Thanh niên quay đầu nhìn quần áo bị "y" ném xuống đất, như gặp phải rắc rối, ngơ ngác đứng đó, nhưng không nhờ đám người Thịnh Phong giúp đỡ, "y" dường như hoàn toàn xem nhẹ mấy người bọn họ, lộ ra vẻ mặt tự hỏi.
“Đi lấy bộ quần áo cho cậu ta.” Thịnh Phong nhỏ giọng nói với người phía sau, tầm mắt hắn chợt đảo qua thân thể trần trụi thanh niên, chỉ cảm thấy như bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đâm vào mắt, lập tức chuyển đường nhìn.
Đây là một siêu thị lớn, muốn tìm một bộ quần áo vẫn rất dễ.
Chính là người gọi thủy hệ dị năng kia, thiếu niên thoạt nhìn khát khô vô cùng lưu loát lấy tới một bộ quần áo, thiếu niên này vẫn hơi sợ hãi thanh niên đứng đó, vì thế giao quần áo cho Thịnh Phong.
“Cho ngươi.” Thanh âm trầm thấp của Thịnh Phong vang lên, dẫn tới sự chú ý của thanh niên.
Thanh niên nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Thịnh Phong chốc lát, lúc này mới thật cẩn thận vươn tay tiếp nhận quần áo trong tay Thịnh Phong.
Nhưng sau khi nhận lấy, thanh niên không biết lại bị sao, lập tức ném quần áo xuống đất.
Sắc mặt Thịnh Phong nháy mắt trầm xuống, hắn ẩn ẩn cảm giác được thanh niên tựa hồ hơi không giống với người thường, nhưng hành động quái dị này vẫn làm người không vui.
Thanh niên không nói gì, cũng không nhìn Thịnh Phong, chỉ nhìn chằm chằm quần áo trên mặt đất, trong mắt còn hiện lên một tia đáng tiếc.
“Cậu muốn làm gì?” Thịnh Phong hơi mang không vui hỏi.
Hắn vừa hỏi xong, liền thấy thiếu niên vừa lấy quần áo phía sau tiến đến bên người hắn nhỏ giọng nói: “Đội trưởng…… Anh ta có thể là oán anh đem quần áo làm dơ, cho nên không muốn mặc!”
Thịnh Phong một nghẹn, lúc này mới nhìn áo sơmi tuyết trắng dính một vết đen cực kỳ bắt mắt trên mặt đất.
Mịt mờ nhìn nhìn tay mình, lòng Thịnh Phong tràn đầy hoang đường, đã đến mạt thế, giữ mạng cũng trở thành một vấn đề, ai còn tâm nghĩ quần áo có sạch sẽ không? Có thể mặc không phải được rồi sao?
Thiếu niên kia phỏng chừng đã khát tàn nhẫn, không cần Thịnh Phong phân phó, lập tức lại cầm một bộ quần áo chạy tới, lần này hắn thật cẩn thận cầm phần phong chưa bị hủy.
Lần này thanh niên đứng ở đó hảo hảo tiếp nhận quần áo trong tay Thịnh Phong, lấy ra, bắt đầu mân mê mặc thế nào.
Vừa thấy người thanh niên, Thịnh Phong lập tức ho nhẹ một tiếng, xoay người nói: “Đi trước, để cậu ta mặc quần áo vào.”
Thanh niên tựa hồ mặc quần áo cực kỳ gian nan, Thịnh Phong chờ đến không kiên nhẫn, trong thời gian này người trong đội ngũ đều đã thu tốt vật tư, thanh niên lúc này mới khó khăn mặc quần áo xong.
Thanh âm tất tất tác tác đình chỉ, Thịnh Phong vừa chuyển đầu liền ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thanh niên đứng trong ánh mặt trời, trên người mặc bộ dệt sam màu trắng, phía dưới là quần jean màu xanh biển. Tóc đen nhánh mềm mại giờ đã nửa khô, mềm mại rũ bên tai, chỉ có mấy lọ nghịch ngợm cong lên.
