mình nhẫn đến độ muốn điên rồi, cho nên hôm nay hắn mới không chờ nổi tới tiệc sinh nhật của cha Tiếu.
"Tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng." Khanh Vân mím môi, trên tay làm động tác đẩy.
"Không." Giữa mày Trâu Mẫn Thần hiện lên một tia đau đớn, hắn thả lỏng thân mình nhìn Khanh Vân, trong ánh mắt hỗn loạn thậm chí mang theo cầu xin, "Lúc trước là anh không đúng, anh không nên tìm người đi theo em, nhưng cho anh một cơ hội được chứ?"
"Chúng ta không...... Ngô!"
Trâu Mẫn Thần trực tiếp hôn tới, lấp kín lời cự tuyệt còn chưa kịp nói của Khanh Vân. Dù là lời ác ý rất nhỏ, từ trong miệng thanh niên thốt ra, với hắn đều không thua gì khổ hình tàn nhẫn nhất.
Bọn họ đúng ra phải là tồn tại thân mật nhất mới đúng.
Môi lưỡi Trâu Mẫn Thần càn quét ở trong miệng Khanh Vân, nội tâm có bao nhiêu thống khổ, động tác liền có bấy nhiêu hung ác, nhưng giây lát sau lại hóa thành tầng tầng ôn nhu.
Hương vị của thanh niên so với tưởng tượng của hắn tốt đẹp hơn vạn lần, Trâu Mẫn Thần một khi nếm liền dừng không được, cả người hung ác ôm Khanh Vân, dục vọng áp chế lâu ngày trong nháy mắt như núi lửa bùng nổ, hôn đầu não một phát.
Hơi thở bá đạo vô cùng quen thuộc chui vào miệng mũi Khanh Vân, làm y giật mình mở to mắt.
Là hắn?
Nhìn tin trên di động, Tiếu Trình Triết ác ý cười, gã sửa sang lại biểu tình một chút, lo lắng nói với cha Tiếu: "Ba, con vừa mới đi tìm, Diệu không biết đã đi đâu, cậu ấy vừa mới nói mình không thoải mái......"
Cha Tiếu vừa nghe tức khắc giật mình, Trâu Mẫn Thần tám phần là vì em trai mình mới đến, nếu Trâu Kỳ Diệu ở tiệc bọn họ Tiếu gia xảy ra chuyện gì, toàn bộ Tiếu gia liền xong.
"Hỏi người canh cửa một chút, Trâu nhị thiếu đã trở về chưa?"
"Con đã hỏi qua, người nọ nói không thấy cậu ấy đi ra ngoài, hơn nữa, con cũng đã tìm hồi lâu." Trên mặt Tiếu Trình Triết mang theo bất đắc dĩ.
Tiếu phụ lập tức đứng lên: "Vậy còn chờ cái gì? Mau đi tìm?!"