Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra tối qua không chỉ mình Đinh Thế Ngang mà mấy người còn lại cũng không ngủ ngon giấc, nhớ tới công viên trò chơi bọn họ nhìn thấy lúc xem xét địa hình, vì thế hơn nửa đêm chạy đi rửa sạch tang thi bên trong, chờ đến sáng cho Khanh Vân một bất ngờ.

Khanh Tiểu Vân luôn tò mò với mọi thứ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt Đinh Thế Ngang và Lý Diệp.

Toàn bộ công viên trò chơi vô cùng trống trải, vốn là nơi náo nhiệt nhất, giờ chỉ còn màu sắc phai mờ. Các trò chơi đều ngưng chuyển động, lẻ loi dừng ở đó.

Nhưng vào mắt Khanh Tiểu Vân thì không phải thế, mỗi một thứ ở đây đều tương đối mới lạ với "y".

Nhìn công viên trò chơi an tĩnh đến quỷ dị, thanh niên vừa vui sướng vừa tò mò, trong lòng mấy người không khỏi chua xót.

Tường ảnh chụp công viên trò chơi lẻ loi dựng ở kia, gương mặt vui cười của mọi người trên ảnh làm Khanh Tiểu Vân không tự chủ được tới gần. "Y" nhìn nhìn công viên trò chơi màu sắc sặc sỡ trên ảnh, bầu trời xanh thẫm, cây cỏ xanh biếc. Rồi xoay người nhìn phía sau, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

Thế giới này, giống như bị bệnh.

Mấy người Thịnh Phong không khỏi thò qua, nhìn cảnh trên ảnh cười khổ hai tiếng.

“Đã bao lâu chưa thấy cảnh này, tôi còn tưởng mình đã quên.” Đinh Thế Ngang giơ tay chà xát mặt, trong mắt hiện lên ánh nước. Trước mạt thế anh có một đứa con vừa tròn ba tuổi, có một người vợ ôn nhu, một nhà ba người vào lúc nhàn rỗi thường xuyên đến công viên giải trí chơi.

Nhưng ngữ điệu đùa giỡn như vậy lại làm ký ức chua xót trong lòng Đinh Thế Ngang bành trướng cực điểm, vào buổi sáng mạt thế tiến đến, anh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đứa con đã biến thành tang thi cắn yết hầu vợ.

Anh tận mắt nhìn thấy, vợ và con trở nên hư thối, biến thành quái vật điên cuồng đuổi bắt anh. Mà Đinh Thế Ngang sau khi thống khổ, chảy nước mắt cầm dao, chém rớt đầu hai người.

Mấy người Trần Mẫn cũng sôi nổi cúi đầu, che giấu hoài niệm trong mắt.

Thịnh Phong không có cảm xúc như Đinh Thế Ngang, hắn là một quân nhân xuất ngũ, luôn lẻ loi một mình, nhưng xuất phát từ ý thức trách nhiệm sâu trong nội tâm, sau mạt thế hắn luôn nhiều giúp đỡ người bên cạnh.

Nhưng với chính hắn mà nói, Thịnh Phong rất tiêu cực. Hắn không có mục tiêu quá lớn, thậm chí dục vọng sống cũng không quá mãnh liệt, hắn như tràn ngập tình yêu với thế giới này, rồi như không thèm quan tâm.

Hắn tự coi mình thành công cụ, đi đi dừng dừng, nhìn trăm loại cảm xúc trong mạt thế, lúc tất yếu ra tay giúp đỡ.

Nhưng bây giờ không giống vậy, Thịnh Phong lần đầu tiên muốn bảo hộ một người.

Thịnh Phong tiến lên, ôm tiểu hài tử lên ngựa gỗ xoay tròn "y" hứng thú, hỏi "y": “Muốn chơi hả?”

“Muốn!” Tia không thích hợp từ từ lắng xuống đáy lòng, Khanh Tiểu Vân hưng phấn gật đầu với Thịnh Phong.

Thịnh Phong phát động dị năng, theo sau ngựa gỗ xoay tròn từ từ chuyển động, không có âm nhạc dễ nghe, chỉ có nhạc đệm là tiếng kẽo kẹt do máy móc lâu dài chưa kinh sử dụng.

Nhưng Khanh Tiểu Vân lại rất thích, ngồi chạy một vòng rồi một vòng.

