Nói xong Cauchy nâng tay Khanh Vân lên, in một nụ hôn lên tay y.
Khanh Vân theo phản xạ tính rút tay về, vẻ mặt mộng bức, tình huống gì đây? Y mới vừa chúc phúc hai người này, kết quả một người trong đó liền chạy tới theo đuổi y?
"Cauchy, cậu dám!" Thanh âm cất dấu lửa giận của Chris vang lên, hắn trong chớp mắt liền xuất hiện bên người Khanh Vân, giơ tay hất Cauchy ra. Hắn sở dĩ dám để Cauchy ở lại, là vì cảm thấy cậu cũng là Omega, không nghĩ tới, một Omega cũng tới đoạt Khanh Vân với hắn!
Chris bảo vệ tay Khanh Vân, ngón tay không ngừng chà sát nơi mới bị Cauchy hôn: "Cút! Nhà Delaware không chào đón cậu!"
Cauchy cũng không bị hắn dọa sợ, cậu phong độ nhẹ nhàng tạm biệt Khanh Vân, lúc này mới xoay người rời đi.
Mất thật lớn khí lực mới trấn an được Chris sắp phát cuồng, Khanh Vân nghĩ đến Cauchy tuyên bố muốn theo đuổi y, tức khắc cảm thấy Lucas có chút đáng thương.
- ----
Phong ba khủng bố vì mất đi gien chip rốt cuộc hạ màn.
Liên Bang vì chiến sĩ hy sinh tổ chức một lễ tang long trọng, Jorah cũng được mời tham gia lễ tang.
Một Omega ôm hài tử, theo phía sau là ; ông cụ đầu tóc hoa râm đi đến chỗ Khanh Vân.
Đây là người thân của vị chiến sĩ tự bạo trong tinh hạm Hồng Hạc.
Khanh Vân hơi sửng sốt nhìn bọn họ, đáy lòng dâng lên một chút áy náy. Y cũng không biết trong đầu quân nhân Liên Bang có cấy vào □□ sinh vật, nếu lúc ấy y không hát quốc ca, năm người kia sẽ không phải chết, sau khi Chris lấy chip về, mấy người này sẽ được quân nhân Liên Bang cứu ra. Tuy tinh thần bị thương, nhưng bọn hắn vẫn giữ được sinh mệnh mình.
Cong eo xuống, Khanh Vân cúi mình vái chào người phụ nữ già và trẻ em trước mặt. Nếu bọn họ có phẫn nộ với Khanh Vân, cũng là đương nhiên.
"Không, Jorah tiên sinh!" Omega cầm đầu duỗi tay đỡ cánh tay Khanh Vân, hài tử trong lòng cô vươn bàn tay mềm mại vỗ vỗ khuôn mặt Khanh Vân.
"Chúng tôi là muốn cảm ơn cậu." Một vị lão nhân cũng đi lên nâng Khanh Vân dậy, "Tôi tới cảm ơn, cậu giúp con trai tôi trước khi chết lại tìm về tôn nghiêm của mình."
Omega ôm hài tử hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt vẫn kiên định như cũ: "Không sai, cậu không cần vì thế tự trách. Tôi tin, nếu để chồng tôi chọn, anh ấy tình nguyện chết có giá trị, tình nguyện chết oanh liệt, cũng không muốn sống uể oải cả đời."
Chris đứng bên người nguyên soái Liên Bang, thấy một màn như vậy thu hồi bước chân mình.
Cũng chính tại tràng lễ tang này, Chris để lộ cho nguyên soái Liên Bang biết mình không muốn kế nhiệm chức vị nguyên soái này.
Hắn chào nguyên soái theo nghi thức quân đội: "Không chỉ vì Jorah. Tôi không có tư cách trở thành người phụ trách Liên Bang, tôi mang năm chiến sĩ đi, nhưng một người cũng không thể mang trở về, đây là tôi sơ sẩy."
Nguyên soái vẻ mặt bất đắc dĩ giữ lại, nhưng vẫn không dao động được quyết tâm Chris.
Giao xong công việc quân đoàn số , Chris liền mang Khanh Vân đến một tinh cầu nho nhỏ ẩn cư. Nhân dân Liên bang đều biết, thượng tướng Chris vốn lãnh khốc của bọn họ, cuối cùng biến thành một cái sủng thê cuồng ma, một tất không rời bên người Omega của mình. Ngẫu nhiên có mấy lần xuất hiện trong tầm nhìn công chúng, hai người cũng ngọt đến làm người răng đau.
Nhìn Chris ngoan ngoãn phục tùng Jorah, nhân dân Liên Bang lộ ra nụ cười vừa lòng, nhưng Chris mỗi ngày bị Khanh Vân đổi cách chỉnh lại lâm vào tra tấn ngọt ngào.
