“Thành Nặc! Tiếu Thành Nặc!”
Nhìn hai chiếc xe bị thiêu cháy trong ánh lửa, Trâu Mẫn Thần chỉ cảm thấy hai mắt một trận đau đớn, chất lỏng ấm áp tức khắc trào ra.
Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Nói sẽ chờ hắn mà?
Hắn mở to hai mắt đỏ bừng chạy tới đoàn ánh lửa kia, lại bị bảo tiêu đúng lúc tới cường ngạnh giữ chặt.
Đám người ríu rít xông tới, bảo tiêu ở bên tai hắn không ngừng khuyên giải an ủi, nhưng Trâu Mẫn Thần lại không nghe được cái gì, hắn chỉ biết thanh niên của hắn, tình cảm chân thành của hắn còn ở bên trong.
Hắn thật vất vả có được cuộc sống mới, hiện tại lại tàn nhẫn lôi trái tim từ trong thân thể hắn ra, làm hắn cả người cuộn tròn đau đớn.
Thời điểm Trâu Mẫn Thần sắp điên lên, hắn nghe được có người kêu hắn.
“Trâu Mẫn Thần.”
Thanh âm này như một dòng thanh tuyền, quen thuộc làm Trâu Mẫn Thần muốn rơi lệ. Hắn mang một đầu ổ quạ quay đầu nhìn lại, Khanh Vân đứng phía sau hắn, áo sơmi trắng tinh, khuỷu tay còn mang áo khoác hắn chọn sáng nay.
Y không sao.
Trâu Mẫn Thần tránh bảo tiêu phía sau, đi qua. Hắn vươn tay chậm rãi sờ gương mặt ấm áp của thanh niên, động tác mềm nhẹ vô cùng như là sợ đánh nát một giấc mộng cảnh.
“Em không có việc gì. Em không có việc gì phải không?” Trâu Mẫn Thần nhẹ giọng hỏi, nhìn người trước mắt gật đầu, mới hung ác nhào lên, đem người gắt gao quấn chặt trong lòng ngực mình.
Hắn nâng mặt Khanh Vân hôn thật sâu, thậm chí ở trên má Khanh Vân để lại vết xanh tím, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể làm Trâu Mẫn Thần cảm giác được đau đớn ở ngực mình tiêu tán một chút.
“Ngu ngốc, đã nói sẽ chờ anh.” Khanh Vân vỗ nhẹ lưng Trâu Mẫn Thần, nói như mình chưa từng có ý rời đi.
Bảo tiêu phía sau đi tới, báo với Trâu Mẫn Thần: “Tổng tài, lái xe đụng phải là Tiếu Trình Triết.”
Nghe vậy, Trâu Mẫn Thần thoáng thả lỏng thân mình, đôi tay lại như cũ dùng sức nắm bả vai Khanh Vân.
Sắc mặt hắn âm trầm, thanh âm tối nghĩa: “Không phải nói không có nguy hiểm sao!”
“Anh không nên mặc kệ em giải quyết, về sau chuyện Tiếu thị em không được nhúng tay!”
“Tôi không phải không sao sao.” Khanh Vân giơ cằm về phía hắn, dưới chân vừa động như đá trúng cái gì. Y cúi đầu vừa thấy, một túi tràn đầy hộp màu hồng.
Gia hỏa này là dọn sạch cửa hàng tiện lợi của người ta sao?
Ánh mắt Trâu Mẫn Thần đen nhánh như mực, hoàn toàn nhìn không ra một tia ánh sáng. Hắn gắt gao ôm Khanh Vân trong ngực, theo tầm mắt y nhìn túi trên mặt đất, gằn từng chữ một nói: “Tất cả, một cái cũng không thể lãng phí.”
Khanh Vân ngẩn ra, cảm giác có chút không ổn……
- ----
Hạng mục tập đoàn tài chính Trâu thị hợp tác với Thụy Hâm chế thuốc đã bắt đầu, người ngoài đối với kết quả hợp tác lần này cũng rất chờ mong.
Tuy rằng kết quả còn chưa có, khăn che mặt của Thụy Hâm chế thuốc thần bí lại bị vạch trần một chút, các phương diện của xí nghiệp này cũng chậm rãi lộ diện, tỷ như trong đoàn đội nghiên cứu có Triệu Bác Văn địa vị rất cao ở giới học thuật, lại tỷ như tổng tài Thụy Hâm chế thuốc, Tiếu Thành Nặc.