Thịnh Phong mỉm cười nhìn, qua hồi lâu, hắn mới thấy không đúng, thanh niên ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn thu liễm nụ cười trầm tĩnh ôn hòa, là Khanh Vân.

Ngày thường Thịnh Phong luôn có thể nhanh chóng phát hiện trạng thái thanh niên sai sai, nhưng lần này, có lẽ do khoảng cách quá xa, hoặc do ánh mắt Khanh Vân quá mức bình thản, hắn hoảng hốt chốc lát, giờ mới phát hiện.

Khanh Vân ngửa đầu nhìn máy móc rách nát, lại nhìn Thịnh Phong vươn tay với y, y cho rằng dưới tình huống thế này mình sẽ tức giận, nhưng thực tế trong lòng y chỉ có an bình nhàn nhạt.

Bởi vì, ở công viên trò chơi có thể nói hoang vắng này, Khanh Tiểu Vân được trấn an, cảm xúc an ủi thậm chí truyền vào đầu Khanh Vân, từng tấc vuốt phẳng lệ khí khó phóng thích trong lòng y.

Khanh Vân nhìn về phía Thịnh Phong, người đàn ông này là nhân vật chính kỳ quái nhất y từng gặp.

Hắn không mời gọi người trong mạt thế, thành lập thế lực, cũng không có con đường thăng cấp như nhân vật chính khác. Thịnh Phong một mình vượt qua hơn nửa thế giới, mỗi lần dừng lại, sự cường đại và trách nhiệm mạnh mẽ của hắn khiến mọi người không thể quên.

Trong hướng đi cũ, Thịnh Phong và Lư Trường Phong vẫn nhặt được thực nghiệm thể Khanh Vân này, Lư Trường Phong phát hiện thực nghiệm thể này có dị năng rất kì diệu, khi Lư Trường Phong muốn hấp thu dị năng thực nghiệm thể, bị Thịnh Phong phát hiện.

Thịnh Phong đương nhiên muốn ngăn cản Lư Trường Phong, vì thế trong sự va chạm dị năng của cả ba, dị năng thực nghiệm thể bạo động, dựa vào dị năng hấp thu của Lư Trường Phong, truyền dị năng tinh thần của mình vào người Thịnh Phong.

Lư Trường Phong và thực nghiệm thể hy sinh, tạo ta một Thịnh Phong cường đại.

Mà Thịnh Phong, thành chúa cứu thế, là người đàn ông dùng sinh mệnh mang đến hy vọng cho thế giới này, được đời sau xưng là thần.

Mấu chốt để kết thúc mạt thế, chính là dị năng Khanh Vân. Y thả Lư Trường Phong, hơn nữa ám chỉ gã đến thủ đô, chính là muốn nhìn, “Nhân vật chính” Thịnh Phong giữa toàn bộ thế giới và y, sẽ chọn ai?

Chris đã từng vì Liên Bang và nhân dân ra lựa chọn như vậy, Khanh Vân vui vẻ tiếp thu, thậm chí nhìn người đàn ông kia giãy giụa lựa chọn còn sinh ra bội phục.

Nhưng bây giờ, không được[].

Ngựa gỗ xoay tròn ngừng lắc lư, Khanh Vân che suy tư trong mắt, “Bang” một tiếng đánh rớt tay Thịnh Phong, tự mình nhảy xuống.

Trong mắt Thịnh Phong hiện lên bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôm eo thanh niên, thò lại gần nói: “Đừng không để ý tới anh.”

Nói hắn cọ lên khóe môi Khanh Vân, còn chưa chờ y phản ứng, bỗng nghe được hai tiếng “Lạch cạch”.

Cách đó không xa, Trần Mẫn đến đưa nước ngơ ngác đứng đó, trợn to mắt nhìn Thịnh Phong và Khanh Vân sắp hôn, vẻ mặt như trời sụp đất nứt, cả hai bình nước khoáng dưới chân lăn đi cũng chưa phát hiện.

Nhìn người tới, Khanh Vân híp mắt, y còn chưa quên, Trần Mẫn là nữ chính thế giới này. Thịnh Phong du lịch mạt thế, hấp dẫn vô số phụ nữ, đây là người phụ nữ duy nhất được Thịnh Phong tiếp thu, theo hắn du lịch, nhìn hắn cứu thế.