Trừ lần đó ra, nguyên soái Omega mới nhậm chức theo đuổi Jorah không ngừng, cũng ngoài ý muốn trở thành thứ nhân dân Liên Bang thích nghe ngóng.
Một đời này, Khanh Vân rời đi trước.
Trước khi chết, Chris ôm ấp y không dám buông tay, như sợ trong chớp mắt y sẽ biến mất.
Sau khi Khanh Vân chết chưa tới một ngày, Chris ôm thi thể y nhắm lại hai mắt.
Toàn bộ Liên Bang vì hai người mất mà đi viếng.
Khanh Vân lại về kẽ nứt trong không gian hư vô, do linh hồn y không ngừng cường đại, kẽ nứt này đã không ngừng mở rộng, biến ảo thành một gian phòng.
Dựa vào sô pha, Khanh Vân vẫy tay một cái, một quang cầu xuất hiện trong lòng bàn tay y.
Vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc quang cầu, sắc mặt Khanh Vân có chút khó xử. Nói thật, y không định giữ thế giới này lại, bởi vì giả thiết thế giới này quá mức kỳ ba, Khanh Vân khéo lại không khéo xuyên vào thân thể yếu như vậy.
Bản thân Khanh Vân là người từ ngoài đến không thể dựng dục linh hồn thế giới kia, càng đừng nói Chris che chở y cả đời, căn bản không yên tâm để y mang thai.
Nhưng vì như vậy, Omega không sinh dục thì kỳ động dục vĩnh viễn sẽ không ngừng, thậm chí sẽ càng thường xuyên, cả đời này Khanh Vân có thể nói gần như luôn vượt qua ở trên giường.
Khanh Vân trong nháy mắt do dự, đột nhiên một cổ lực lượng quen thuộc xâm nhập thế giới của y, xoay quanh Khanh Vân, trước khi y phản ứng "Vèo" một tiếng mang thế giới trong lòng bàn tay y đi.
Khanh Vân không khỏi mở to hai mắt, cổ lực lượng này đến từ đâu? Thiên Đạo?
Không, Thiên Đạo sẽ không ôn hòa như vậy, một khi phát hiện Khanh Vân khẳng định sẽ đưa y vào chỗ chết. Khanh Vân theo bản năng dò ra một tia thần thức đuổi theo cổ lực lượng này, khi muốn đột phá không gian chung quanh y lại khó khăn dừng lại -- y không thể mạo hiểm, nếu để Thiên Đạo nhận thấy được y còn sống, những nỗ lực lúc trước sẽ uổng phí.
Một suy đoán thành hình trong lòng, Khanh Vân nhíu mày suy tư, hắn rốt cuộc là ai? Không chỉ có thể theo mình xuyên qua một thế giới lại một thế giới, hơn nữa linh hồn còn rất phù hợp với mỗi thế giới, bây giờ còn có thể chạy tới chỗ y, mà không làm cho Thiên Đạo chú ý.
Nhưng Khanh Vân nhận ra được, cổ lực lượng này tuy rằng chỉ "Đoạt" một thế giới từ mình, cũng rất cố sức, khi rút đi rõ ràng yếu hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy khóe miệng Khanh Vân vừa kéo, người này phí nhiều công sức như vậy chỉ để cướp đi thế giới hoang đường này, rốt cuộc muốn làm gì?
Hình ảnh cảm thấy thẹn nào đó ở thế giới trước hiện lên trong đầu Khanh Vân, sắc mặt y đỏ đỏ trắng trắng, nhịn không được thầm mắng ra tiếng: Cái đồ tng trùng thượng não!
Mắng thì mắng, Khanh Vân vẫn suy tư một chút cơ hội nhận ra người kia. Y sẽ cảm thấy quen thuộc với hơi thở của người đàn ông, nhưng cũng không phải mỗi lần đều quen thuộc đến mức làm y lập tức nhận ra.
Muốn nói lúc nào quen thuộc nhất......
Vậy đương nhiên là lúc người kia động dục, hormone không cần tiền cũng phóng thích lung tung, Khanh Vân vừa tiếp xúc liền biết đó là người đàn ông đã ngủ cùng mình vài thế giới......
Càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin cậy, chẳng lẽ về sau khi y đi vào một thế giới mới, muốn phân biệt có phải hắn hay không thì phải đem người vừa làm vừa ép hỏi?
Nghĩ thật đẹp!
Khanh Vân cười nhạo một tiếng, không suy tư chuyện rối loạn này nữa, trốn vào thế giới tiếp theo.
"Ào ào" một tiếng, một chén nước hất lên mặt Khanh Vân.