Cái tên Tiếu Thành Nặc cũng không xa lạ, bởi vì Tiếu thị chế thuốc cũng là một xí nghiệp hơi có danh khí. Nhưng kỳ quái là kỳ quái ở chỗ, Triệu Bác Văn bị các viện nghiên cứu lớn và xí nghiệp khác gạ gẫm không chỉ một lòng trung thành với Thụy Hâm chế thuốc, trong lời nói cũng nhiều lần nhắc đến Tiếu Thành Nặc, hơn nữa còn rất tôn sùng, có vài lần gọi lầm thành lão sư.
Không khỏi làm mọi người càng chú ý Tiếu Thành Nặc.
Có mấy nhà giới thượng lưu ở Yến Thành, người tham gia tiệc sinh nhật năm trước của cha Tiếu đều cực kì quen thuộc với cái tên Tiếu Thành Nặc này. Nhưng thái độ lúc ấy đối với Tiếu Thành Nặc, con trọng Tiếu gia, cũng chỉ vì muốn nhấc lên quan hệ với Trâu Mẫn Thần.
Nhưng hiện tại bất đồng, không kế thừa gia sản, ngược lại tự lực cánh sinh sáng lập Thụy Hâm chế thuốc Tiếu Thành Nặc đã thành con nhà giàu mẫu mực. Giới thượng lưu ở Yến Thành lại lần nữa quát lên một trận cuồng phong tên “Tiếu Thành Nặc”, nhưng không giống năm trước tùy ý đàm luận, lần này không có người dám khua môi múa mép, có tới hai cái lão đại, người nào cũng không dễ chọc.
Tiếu Thành Nặc bị người chụp cái mũ “Không dễ chọc”, mấy ngày gần đây lại không xuất hiện trước công chúng.
Bởi vì…… Y hiện tại còn chưa xuống giường được.
Lần này giống như chọc tới dây thần kinh nào của Trâu Mẫn Thần rồi, Trâu Mẫn Thần thái độ khác thường nghiêm mật giữ Khanh Vân bên người, thậm chí mẹ Tiếu cha Tiếu biết tin đến thăm cũng bị hắn ngăn ngoài cửa.
Hắn luyến tiếc cưỡng bách Khanh Vân, càng không cần dùng thủ đoạn phi pháp gì. Cách hắn áp dụng chỉ có một, đó là làm.
Gia hỏa này một chút cũng không lỗ vốn, Khanh Vân bao dung hắn một tuần, hắn liền đè Khanh Vân ở trên giường làm suốt một tuần, vài thứ lúc trước Trâu Mẫn Thần mua, đã sớm dùng hết không còn một mảnh.
Trâu Mẫn Thần bưng chén cháo, đi đến mép giường đút cho Khanh Vân, hắn căng chặt mặt: “Từ nay về sau, em chỉ có thể ăn đồ anh đút, mặc quần áo anh chọn, hết thảy của em đều để anh nắm giữ.”
Tiếu Trình Triết thật sự dọa đến Trâu Mẫn Thần, hắn hiện tại thập phần hối hận lần đầu gặp mặt vì sao không cột Khanh Vân bên người, cũng giải quyết hết nguy hiểm bên người y.
Khanh Vân nuốt vào ngụm cháo cuối cùng, y đạm nhiên để tiểu đệ Trâu Mẫn Thần lấy khăn giấy xoa xoa miệng, sau đó dựa vào đầu giường, nhẹ lay động lục lạc trên cổ chân mình.
Trên mắt cá chân y có một cây tơ hồng, trên tơ hồng treo hai cái chuông bạc, làm mắt cá chân càng thêm trắng nõn như ngọc. Càng phiền lòng chính là, lúc lục lạc vang lên dị thường vui tai, muốn người xem nhẹ cũng khó.
Tơ hồng kéo dài đến chân giường, một chỗ khác không biết ở đâu.
Nhìn biểu tình trên mặt Khanh Vân, trong lòng Trâu Mẫn Thần đánh cái đột. Hắn lập tức nhào lên, ôm lấy Khanh Vân: “Không cho em cự tuyệt!”
Khanh Vân tát đầu chó của hắn một cái, tức giận xốc mí mắt: “Nga? Thế sao? Anh nổi điên nữa thử xem?”