“Tôi nói, người này sao giống một minh tinh vậy.”
Những lời này quả thực nói ra tiếng lòng mọi người ở đây, sau mạt thế, dù là minh tinh cũng chật vật như chó, bọn họ đã bao lâu chưa thấy người sạch sẽ như vậy?
Loại sạch sẽ này không chỉ chỉ vẻ ngoài, càng chỉ đôi mắt thanh niên, đây là đôi mắt của một đứa trẻ.
“Cậu là ai? Từ đâu tới? Có quan hệ gì với những người bên ngoài?” Thịnh Phong nhìn thanh niên đã mặc xong quần áo, đi qua giao lưu với "y", hắn hỏi lưu loát dứt khoát, trong lòng lại cảm thấy chỉ sợ thanh niên sẽ không trả lời, bởi vì từ lúc bắt đầu người này chưa từng nói chuyện, giơ tay nhấc chân gian cũng không giống người trưởng thành bình thường.
Ai ngờ thanh niên thật sự lên tiếng.
“Tôi kêu Khanh Vân.” Trong thanh âm mát lạnh của thanh niên mang theo một loại mềm mại, cực kỳ dễ nghe, nhưng Thịnh Phong lại cảm thấy chút không thích hợp.
Người này thoạt nhìn kỳ quái, sẽ không phải tinh thần có vấn đề?
Đối với những vấn đề khác của Thịnh Phong, thanh niên nghĩ nghĩ, không biết là không biết trả lời thế nào, hay căn bản không muốn trả lời, cứ vậy lược qua, cúi đầu nhìn giày trên chân mình.
Giày này cũng do thiếu niên vừa rồi đưa tới, bất quá Khanh Vân không biết mang thế nào, dây giày cột lung tung rối loạn cả lên.
Nhìn cái dạng này của "y", Thịnh Phong chỉ cảm thấy hơi nghẹn trong lòng vời đi phân nửa, từ trước đến nay khi hắn giao lưu với người luôn trực lai trực vãng, gặp tình huống này thật đúng là không biết giải quyết thế nào.
():thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co.
Lúc này Đinh Thế Ngang đội y đi lên, anh trước qua buột dây giày cho Khanh Vân, sau đó thả nhẹ thanh âm hỏi: “Chào cậu Khanh Vân, có thể nói cho tôi biết cậu mấy tuổi không?”
Nghe vậy Khanh Vân nghiêng đầu cẩn thận tự hỏi, sau đó vươn năm ngón tay với anh: “Năm tuổi!”
Câu trả lời làm tất cả mọi người ở đây chấn động, ánh mắt bọn họ nhìn Khanh Vân tức khắc như đang nhìn một ngốc tử.
Trong mắt Đinh Thế Ngang hiện lên một tia hiểu rõ, anh hiểu một ít thường thức tâm lý, vậy nên vừa thấy trạng thái người này liền biết trạng thái tinh thần "y" không đúng, bây giờ vừa hỏi quả nhiên là thế.
“Được rồi, bạn nhỏ Khanh Vân, cha mẹ cậu đâu?”
Vừa nghe vấn đề này, Khanh Vân lần nữa trầm mặc, cúi đầu nhìn mũi chân mình, trên mặt "y" không có cảm xúc bi thương linh tinh gì, kiều kiều mũi chân nhìn giày thể thao trên chân mình thậm chí còn cười cười.
Đinh Thế Ngang vừa thấy liền biết mình hỏi sai vấn đề, anh nhìn thời gian không còn sớm, chờ lát chỉ sợ sẽ có tang thi đến, vì thế nói thẳng: “Khanh Vân cậu đi với nhóm chú không? Lát nữa nơi này sẽ rất nguy hiểm, sẽ có rất nhiều quái vật đến đây.”
Khanh Vân nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh.