Sinh lý ghê tởm trào lên, nhìn thấy chỉ là nước trong, hơn nữa cũng không bị người động qua, lúc này Khanh Vân mới dễ chịu chút.
Bên tai y vang lên một đạo lời lẽ chính đáng: "Vì gương mặt này của nó? Các anh trở nên không giống mình, buông thân phận vì nó vung tay đánh nhau?"
Ngay sau đó người nói chuyện cười nhạo một tiếng: "Nó làm trò hề gì chẳng lẽ những công tử nhà giàu lưu luyến bụi hoa các anh còn nhìn không ra? Đơn giản chính là dùng thủ đoạn đồng thời câu lấy mấy người các anh thôi!"
Khanh Vân cầm lấy khăn giấy trên bàn thong thả ung dung lao vệt nước trên mặt, một bên tiếp thu thông tin thế giới này, một bên trong tối cảm thấy trùng hợp, thân thể y xuyên vào cũng kêu Khanh Vân, nhưng không phải tên thật, mà là nghệ danh.
Người nói chuyện là Bạch Hi Ngôn, gã và Khanh Vân đồng thời xuất đạo, nghệ sĩ cùng thời không khỏi bị người đem ra so sánh.
Dung mạo Khanh Vân diễm lệ đến mức say lòng người, khi ảnh chụp thả ra liền hấp dẫn lượng lớn nhan phấn, mà dung mạo Bạch Hi Ngôn chỉ xem như thượng thừa, ở giới giải trí người đẹp khắp nơi hơi vô ý sẽ mờ nhạt trong biển người, huống chi còn so sánh với Khanh Vân?
Gã liều mạng diễn kịch khó khăn lắm mới tới hạng , Khanh Vân lại bằng vào dung mạo bạo hồng. Tuy rằng kỹ thuật diễn của y kém cỏi, nhưng lại dị thường chọc người sủng ái, thậm chí một đám nhà giàu công tử bị Khanh Vân mê hoặc, vây quanh y.
Đúng, không phải ; người, mà là một đám. Cuối cùng bọn công tử nhà giàu còn kỳ dị hài hòa lên, nguyện ý cùng người khác chia sẻ Khanh Vân.
Nghĩ vậy, Khanh Vân ngẩng đầu nhìn nhìn ở đây trừ bỏ Bạch Hi Ngôn còn có tên đực rựa.
tên đực rựa này vô cùng đặc sắc, mỗi tên đều anh tuấn bức người, khí chất không tầm thường, hoặc bá đạo hoặc ôn nhu. Hơn nữa trên người ăn mặc phối sức, điệu thấp xa hoa, hiện ra ra thân phận phú quý của bọn họ.
Thậm chí, trong đó có một người Bạch Hi Ngôn đau khổ theo đuổi mà không được tổng tài Thiên Nguyên giải trí -- Đặng Vân Kỳ.
Hảo cho một kịch bản Mary Sue NP. Nhưng mà, Khanh Vân lại xuyên qua vào phiên bản sau khi Bạch Hi Ngôn trọng sinh.
Một đoạn lời nói ngắn ngủn của Bạch Hi Ngôn, đã đem ánh mắt người đàn ông vốn dính trên Khanh Vân hấp dẫn qua. Bọn họ nhìn Bạch Hi Ngôn vạch trần ma chướng trong lòng bọn họ, trong mắt toát ra động dung và khiếp sợ.
Đúng rồi, dung mạo Khanh Vân giống như mang theo một loại ma lực mê hoặc lòng người, chỉ liếc mắt một cái đã khiến bọn họ không thể tự kềm chế, lại làm bọn họ thiếu chút nữa vung tay đánh nhau vì một tiểu minh tinh.
Sau khi cảm kích Bạch Hi Ngôn, trong lòng mấy người đàn ông dâng lên phẫn nộ với Khanh Vân.
Khanh Vân nhìn phản ứng của bọn họ, không áp được ý cười trào phúng.
Vô luận là chuyện người đàn ông này không hiểu được bị hấp dẫn trước khi Khanh Vân trọng sinh, hay một phen lời nói của Bạch Hi Ngôn đánh thức mọi người, chọc người đàn ông này nhìn gã với con mắt khác, đều giống như kịch bản.
Khanh Vân không có phải trào phúng kịch bản này, nhân vật chính cũng thế, nhân vật phải diện cũng thế, chỉ là vấn đề về lập trường. Lấy nhiệm vụ Khanh Vân để nói, đả đảo nhân vật chính, thu hoạch năng lượng toàn bộ thế giới, chuyện làm ra cũng như nhân vật chính, cho nên Khanh Vân cũng không rùm beng nói mình là người tốt.
