Rời khỏi Tiếu gia, Khanh Vân hít sâu một ngụm không khí rét lạnh, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Y cũng không nói dối mẹ Tiếu. Tiếu gia đối y mà nói chỉ là giam cầm, rời khỏi Tiếu gia, trong đầu Khanh Vân mới có thể càng nhiều ý tưởng, mà không phải chỉ dừng lại ở Tiếu thị.
Khanh Vân vốn không định ở lại Tiếu gia, bây giờ cũng chỉ là mượn cớ rời đi thôi.
Y chậm rãi đi trên đường, xe y để trong gara Tiếu gia, cách nơi Tiếu gia tổ chức tiệc không xa cũng không gần, bất quá Khanh Vân cũng không định về một chuyến đem xe đi.
Thời điểm y đang suy tư nên thay phương tiện di chuyển, một chiếc xe chậm rãi chạy tới, ngừng bên người Khanh Vân.
Cửa sổ xe hạ xuống, quả nhiên là Trâu Mẫn Thần.
“Thế nào? Anh không phải đã về?” Khanh Vân giơ cằm về phía hắn, vệt đỏ trên cổ trắng nõn dưới đèn đường tối tăm cũng đáng chú ý mười phần.
Trâu Mẫn Thần ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt.
Hắn mở cửa xe, nói: “Anh lo lắng cho em, nên quay lại nhìn xem.”
“Nga, vậy anh đã tới chậm.” Thanh âm Khanh Vân mang theo châm chọc, nhưng không có chần chờ, một bước vào xe hắn.
Có người vội vàng dâng lên, có ngu mới không cần.
Trâu Mẫn Thần cười khổ, xin lỗi: “Hôm nay là anh quá lỗ mãng, nhưng anh thật sự nhịn không được, em hiểu không?”
Hắn cũng không phải nói giỡn, thời điểm nhìn thấy Khanh Vân, hắn thậm chí có cảm giác quyền khống chế thân thể mình cứ như vậy chuyển qua trong tay thanh niên. Nhưng kỳ dị chính là, người ở lâu trên địa vị cao như Trâu Mẫn Thần, thế nhưng cũng không có bất luận bài xích gì.
Hắn vui vẻ chịu đựng.
Nhìn thanh niên bên người lãnh đạm lại cùng sườn mặt quái đản(?), Trâu Mẫn Thần ngừng xe ở ven đường, nhìn Khanh Vân nghiêm mặt nói: “Em nói em không thích có người đi theo, cho nên anh đều gọi người về.”
“Anh tôn trọng quyết định của em.” Hắn nắm tay Khanh Vân, trên mặt ít khi nói cười lại lộ ra thần sắc thỉnh cầu, “Nhưng mà, cho anh một cơ hội hiểu em được không?”
Khanh Vân cười khẽ một tiếng, y đương nhiên biết Trâu Mẫn Thần đang ám chỉ cái gì.
Y nghiêng người nhìn Trâu Mẫn Thần, dương cao cằm, biểu tình trên mặt mang theo bảy phần kiêu căng, ba phần khiêu khích: “Nga?”
Trâu Mẫn Thần thật sâu nhìn y, trong mắt đều là khát vọng.
“A, vật xem bản lĩnh của anh vậy.”
Lời nói hờn hợt của thanh niên bị gió ngoài xe thổi đi hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút không thật không để ý quanh quẩn trong xe, nhưng Trâu Mẫn Thần lại mừng rỡ như điên.
Khi Trâu Mẫn Thần cho rằng mình rốt cuộc có thể đại triển quyền cước theo đuổi Khanh Vân, không nghĩ tới, ngày hôm sau Khanh Vân liền mang Triệu Bác Văn bước lên máy bay đi M quốc, đi rất dứt khoát, không chút u buồn nào.
Vì thế nhân viên công tác ở Trâu thị, lại một lần chứng kiến Boss nhà mình nổi điên.
“Cút!” Cái ly quăng vào mặt người phụ trách chuyên ngành mới mở khung cửa, phát ra tiếng loảng xoảng thật lớn.