Giây tiếp theo, “Nữ chính” sững sờ hai bước vượt đến, đẩy Thịnh Phong ra kéo Khanh Vân ra phía sau mình.

“Anh! Anh……” Trần Mẫn chỉ Thịnh Phong, giận đến mức ngón tay phát run, “Tâm trí cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ! Sao anh có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy!”

Thịnh Phong: “……”

Khóe miệng Khanh Vân cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Mẫn sẽ có phản ứng này.

Trần Mẫn dường như chịu kích thích, cả ngày kéo Khanh Vân trốn Thịnh Phong, thậm chí lấy khăn giấy tiêu độc trân quý của mình lau miệng cho Khanh Vân.

Mãi đến cơm chiều, Khanh Vân còn nghe được Trần Mẫn nhìn Thịnh Phong nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Mẹ nó, lúc trước lão nương có mắt như mù, vậy mà coi trọng súc sinh mặt người dạ thú?”

Thịnh · súc sinh · Phong mặt vô biểu tình ngồi xổm một bên nhìn Khanh Vân mặt sung sướng.

Căn cứ của Thịnh Phong cuối cùng đóng quân cạnh công viên trò chơi, hơn nữa hắn bắt đầu nhận người, hạt giống trong đội ngũ dần dần nhiều lên. Căn cứ duy nhất trồng ra thực vật bình thường từ từ nổi danh, vô số dị năng giả muốn chui vào, nhưng căn cứ nhận người thập phần nghiêm khắc, mà miệng người ra từ bên trong vô cùng nghiêm, làm đại đa số dị năng giả chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Lư Trường Phong vòng đi vòng lại ở thủ đô, cuối cùng gã vẫn bị người chú ý, bất hạnh bị bắt vào phòng thí nghiệm.

Gã bị tiêm thuốc, quăng vào “Lồng sắt” như hàng hóa.

Cạnh gã cũng có dị năng giả khác, những dị năng giả đó hình như sống từ nhỏ phòng thí nghiệm, đối với cuộc sống ở đây không có bất luận cảm giác không khoẻ, thậm chí nhìn đồng bạn thường thường bị mang đi không trở lại cũng không có phản ứng kịch liệt gì, như loại chuyện này bình thường như ăn cơm bữa.

Nhưng Lư Trường Phong vẫn có phản ứng, gã điên cuồng bắt lấy lan can rống giận: “Tao muốn tâm tưởng sự thành, tao muốn tâm tưởng sự thành! Khanh Vân, tìm Khanh Vân cho tao!”

Gào rống chốc lát gã lại như thần kinh ngồi xổm xuống, điên cuồng nắm tóc mình, bụm mặt “Ô ô” khóc lên, tựa hồ tâm tưởng sự thành là thứ gã nhất định phải có được.

Lư Trường Phong khóc lóc vươn tay nắm ống quần nhân viên phòng thí nghiệm: “Để chuyện trong lòng ta thành thật, để chuyện trong lòng ta thành thật đi……”

Giáo sư Ngô phòng thí nghiệm cầm sổ ghi chép lướt qua Lư Trường Phong, ông ngẩng đầu, ánh mắt già nua nhưng cơ trí bình tĩnh xuyên thấu qua kính nhìn Lư Trường Phong.

“Tình hình của thực nghiệm thể này thế nào?”

Trợ thủ ông trả lời: “Não bộ bị thương, không thể thử tinh thần dị năng, nhưng gã có không gian dị năng, độ lớn không gian chưa biết.”

Nhắc tới nghiên cứu của mình —— tinh thần dị năng, giáo sư Ngô thở dài: “Nếu số không biến mất, hướng nghiên cứu này đã có thể tiếp tục.”

Lại nghe tiến sĩ nhắc đến thực nghiệm thể số , trợ thủ này không đáp lời, lúc trước số trong một lần ngoài ý muốn biến mất, quả thực làm giáo sư Ngô chịu đả kích lớn.

Ngay từ đầu hướng giáo sư Ngô nghiên cứu vô cùng thiên phương dạ đàm, bởi trước khi mạt thế đến, một người nhân bản trong phòng thí nghiệm ông xuất hiện biến dị tinh thần, có thể dùng tinh thần lực thay đổi hình thái vật chất.

Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.

Biến đổi này làm giáo sư Ngô như tẩu hỏa nhập ma, ông nhận định mấu chốt giải quyết mạt thế nằm trên thực nghiệm này, đổ phần lớn tinh lực vào nghiên cứu dị năng tinh thần khi đó còn chưa ai coi trọng.