Nhưng Bạch Hi Ngôn làm chuyện đồng dạng lại còn giả bộ tốt bụng tôi là vì các anh, nhưng chính mình không thấy rõ. Sau khi gã trọng sinh, nương kiếp trước biết yêu thích của các đạo diễn, chủ động tiếp cận có được một ít cơ hội thử kính. Trong lần thử kính, Bạch Hi Ngôn dựa vào kỹ thuật diễn được mài giũa ở kiếp trước tỏa sáng rực rỡ.
Bạch Hi Ngôn mới xuất đạo đã được mấy đạo diễn tôn sùng, Khanh Vân dung mạo tuyệt đỉnh nhưng kỹ thuật diễn non nớt vì là người mới mà luôn làm nền, giống như kiếp trước, hai người bị lôi ra so sánh, Bạch Hi Ngôn tiềm lực vô cùng được khen ngợi, Khanh Vân lại triệt để trở thành bình hoa trong giới giải trí.
Nhưng Bạch Hi Ngôn cũng không bỏ qua cho Khanh Vân, gã thả ra tin hấp dẫn người đàn ông này gặp mặt, để bọn họ thấy rõ gương mặt thật của Khanh Vân. Mấy người đàn ông này chỉ vừa mới bị Khanh Vân hấp dẫn, đột nhiên gặp nhau tự nhiên sẽ nổ, nhưng kẻ bị nổ chết lại là Khanh Vân xui xẻo kia.
Một đời này, sự xuất hiện hôm nay của Bạch Hi Ngôn hoàn toàn đẩy Khanh Vân vào hố lửa. người đàn ông xoay quanh y bỗng thanh tỉnh, lập tức đối với Khanh Vân đùa bỡn tình cảm bọn họ giận tím mặt.
Khanh Vân ở giới giải trí từ từ rơi xuống, cuối cùng vì dung mạo xuất sắc, hoàn toàn trở thành đồ chơi cho người khác. Mà Bạch Hi Ngôn trọng sinh lại được người đàn ông này che chở, ở giới giải trí thuận buồm xuôi gió, đi lên đỉnh cao nhân sinh, thậm chí vì thanh thuần không ra vẻ mà được thanh danh "Thanh lưu giới giải trí".
Nói xong một phen, Bạch Hi Ngôn không để ý mấy người đàn ông này dừng ánh mắt ở trên người gã, cũng không vì được người quyền cao vị trọng ưu ái mà động dung, ngược lại lẳng lặng nhìn về phía Đặng Vân Kỳ ngồi đối diện Khanh Vân.
"Không nghĩ tới anh cũng là dạng người này." Bạch Hi Ngôn cười khổ hai tiếng với Đặng Vân Kỳ, sau đó ngước mắt, ánh mắt kiên định nói, "Lúc trước dây dưa anh là tôi không đúng, làm phiền Đặng tổng."
Nói xong câu đó, Bạch Hi Ngôn lưu loát xoay người rời đi, nhưng gã biết, Đặng Vân Kỳ sẽ đuổi theo.
Đặng Vân Kỳ khủng hoảng một cái, lập tức đuổi theo Bạch Hi Ngôn: "Hi Ngôn, không phải như em nghĩ, em nghe anh giải thích......"
Một đời này, Đặng Vân Kỳ đã sớm bị Bạch Hi Ngôn hấp dẫn, cũng chỉ là tò mò với Khanh Vân.
"Nga? Tôi cho các người đi sao?" Khanh Vân vẫn luôn nhìn trận tuồng này rốt cuộc mở miệng, tiếng nói y mềm nhẹ, liêu nhân vô cùng, khi cắn chữ lại mang theo một loại kiêu ngạo kỳ dị, chớp mắt một cái khiến bên tai người ta phát ngứa, ánh mắt không khỏi bị y câu qua.
Vừa nghe thanh âm này, cổ họng người đàn ông căng thẳng, nhịn không được đồng thời nhìn về phía Khanh Vân.
Chỉ thấy vệt nước trên mặt y còn chưa khô, sợi tóc ướt sũng không nói, lông mi thật dài còn dính bọt nước, rung động lòng người. Một bộ dáng chật vật như vậy, lại hoàn toàn không khiến gương mặt Khanh Vân mất đi mỹ lệ, ngược lại mang lên một loại mỹ cảm khác thường.
Bọt nước theo cổ chảy vào áo sơmi màu trắng, đem áo nhuộm thành trong suốt, như ẩn như hiện.
Rõ ràng nên đáng thương hề hề, cố tình người này còn ngẩng cao cằm, một bộ cao ngạo vô cùng.
Cảnh tượng như vậy, chớp mắt một cái khiến hơi thở của mấy người đàn ông không xong.
- Hoàn thế giới thứ -