Thịnh Phong dựa nghiêng trên kệ để hàng bên cạnh nghe, đột nhiên nhanh trí, trầm giọng bỏ thêm một câu: “Quái vật rất dơ rất dơ.”
Lời này vừa ra, Khanh Vân lập tức gật gật đầu với bọn họ: “Được!”
Người nín thở chờ đợi phía sau thấy thế tức khắc hoan hô một tiếng, chụp được một thủy hệ dị năng giả, lần này dù không lấy được vật tư gì cũng không mệt a!
Lúc mọi người ở đây hoan hô, một thanh niên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên tới một câu: “Các ngươi cứ như vậy mang nó theo? Các ngươi đã quên thảm trạng đám Cuồng Sư bên ngoài kia? Vạn nhất có quan hệ với nó thì sao?”
“Lư Trường Phong anh……” Thiếu niên khát nước muốn chết nhìn người nói chuyện theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy Lư Trường Phong nói đúng, không cam lòng ngậm miệng.
“Nhìn bộ dáng ngây ngốc này của cậu ta…… Không giống như có thể giết người a……”
Mấy người nghị luận lên, cuối cùng vẫn do Thịnh Phong đánh nhịp quyết định: “Nếu người do cậu ta giết, thì phải từ bỏ một thủy hệ dị năng sao?”
Người còn lại tức khắc thấy cũng đúng, chỉ cần ngày thường phòng bị chút, hơn nữa người này giết Cuồng Sư căn cứ G, nói thế nào cũng là chuyện tốt đối với căn cứ H bọn họ.
Quyết định tốt, bọn họ mang Khanh Vân đi về phía đường ra khỏi siêu thị.
Khi đi qua kho hàng, Thịnh Phong đột nhiên dừng một chút, hắn chỉ vào đám thi thể bảy hoành tám dựng trong kho hàng hỏi Khanh Vân: “Cậu biết bọn họ không?”
Khanh Vân mờ mịt lắc lắc đầu, trong mắt "y" còn hiện lên tia tò mò, ngửa đầu nãi thanh nãi khí hỏi Thịnh Phong: “Bọn họ đang làm gì vậy? Không đi sao?”
(): tiếng con nít ngây ngô.
Mấy người Thịnh Phong tức khắc bị vấn đề ngây thơ của Khanh Vân hỏi đến mặt đầy máu. Thịnh Phong nhìn đôi mắt sạch sẽ này, nghẹn lại nghẹn cuối cùng vẫn không nói ra chân tướng, chỉ phun ra một câu: “Bọn họ không đi.”
Chỉ có Lư Trường Phong ngáp một cái, cà lơ phất phơ mở miệng: “Bọn họ đã chết, có phải bị mày giết hay không?”
Khanh Vân nghi hoặc nhìn gã một cái, trong tròng mắt đầy ánh mặt trời hiện lên một tia mờ mịt, rõ ràng không rõ lời hắn có ý gì, vì thế cũng không để ý.
Vào lúc mấy người nói chuyện với nhau, Thịnh Phong nghe được ngoài siêu thị có tiếng móng vuốt đập vào pha lê, trong lòng lập tức rùng mình, nói: “Tang thi tới, đường vốn ra ngoài đã bị chặn, đi mau!”
Nói, Thịnh Phong đi đầu chạy tới cửa sổ Khanh Vân vừa đứng cạnh, đối diện với tang thi không phải một lựa chọn tốt, vũ khí căn cứ H cũng không đủ, bởi vậy bọn họ nếu có thể trốn liền trốn.
Những người này tại mạt thế đã rèn luyện ra năng lực phản ứng rất mạnh, cơ hồ nháy mắt chạy như bay theo Thịnh Phong.
Nhưng khi Thịnh Phong quay đầu nhìn, lập tức cảm thấy não đau. Khanh Vân chậm rì rì tụt phía sau, không rõ bọn họ vì sao chạy nhanh như vậy. Không còn cách nào, Thịnh Phong chỉ có thể xoay người, chuẩn bị khiêng người lên vai.