Bây giờ người mới tới phòng thí nghiệm chỉ coi đó như lời đồn, nhưng trợ thủ giáo sư Ngô không giống vậy, anh theo giáo sư Ngô tới đây, chính mắt thấy người tạo ra thần dị năng.

Nghĩ như vậy, trợ thủ không khỏi mở quyển sách trong tay, một ảnh thanh niên ngay ngắn dán trên quyển sách.

Lư Trường Phong đỡ tường bò dậy, vừa vặn nhìn thấy bức ảnh, gã bất ngờ vươn tay đoạt quyển sách trong tay trợ thủ, chỉ vào ảnh trên quyển sách, đôi mắt gần như muốn trừng ra máu: “Khanh Vân! Tâm tưởng sự thành, tao muốn tâm tưởng sự thành của nó!”

Giáo sư Ngô vốn phải đi dừng bước, ánh mắt ông như lợi kiếm hướng về Lư Trường Phong, cả người đều kích động lên.

Ông phân phó trợ thủ: “Tìm thực nghiệm thể chữa khỏi dị năng lại đây, chữa khỏi não bộ người này.”

- ----

Căn cứ của Thịnh Phong đã thành lập hơn ba tháng, mà hôm nay vừa lúc là ngày căn cứ nhận người lần thứ hai.

Vương Sâm rất may mắn đạt được cơ hội vào căn cứ được coi như truyền kỳ này, anh thực cảm tạ mình là thủy hệ dị năng giả hi hữu, cho nên cũng không bất ngờ mình sẽ được chọn, bởi trồng cây luôn không thể thiếu nguồn nước.

Hai người trẻ tuổi cùng xe với Vương Sâm nâng một ông già hơn tuổi, hướng Vương Sâm cười giới thiệu: “Tôi tên Chương Vĩnh Lâm, đây là anh tôi Chương Vĩnh Mộc, tôi có thổ hệ dị năng, chúng tôi mang theo cha đến cậy nhờ, nghe nói lãnh đạo căn cứ này rất nhân từ, cho dị năng giả mang theo người nhà.”

Vương Sâm cũng không làm giá, gã ngoài ý muốn nhìn thoáng qua ông già thân thể suy yếu nhưng tinh thần rất không tồi kia, kinh ngạc nói với hai người trẻ tuổi: “Hai anh em cậu rất không tồi, ở mạt thế còn có thể chiếu cố tốt ông ấy.”

“Đâu có đâu có, thân thể cha còn khỏe mạnh, lúc trước cũng do gặp không ít người tốt……”

Em trai và Vương Sâm hàn huyên, mà anh trai Chương Vĩnh Mộc thừa dịp đánh giá căn cứ, trong mắt gã lập loè năng lượng kỳ lạ, giúp gã có thể xuyên qua tường thành nhìn thấy bên trong căn cứ.

Chương Vĩnh Mộc rất kinh ngạc, có thể nói, một đám người mới vào căn cứ cũng rất kinh ngạc.

Quy mô căn cứ rất nhỏ, người không nhiều lắm, nhưng đập vào mắt là từng mảnh đồng ruộng, tuy không lớn, nhưng màu xanh mượt làm người không khỏi lệ nóng doanh tròng.

Có thực vật sẽ có hy vọng.

Trong đồng ruộng gian có vài thực vật dị năng giả, thường thường đi hủy thực vật biến dị trong quá trình sinh trưởng. Những dị năng giả đó không hề mang theo nản lòng của mạt thế nên có, đôi mắt sáng ngời, trên mặt nở nụ cười.

Tận mắt nhìn thấy đám thực vật xanh tốt, trong xe một mảnh xôn xao.

Xe dừng, một người phụ nữ từ trong căn cứ đi ra, nói chuyện với người đi đầu.

Trần Mẫn nhìn thoáng qua đám người mới thò đầu ra, hỏi Đinh Thế Ngang: “Lần này mang bao nhiêu người? Cấp bậc dị năng thế nào?”

“Dị năng giả có bảy người, đều dưới cấp , còn có ba người thường, lần này vất vả cô rồi.” Đinh Thế Ngang lau mồ hôi nói với Trần Mẫn.

“Không sao.” Trần Mẫn lắc đầu.