“……” Trâu Mẫn Thần trầm mặc, hắn biết Khanh Vân dung túng hắn nháo một tuần đã xem như “Sủng” hắn, hiện giờ phòng tối play đã get, hắn cũng không còn chấp niệm lớn như lúc trước nữa, nếu còn nháo, chỉ sợ Khanh Vân sẽ tức giận.
“Hửm?” Khanh Vân nguy hiểm giơ cằm nhìn hắn.
Trâu Mẫn Thần bò đến đuôi giường, cởi bỏ dây thừng trên cổ chân y, sau đó ngoan ngoãn quỳ hai đầu gối ở đuôi giường nhận sai.
“Bảo bối, anh sai rồi……”
Trâu Mẫn Thần ủy khuất, lúc này Khanh Vân mới rảnh tiêu hóa năng lượng thế giới này truyền đến.
Nhân vật chính không hổ là nhân vật chính, tai nạn xe cộ nổ mạnh thế, Tiếu Trình Triết vẫn còn sống, nhưng có Trâu Mẫn Thần, gã sống còn không bằng chết thoải mái.
Mẹ Tiếu sợ cha Tiếu mềm lòng giúp Tiếu Trình Triết, lập tức hạ ra lời tàn nhẫn, nếu cha Tiếu lại ra tay giúp Tiếu Trình Triết dù chỉ nửa điểm, bọn họ sẽ ly hôn.
Trâu Mẫn Thần đem những lần Tiếu Trình Triết hạ độc thủ với Tiếu Thành Nặc các năm gần đây làm thành tư liệu, đóng gói đưa cho cha Tiếu, để ông hảo hảo xem mình dưỡng ra cái gì.
Khanh Vân ở thế giới này bồi Trâu Mẫn Thần năm, lúc trước y không rời đi, là vì y không biết tiếp theo còn có thể gặp được Trâu Mẫn Thần hay không, tuy rằng hắn đi theo mình vào thế giới này, nhưng lần sau thì sao?
Ai biết, lần này có phải lần cuối cùng hay không?
Cho nên, Khanh Vân quyết định bồi hắn sống hết một đời.
Trâu Mẫn Thần trước khi chết, cả người lại lâm vào một loại khủng hoảng lớn. Hắn gắt gao cầm tay Khanh Vân, lực đạo căn bản không giống một ông già đang hấp hối.
Khanh Vân cúi người khẽ hôn lên môi hắn, lại ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Tiếp theo, còn tới tìm em, ân?”
Trâu Mẫn Thần lúc này mới yên ổn, bình tĩnh chết đi.
- ----
Khanh Vân lại lần nữa trở về trong kẽ nứt hư vô, y thừa dịp thời gian dừng lại ở thế giới trước đã đem năng lượng tiêu hóa xong. Khiến Khanh Vân ngạc nhiên chính là, năng lượng ở mỗi cái thế giới tựa hồ là đồ bổ tốt nhất cho linh hồn y, loại cảm giác này không giống như sau khi hấp thu năng lượng thăng cấp, ngược lại giống như bổ khuyết tàn khuyết bẩm sinh.
Nghĩ vậy, Khanh Vân nhíu mày. Y trời sinh tàn tật, thân hoạn bệnh nặng, vô luận tu vi tăng lên như thế nào, ốm đau đều không có nửa điểm rời xa y. Lúc trước Khanh Vân tưởng nguyên nhân là do Thiên Đạo theo dõi y, hiện tại xem ra, vấn đề hình như là ở trên linh hồn của y.
Nghĩ nhiều vô ích, xuyên qua một đám thế giới, y chắc chắn sẽ có được đáp án mình muốn.
Một quang cầu hư ảo ở trên đầu ngón tay Khanh Vân xoay xoay, là thế giới y vừa thoát ly.
Thưởng thức thế giới trong tay, trong mắt Khanh Vân hiện lên suy tư.
Nam nhân kia, rốt cuộc có chuyện gì? Hắn có quan hệ gì với Thiên Đạo?
Khanh Vân vẫy tay một cái, thế giới thứ nhất vẫn luôn bay loạn trong kẽ nứt bay tới chỗ y. Y nhéo hai cái thế giới này, phân ra hai cổ thần thức thật cẩn thận tìm kiếm bên trong thế giới, tìm kiếm linh hồn làm y cảm thấy quen thuộc.