Người phụ trách chuyên ngành lập tức xám xịt lui ra, cùng bí thư ngoài cửa liếc nhau, lòng còn sợ hãi.
Trong phòng lại một trận loảng xoảng, theo sau là tiếng người đàn ông ủy khuất rống giận: “Đáng chết! Cái họ Triệu kia rốt cuộc là ai!”
Mới vừa xuống máy bay Triệu Bác Văn tức khắc giật mình một cái, giống như bị cái gì nhìn không thấy tác động, cậu cảm thán một tiếng, M quốc lạnh không phải bình thường nha.
Khanh Vân mở di động nhìn mặt trên liên tiếp nhảy ra hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, mắt y mang giảo hoạt cười cười.
Lúc trước Khanh Vân nói “Xem bản lĩnh của anh” cũng không phải nói dối, y đã nhìn ra, Trâu Mẫn Thần không có ký ức ở thế giới trước. Khanh Vân sao có thể cho hắn tiện nghi, nhanh chóng đáp ứng hắn theo đuổi?
Nếu Trâu Mẫn Thần không thể làm y động tâm lần nữa, thì chính là người có duyên không phận.
“Đi thôi.” Khanh Vân bỏ điện thoại trong túi, nói với Triệu Bác Văn bên cạnh.
Trong chớp mắt, năm đã qua.
Trong năm, một công ty chế thuốc tên Thụy Hâm, như một con hắc mã cường thế khai cương khoách thổ ở lĩnh vực y dược sinh vật. Công ty này nghiên cứu ra một loại thuốc mới, ngoài dự đoán của mọi người trị liệu bệnh ung thư.
Quan trọng nhất chính là, loại thuốc này có thể giết chết tế bào ung thư, cũng sẽ không thương tổn với tế bào trong cơ thể khỏe mạnh. Nên loại thuốc này vừa ra, lập tức đánh vỡ bệnh ung thư đã thành nan y.
Xem dược tính đặc thù, cục quản lý thuốc rất coi trọng, nghiêm khắc khống chế thời gian thí nghiệm lại loại thuốc, nên thuốc mau chóng được đưa ra thị trường.
Thụy Hâm chế thuốc nhân cơ hội đẩy ra loại dự phòng ung thư, một loạt thuốc chữa trị ung thư, đem y học sinh vật đẩy mạnh lên một tầng cao mới.
Sau khi công phá lĩnh vực ung thư, Thụy Hâm một bên kiên trì nghiên cứu gien, bên kia chế ra loại thuốc có chất kháng sinh chịu được thuốc vi khuẩn khai phá, giải quyết nguy cơ khủng bố lạm dụng chất kháng sinh.
Mượn hiệu quả trị liệu thần kỳ của thuốc mới ùn ùn không dứt, Thụy Hâm chế thuốc nhanh chóng bước vào hàng công tay lớn trên thế giới.
“Ở điểm này anh cũng có tiền đồ sao?”
Qua năm Triệu Bác Văn thành thục không ít, lúc này đứng trước một cái bàn, rèn sắt không thành thép nhìn Khanh Vân sau bàn làm việc.
Khanh Vân mặt không đổi sắc xử lý xong văn kiện trong tay, giao cho bí thư xong mới ngẩng đầu liếc một cái Triệu Bác Văn đang giận không thể át.
“Nói xong chưa? Nói xong cậu có thể đi rồi, tôi nhớ rõ cậu hẳn rất bận mới đúng, kế hoạch thuốc mới tiếp theo đã được phát xuống.”
Triệu Bác Văn bị thái độ không có việc gì của y làm tức giận ngã ngửa, cậu hai bước vòng đến phía sau bàn làm việc, chỉ vào mũi Khanh Vân nói: “Anh phải đem ánh mắt nhìn xa một chút biết không?”(Vi: ý là lo trước cho tương lai đó:))
Cậu ném chồng tư liệu trong tay nói: “Thành quả của việc này, đủ để bao đám nhân viên năm tiền thưởng, mẹ nó, ánh mắt anh có thể đừng chỉ đặt vào việc gom tiền.”