Ai ngờ thanh niên thoạt nhìn mềm mại hành động lúc này lại thập phần nhanh nhẹn, né tránh tay Thịnh Phong.
Mày Thịnh Phong nhăn lại, nhưng nghĩ hai lần vẫn vớt người vào trong lòng.
Khanh Vân bắt đầu kịch liệt vặn vẹo, "y" cúi đầu nhìn dấu đen dính trên áo tuyết trắng, lần đầu tiên trên mặt lộ ra biểu tình nôn nóng, "y" ra sức đấm đánh Thịnh Phong: “Buông tay! Không cần anh!”
Mẹ nó, sao lại tìm thứ trói buộc như vậy không biết! Thịnh Phong gần như muốn chửi má, nhưng chỉ có thể quát chói tai một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
Đáng tiếc Khanh Vân hoàn toàn không bị hắn dọa sợ, lòng tràn đầy đều là quần áo mình bị làm dơ.
Cứ như vậy hung hăng áp người nhảy ra cửa sổ, chạy về chỗ xe. Chờ đến lúc nhét người vào trong xe, Thịnh Phong thở hồng hộc, hắn không nghĩ tới, người này thoạt nhìn tay nhỏ chân nhỏ, khi giãy giụa lực đạo lại rất lớn.
Ngồi trên xe, Khanh Vân lôi kéo vạt áo châm dệt sam của mình, nhìn từng đạo vết bẩn màu đen phía trên, hốc mắt cơ hồ có nước mắt đảo quanh.
Thiếu niên lúc trước giúp Khanh Vân lấy quần áo mờ ám dựa đến, cậu nhìn Khanh Vân nhỏ giọng nói: “Tôi kêu Trần Trầm, bên chỗ tôi còn có quần áo sạch sẽ, cậu cho tôi nước uống, tôi cho cậu quần áo thế nào?”
Nói Trần Trầm sợ Khanh Vân không hiểu còn khoa tay múa chân: “Chính là thứ lúc trước trên đầu cậu, nước, nước!”
Nói, lập tức một thủy cầu thật lớn liền xuất hiện trong thùng xe.
Mọi người trong xe lập tức tru lên chạy tới, gặm tới gặm đi thủy cầu thật lớn này.
“Má ơi, rốt cuộc uống được nước sạch, so với bỏ thêm thuốc tinh lọc uống ngon hơn nhiều!”
“Mày đừng giành với tao!”
Một thủy cầu thật lớn rất nhanh biến mất, mọi người uống no vỗ vỗ bụng vui sướng thở hổn hển.
Thịnh Phong lái xe, không có thể đi đoạt nước uống, lúc này chỉ có thể cau mày chịu đựng khát khô trong miệng. Lư Trường Phong ngồi trên ghế điều khiển phụ cũng không đến gần, gã thông qua khe hở mọi người giành nước cẩn thận nhìn chằm chằm Khanh Vân, quan sát vẻ mặt của "y".
“Anh Phong, anh không cảm thấy Khanh Vân này có chút không thích hợp sao? Đột nhiên xuất hiện ở đó.”
Nghe Lư Trường Phong nói chuyện, sắc mặt Thịnh Phong hơi ôn hòa: “Quả thật không thích hợp, nhưng cũng không giống có uy hiếp.”
Lư Trường Phong nghe xong trên mặt vẫn ẩn ẩn chút nghi ngờ.
Thịnh Phong thấy thế cười nói: “Nhìn cậu ngày thường cà lơ phất phơ, vậy mà còn rất cảnh giác.”
Nói hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Lư Trường Phong: “Yên tâm, cho dù có nguy hiểm anh cũng sẽ che chở cậu, anh đã hứa với ba cậu, thì tuyệt đối sẽ mang cậu về an toàn.”
Thịnh Phong cũng không phải người căn cứ H, hắn vẫn luôn ở thành phố B, lúc trước được ba Lư Trường Phong cứu, cho nên vì báo ân một mình đi đến căn cứ H mang Lư Trường Phong về.