Không có.
Mặc kệ là linh hồn của Nhiếp Thần Uyên hay Trâu Mẫn Thần, đều không xuất hiện ở thế giới của bọn họ.
Quả nhiên như thế, Khanh Vân khẽ cười một tiếng.
Linh hồn sẽ tiến hành cải tạo với thân thể, nguyên nhân chính là vì linh hồn tương đồng, cho nên y mới có thể cảm thấy hơi thở Trâu Mẫn Thần quen thuộc.
Lần này thời gian Khanh Vân dừng lại không quá dài liền trực tiếp trốn vào thế giới tiếp theo, y thật ra có chút mong đợi.
Vừa tiến vào thân thể mới, Khanh Vân liền thiếu chút nữa bị quăng té ngã. Y chỉ là thiếu chút nữa té ngã, nhưng ông già bên người y lại vững chắc ngã trên mặt đất, mắt kính gọng vàng cũng bay ra ngoài.
Phía sau một đám đàn ông mang khiêng súng đuổi theo, đều là tinh đạo.
Hướng đi của thế giới này nháy mắt truyền vào trong óc Khanh Vân, y không rảnh lo chuyện khác, kéo ông già trên mặt đất chạy như điên về phía trước.
Đây là một kỷ nguyên tinh tế, Khanh Vân bây giờ tên là Jorah, là học sinh học viện nghệ thuật, y đi tinh hạm bị một đám tinh đạo tên Hồng Hạc bắt cóc, lúc này đang tránh né tinh đạo đuổi giết.
Khanh Vân chạy tới vị trí khoang thoát hiểm trong trí nhớ, sắc mặt âm trầm cực điểm.
Thân thể y hiện tại cực kỳ yếu, mới chạy hai bước đã thở hồng hộc. Nhưng cho dù yếu như vậy, Khanh Vân cũng không dám buông ông già mình đang kéo.
Nếu ông già này bị tinh đạo nắm trong tay, thì lần này Khanh Vân xuyên qua xem như uổng phí.
Liên Bang Jorah đang chiến đấu với Hồng Hạc, bởi vì Hồng Hạc ăn trộm trình tự gien của hàng tỉ dân chúng Liên Bang.
Gien người Liên Bang đều sẽ có ở trong một chuỗi danh sách bí mật, lấy thân phận phân biệt. Danh sách đó được gửi vào trong một khối chip, hiện tại khối chip lại rơi vào trong tay Hồng Hạc.
Ai cũng không nghĩ đến, một tổ chức tinh đạo như Hồng Hạc lại nắm giữ năng lực chế tác vũ khí gien. Chỉ cần phá hủy khối chip này, Hồng Hạc là có thể chế tạo ra vũ khí gien đối đầu toàn bộ Liên Bang, đến lúc đó khống chế thậm chí tiêu diệt toàn bộ Liên Bang cũng không phải nói chơi.
Toàn bộ Liên Bang, trừ bỏ nguyên soái Liên Bang còn ở ngoài, duy nhất có thể phá giải khối chip này chỉ có ông già Khanh Vân đang kéo trong tay -- tiến sĩ Lamir.
Tinh đạo đi theo phía sau tựa hồ sợ làm bị thương tiến sĩ Lamir, không có dùng vũ khí có lực sát thương lớn.
Một trận gió lớn đánh úp lại, tinh đạo đuổi sát bắn một phát súng về phía Khanh Vân. Khanh Vân lắc mình một cái, một chân bay lên quét về phía cổ tinh đạo.
“Phanh” một tiếng, Khanh Vân thế nhưng trực tiếp bị bắn bay ra ngoài.
Y không thể tin trợn tròn mắt, hiện giờ thân thể này còn yếu như vậy? Từ lúc bắt bắt đầu y hoàn toàn buông bỏ hạn chế, để linh hồn mang theo năng lượng cải tạo thân thể này, nhiều năng lượng như vậy đều bay đến chỗ nào rồi?
Tinh đạo mang khiêng súng vẻ mặt cười dữ tợn đi tới, linh hồn Khanh Vân nhanh chóng đảo qua thân thể của mình, đột nhiên cả người y đều ngây ngẩn.
Sinh dục?
Đây là thuộc tính quỷ quái gì? Hao phí nhiều năng lượng của y như vậy!
- Hoàn thế giới -