“Huống hồ, tiền thưởng có rất nhiều rất nhiều tiền! Rất nhiều!”
Triệu Bác Văn cơ hồ muốn lắc bả vai Khanh Vân rống giận. Cậu hiện tại đã không phải mao đầu tiểu tử lúc trước, đi theo Khanh Vân công tác nhiều năm như vậy, cậu làm sao không nhìn ra, đám tư tưởng vô cùng kì diệu đó đều xuất phát từ Khanh Vân.
Ngay từ đầu cậu đã đem Khanh Vân đối đãi như thần, nhưng mặc kệ cậu truy hỏi như thế nào, Khanh Vân đều cứng miệng không thừa nhận.
Đến bây giờ, cậu quả thực hận rèn sắt không thành thép muốn bóp chết Khanh Vân.
“Ân, tôi đã biết, cậu có thể đi rồi.” Trong giây lát, Khanh Vân lại lần nữa vùi đầu vào công việc. Triệu Bác Văn thường thường phát điên, y đã kinh ngạc thành thói quen. Người này tiến bộ rất nhanh, thuốc mới nghiên cứu ra được một đóng, Triệu Bác Văn đã có thể một mình đảm đương một phía.
Mà Khanh Vân, mấy phương thuốc y lấy ra đều xuất từ thế giới nguyên bản, Khanh Vân đều rành mạch, lấy tính cách kiêu ngạo của Khanh Vân sẽ không có ý chiếm làm của riêng.
“Anh!” Triệu Bác Văn định nói gì nữa, chuyển đầu nhìn thấy cửa sổ trên màn hình máy tính của Khanh Vân.
Con ngươi đen không thấy đáy của Trâu Mẫn Thần đang âm u nhìn cậu.
Triệu Bác Văn tức khắc giật mình, xoay người đi ra ngoài.
Khanh Vân vậy mà cùng người đàn ông khủng bố đó nói chuyện video!
Triệu Bác Văn đi rồi, sắc mặt Trâu Mẫn Thần lập tức dịu xuống, hắn nhìn sườn mặt Khanh Vân đang đắm chìm trong công việc, hồi lâu mới lên tiếng đánh vỡ yên lặng: “Thời gian không còn sớm, nên ăn cơm trưa, ân?”
Khanh Vân nghe vậy nhìn thời gian, đúng thật đã đến giờ ăn cơm trưa. Y cầm lấy di động kêu bí thư đưa cơm, Trâu Mẫn Thần bên kia tuy nhắc nhở y, chính mình lại ngồi ở trước máy tính không có ý rời đi.
“Giữa trưa hôm nay ăn cái gì?” Trâu Mẫn Thần hỏi y.
“Ừm……” Cằm Khanh Vân chống di động tự hỏi trong chốc lát, mới báo vài tên món thức ăn.
Trâu Mẫn Thần lập tức nhớ kỹ, kêu người chuẩn bị bữa ăn khuya. Không phải làm đưa cho Khanh Vân, bởi vì bây tại hai người đang cách nhau một đại dương.
Hắn chỉ là có thói quen ăn giống Khanh Vân, tựa hồ như thế liền có thể có cảm giác giống như đang cùng Khanh Vân dùng cơm.
Dùng xong cơm trưa, Khanh Vân muốn đi ngủ trưa, đứng dậy tắt video.
Trâu Mẫn Thần vội nói: “Anh đã mua vé máy bay cho ngày mai rồi.”
“Hửm? Làm sao, có việc?” Khanh Vân nhướng mày hỏi.
“Không phải, đi gặp em.” Trâu Mẫn Thần thấp giọng cười rộ lên, tuy nói Khanh Vân còn chưa đáp lại tình cảm của hắn, nhưng quan hệ của bọn họ đã hòa hợp hơn rất nhiều. Đáng tiếc chuyện trong tay hai người quá nhiều, cho dù Trâu Mẫn Thần hỉ nộ vô thường, cũng không thể tùy tiện ném tập đoàn tài chính Trâu thị chạy đi tìm Khanh Vân.