Lúc này Thịnh Phong cũng không trực tiếp trở về căn cứ H, bởi vì khi hắn tới tìm kiếm vật tư cứu được một đám người, vừa lúc đám người này cũng muốn tới căn cứ H, vậy nên đội ngũ quyết định giúp mang người về, vì trong nhóm người này có người già phụ nữ và trẻ em, nếu để tự bọn họ đến H thị chỉ sợ sẽ thiệt hại không ít người.
Nhưng lúc Thịnh Phong đi siêu thị không tiện mang theo bọn họ, vậy nên đã an trí người ở một trạm xăng dầu vứt đi.
Mang người lên, Thịnh Phong mã bất đình đề lên đường về căn cứ H, không thể trách hắn gấp, sau khi mang thêm một đám người tốc độ toàn bộ đội ngũ không ngừng bị kéo chậm gấp đôi, chỉ sợ phải hơn một tuần mới có thể trở lại căn cứ H.
(): ngựa không ngừng vó.
Đội y Đinh Thế Ngang bởi vì chuyện Khanh Vân tới tìm Thịnh Phong.
“Đội trưởng, về thủy hệ dị năng giả mới tới, tôi đã cho cậu ấy làm một thí nghiệm tâm lý đơn giản, phát hiện tâm trí cậu ấy nhiều nhất chỉ có năm tuổi.” Đinh Thế Ngang không thể tưởng tượng cười cười với Thịnh Phong, “Không chỉ như thế, thường thức cậu ấy thập phần khuyết thiếu, đồ dùng sinh hoạt thông thường cũng không phân rõ lắm, bất quá năng lực học tập của cậu ấy lại rất mạnh.”
“Mặt khác, tôi cũng thử hỏi chuyện quá khứ của cậu ấy, nhưng không có được câu trả lời. Bất quá bởi vậy cũng có thể nhìn ra, cậu ấy cũng không gạt chúng ta, nếu cậu ấy sẽ không tránh những vấn đề mẫn cảm này.”
“Được, tôi đã biết, các cậu an bài tốt công việc ngày thường cho cậu ta là được.” Thịnh Phong cũng không quá mức quan tâm Khanh Vân, chỉ là một dị năng giả mới tới đội ngũ mà thôi, tuy rằng phương thức gặp mặt rất kỳ quái, nhưng ở trong lòng hắn Khanh Vân cũng không khác những người cứu trên đường đó.
Chờ tới căn cứ H sẽ không cần hắn quản, bởi mục đích Thịnh Phong chỉ là mang Lư Trường Phong đi an toàn.
Tuy rằng thủy hệ dị năng giả trân quý, nhưng những ngày Khanh Vân ở trong đội ngũ cũng không quá tốt.
Ngay từ đầu nghe được "y" là thủy hệ dị năng giả, người trong đội ngũ thập phần vui vẻ, chạy tới xáp lại gần "y". Nhưng thường xuyên qua lại mọi người phát hiện, tinh thần người này không quá bình thường, không như người lớn mà như một đứa nhỏ.
Từ đây, thái độ những người này đối đãi Khanh Vân liền không giống đối đãi dị năng giả khác.
Bọn họ không có tôn trọng, có chỉ là quát mắng sai sử.
Nhưng Khanh Vân cũng không để ý, nói đúng ra "y" không quan tâm bất luận kẻ nào trong đội ngũ. "Y" chỉ đi theo đội ngũ mà thôi, lúc đội ngũ nghỉ ngơi "y" sẽ chạy loạn chung quanh một mình, nhìn trời, nhìn quanh, luôn có rất nhiều thứ có thể hấp dẫn lực chú ý của "y".
Năm tuổi Khanh Vân đối với bất luận thứ gì ở thế giới này đều thập phần tò mò, tuy "y" cũng không hiểu vì sao mình đến nơi này, nhưng Khanh Vân lại cảm thấy nơi này rất tốt, hơn nữa "y" đã thay đổi thân thể, lần đầu tiên có thể nhảy nhót đi đường.