“Nga? Thật đáng tiếc.” Khanh Vân rũ mắt, che lại ý cười.
“Đáng tiếc?” Trâu Mẫn Thần trong nháy mắt khẩn trương lên, cúi người dính sát vào màn hình.
Trong nháy mắt hắn đã nghĩ đến đủ loại khả năng. Chẳng lẽ hắn chậm một bước? Khanh Vân đáp ứng người khác theo đuổi rồi?
“Đáng tiếc, ngày mai tôi phải về nước.” Khanh Vân rốt cuộc nhịn không được lộ ra một tia tươi cười, vừa dứt lời y liền tắt video.
“Em…… Thật đúng là……” Trâu Mẫn Thần thả lỏng tâm thần, dựa vào lưng ghế dở khóc dở cười, hắn hơi tự hỏi một chút liền biết, Khanh Vân lại chơi hắn một phen.
Trong lời nói mấy ngày gần đây, Khanh Vân không khó đoán ra Trâu Mẫn Thần muốn đi M quốc nhìn y, y vốn tính toán về nước, lại cố tình chờ sau khi Trâu Mẫn Thần liều mạng an bài công việc tốt xong hết thảy mới để lộ ra tin này.
“Nghịch ngợm.” Trâu Mẫn Thần nhìn cửa sổ video một mảnh đen nhánh, ngữ khí mang theo sủng nịch.
Đối với tin Khanh Vân về nước hoàn toàn không biết gì.
Hiện tại Tiếu Trình Triết đang chuẩn bị một hợp tác có giá trị cao. Khanh Vân đi rồi, cha Tiếu từ từ giao quyền cho Tiếu Trình Triết, bây giờ, Tiếu Trình Triết đã là người cầm quyền thực tế của Tiếu thị.
Gần nhất, Trâu thị đang chuẩn bị cùng công ty chế thuốc hợp tác nghiên cứu chế tạo một đám vắc-xin phòng bệnh, dùng dự phòng một loại virus cảm nhiễm. Một số công ty chế thuốc lớn chạy nhanh đi giành giựt, cùng tập đoàn tài chính Trâu thị ảnh hưởng cực đại ở các lĩnh vực, là quái vật khổng lồ chiếm cứ toàn bộ H quốc. Hợp tác với Trâu thị, đây chính là cơ hội khó có được. Không chỉ có thể đề cao mức độ nổi tiếng của công ty, càng có thể mượn lần này thâm nhập nhân tâm.
Đây là lần hợp tác lớn nhất sau khi Tiếu Trình Triết cầm quyền, bắt được cơ hội này, cha Tiếu sẽ chính thức tuyên bố Tiếu Trình Triết trở thành tổng tài đời kế tiếp của Tiếu thị chế thuốc, cho nên gã không thể không cẩn thận.
Nhưng Tiếu Trình Triết cũng không quá mức lo lắng, Tiếu thị chế thuốc là công ty chế thuốc lớn nhất trong nước, còn có tầng giao tình với Trâu Kỳ Diệu, nếu không có gì ngoài ý muốn, cơ hội hợp tác tất nhiên rơi xuống trong tay Tiếu thị.
Tiếu Trình Triết mỉm cười tựa lưng vào ghế ngồi, gã xoay người thông qua cửa sổ sát đất nhìn cảnh tượng phồn hoa của đường phố Yến Thành, tâm tình dị thường bình tĩnh.
Đây mới chỉ là lúc nhân sinh huy hoàng của gã bắt đầu.
Đến nỗi Tiếu Thành Nặc chạy tới chỗ nào rồi, hiện tại Tiếu Trình Triết cũng không lo lắng, bởi vì gã đã sắp đạt được thứ mình muốn, mà Tiếu Thành Nặc chỉ có hai bàn tay trắng.
Đương nhiên, khi nhìn thấy Tiếu Thành Nặc lần nữa, gã không ngại lại bỏ đá xuống giếng một phen.