“Tiểu bảo, mau trở lại! Đừng đi!”
Một đứa trẻ vừa chạy tới chỗ Khanh Vân, sau khi mẹ bé thấy lập tức hô quát một tiếng, gọi đứa nhỏ về, một ít lời nói giữa hai người truyền vào tai Khanh Vân: “Ngoan nha, đừng đi qua đó, nó là một tên ngốc, chơi với nó sau này con cũng biến ngốc thì làm sao?”
Khanh Vân lẳng lặng nhìn người mẹ kia, "y" nhớ rõ tối hôm qua, bà còn chạy tới bên cạnh "y", vì đứa nhỏ trong lòng xin một chén nước uống.
Ở chỗ đội ngũ nghỉ chân, lấy nồi bắt đầu nấu cơm.
“Uy! Tiểu ngốc tử kia, mau tới đây cho chút nước!” Có người kêu Khanh Vân một tiếng.
Khanh Vân buông cỏ trong tay từ từ đi qua: “Tôi tên Khanh Vân.”
"Y" nghiêm túc cường điệu với đầu bếp cạnh này, vì âm điệu quá mức mềm mại, vẫn chưa hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Đã biết đã biết, nhanh đổ nước vào nồi, hai cái thùng bên cạnh cũng đổ đầy đi.” Đầu bếp không để ý tới "y", lại xách ra tới hai cái thùng, “Đổ nhanh lên, không làm đêm nay không cho mày ăn cơm.”
Đinh Thế Ngang đi ra từ xe Thịnh Phong, thấy một màn như vậy ẩn ẩn nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
Đám dị năng giả bọn họ cũng không thích hợp tranh cãi trong đội ngũ bình thường, kỳ thật ngày thường cả chỗ ăn bọn họ cũng tách ra. Khanh Vân vốn nên theo chân bọn họ, nhưng bên trong dị năng giả cũng không quá tiếp nhận "y", sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, cũng chỉ lạnh nhạt đối đãi.
Đặc biệt là Khanh Vân tuy tâm trí không đủ, nhưng lại không muốn dùng phần tàn khuyết của mình lấy lòng người khác, "y" luôn lãnh lãnh đạm đạm, không ai chơi với "y" tự "y" chơi ngón tay cũng có thể chơi nửa ngày, có người muốn nói chuyện với "y" còn phải xem "y" muốn để ý hay không.
Khanh Vân nhìn một cái nồi và hai cái thùng trước mặt mình, không nhúc nhích.
Lư Trường Phong xuống từ trong xe Thịnh Phong, đi đến bên này: “Trương sư phó, đêm nay ăn gì thế?”
“Nha, Lư thiếu gia!” Sắc mặt Trương sư phó lập tức thay đổi, ông mang gương mặt tươi cười thò lại gần hỏi, “Đêm nay đội trưởng Thịnh muốn ăn ở bên này?”
“Không phải, là tôi muốn nếm thử đồ ăn bên này, anh Phong cũng bồi tôi.” Lư Trường Phong kiêu căng cười cười.
“Vậy đêm nay tôi sẽ làm thật tốt!” Trương sư phó lập tức xoay người bận việc, còn không quên răn dạy Khanh Vân một câu, “Còn không nhanh lên?Làm gì mà thất thần mãi thế? Ngốc tử chính là ngốc tử……”
Lư Trường Phong câu môi cười cười.
Kỳ thật Lư Trường Phong chưa từng hiển lộ dị năng, nhưng bởi vì được Thịnh Phong nhìn trúng nên vẫn được tôn kính trong đội ngũ. Trương sư phó nghe nói, chính vì vị Lư thiếu gia này, đội trưởng Thịnh dị năng cấp mới từ thành phố B chạy đến căn cứ H, nên càng lấy lòng Lư Trường Phong.
Nói đến Trương sư phó cũng không phải không thích đứa nhỏ Khanh Vân này, kỳ thật Khanh Vân rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không làm giá như dị năng giả. Nhưng vì Lư Trường Phong thường biểu hiện căm thù Khanh Vân, nên nhiều người trong đội ngũ mới rời xa Khanh Vân.
Dù Khanh Vân là thủy hệ dị năng giả nhưng cũng chỉ phát ra thủy cầu mà thôi, cũng không có năng lực khác làm người kinh diễm.
Lư Trường Phong nhìn Khanh Vân bị người ác ngôn hướng tới nhưng vẫn không biểu hiện bất luận phẫn nộ cảm xúc gì, ẩn ẩn nhíu mày.
Gã cũng không phải ăn no rửa mỡ nhằm vào Khanh Vân, càng không phải thật sự ác liệt đi khi dễ một ngốc tử. Gã luôn cảm thấy người này có chỗ nào không đúng, cho nên dẫn các loại ác ngôn chỉ vì thử Khanh Vân thôi, gã không tin Khanh Vân chỉ là người vô cùng đơn giản có tâm trí của một đứa trẻ.
Càng làm Lư Trường Phong không thể tha chính là dị năng của gã có phản ứng rất lớn với Khanh Vân. Dị năng Lư Trường Phong rất đặc thù, dị năng của gã không hề giống với những người khác, thế nên làm gã không dám nói ra.
Dị năng của gã là hấp thu dị năng người khác, mặc kệ người khác là dị năng gì, chỉ cần cấp bậc thấp hơn gã, hơn nữa giúp gã thăm dò rõ ràng có tác dụng gì, là có thể bị gã hấp thu. Người bị gã hấp thu dị năng không ngoại lệ đều sẽ chết, mà đồng thời Lư Trường Phong sẽ hoàn toàn đạt được dị năng của người nọ.
Rất đáng sợ phải không?
Nhưng Lư Trường Phong cũng không phải luôn có phản ứng muốn đối với dị năng của người khác, Khanh Vân là người đầu tiên, cho nên Lư Trường Phong tin, Khanh Vân tuyệt đối không phải một thủy hệ dị năng giả đơn giản.
Đặc biệt gần nhất Lư Trường Phong còn chú ý tới, sau khi Khanh Vân vào căn cứ, quần áo trên người chưa từng có vết bẩn, ngay cả vết bẩn lúc Thịnh Phong ôm "y" đi lúc ấy cũng biến mất không thấy.
Nghĩ như vậy, Lư Trường Phong lần nữa để sát vào Khanh Vân, ác ngôn nói: “Hắc, tiểu ngốc tử, tối hôm qua có gặp ác mộng hay không? Những người chết đó có đến tìm ngươi không?”
Nói xong gã lùi về sau, giơ giơ cằm về phía cái nồi dưới đất: “Nhanh đổ nước vào trong, nếu không đêm nay cả cơm thừa mày cũng không được ăn!”
Lư Trường Phong vừa dứt lời, liền nhìn thấy một trận ánh lửa hiện lên, “Ầm” một tiếng vang lớn, toàn bộ nồi nổ tung.
Cảm giác bỏng cháy truyền đến, Lư Trường Phong giơ tay lau mặt, nhìn thấy một một mảnh tro đen, cả lông mày cũng bị cháy sạch sẽ.
Trương sư phó đứng bên cạnh toàn bộ ngây ngẩn cả người, người ngồi xa xa bên ngoài, lúc này cũng kinh ngạc nhảy dựng ngơ ngác nhìn bên này.
Bọn họ vừa nhìn thấy gì?
Đồ ngốc Khanh Vân kia thế nhưng ném hỏa cầu vào nồi? "Y" không phải thủy hệ dị năng giả chỉ biết tạo thủy cầu sao?
Editor: hú hú cuối cùng tui cũng thi xong. Dù biết chắc môn vật lý tạch mọe rồi, cơ mà tui vẫn vui nên tiếp tục edit truyện đây