Mỗi lần có người mới vào căn cứ, Trần Mẫn luôn phải lặng lẽ ám chỉ tâm lý bọn họ, ám chỉ tâm lý này là để bọn họ trung thành với căn cứ, mà không phải “Trung thành với Khanh Vân” như đám Đinh Thế Ngang, bởi sau khi dị năng giả vào căn cứ, Thịnh Phong căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội tiếp xúc với Khanh Vân.

Bởi người nhiều mắt tạp, Thịnh Phong không dám đánh cuộc.

Ngắn ngủn ba tháng, dị năng bọn Trần Mẫn đã thăng cấp nhiều lần dưới sự trợ giúp Thịnh Phong. Đặc biệt là Đinh Thế Ngang và Lý Diệp thường xuyên sử dụng dị năng, dị năng họ đã tới cấp , tuy tiến cấp dần chậm lại, nhưng đã là tồn tại nghiền áp phần lớn dị năng giả.

Mà dị năng Trần Mẫn còn đang luyện tập trên ít động vật, cũng đã lên cấp .

Bây giờ Đinh Thế Ngang và Trần Mẫn hợp lại, đã có thể lặng lẽ gieo ám chỉ tâm lý cho nhóm dị năng giả ở đây.

Nhưng trong nháy mắt Trần Mẫn phát động dị năng, ánh mắt hai anh em Chương Vĩnh Mộc và ông già đột nhiên thay đổi, lặng lẽ mở một tấm chắn năng lượng, chống cự dị năng Trần Mẫn.

Trần Mẫn không nhận thấy không đúng, nói với Đinh Thế Ngang: “Cậu mệt thì về trước đi, tôi mang người mới đi giới thiệu chút.”

Trần Mẫn mang dị năng giả mới tới dạo một vòng trong căn cứ, đồng thời giới thiệu thù lao cho công việc bọn họ: “Dị năng mọi người hẳn đều là thổ, thủy, thực vật v.v.., ngày thường chăm sóc thực vật, sẽ tự có người mang mọi người đi. Dựa theo lượng công việc mà trả lương, bao gồm nước và đồ ăn, biểu hiện tốt sẽ được đội trưởng chỉ đạo dị năng.”

Nghe được lời Trần Mẫn, hô hấp bảy người dồn dập lên, vốn khi bọn họ nhìn thấy cấp bậc dị năng Đinh Thế Ngang đã rất kinh ngạc, đợi khi nhìn thấy Trần Mẫn, từ kinh ngạc thành hoang mang, vì sao cấp bậc dị năng giả căn cứ này đều cao như vậy?

Thì ra có người giúp đỡ!

Trần Mẫn nhìn đám người đang kích động, ánh mắt bình tĩnh.

Những người này còn cần quan sát, không thành thật rất nhanh sẽ biến mất. Bọn Trần Mẫn và Đinh Thế Ngang đã coi căn cứ như nhà mình, tuyệt đối không cho phép có sâu mọt phá hư.

Tiếp tục vào căn cứ, Trần Mẫn vừa nhấc đầu thấy một bóng hình, lập tức nhíu mày, tuy trên mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt hiện lên bất đắc dĩ.

Cô giơ tay với người phía sau: “Mọi người chờ một lát.”

Sau đó Trần Mẫn nhanh chóng đi về phía trước.

Vương Sâm không khỏi nhìn phía trước, nữ dị năng giả này nhìn thấy gì mà vội vã vậy?

Vừa quay đầu, Vương Sâm ngây ngẩn cả người.

Đó là một mặt cỏ rậm rạp, trên cỏ ngồi hai người. Hấp dẫn tầm mắt Vương Sâm chính là thanh niên ngồi trên cỏ xếp gỗ, bởi vì, "y" quá sạch sẽ.

Giày da nhỏ bóng lưỡng, trên người mặc bộ vest của England, áo choàng xù xù lônh màu trắng không có chút vết bẩn, thậm chí trên cổ thanh niên còn mang theo nơ.

Quả thực như một tiểu vương tử cao quý.

Nhìn cảnh tượng này, Vương Sâm gần như quên giờ là mạt thế.

Bởi ở mạt thế, không ai có thể sạch sẽ như vậy.

Nhưng người đàn ông ngồi bên thanh niên lại phát ra hơi thở làm Vương Sâm sợ hãi, Vương Sâm chưa từng gặp qua dị năng giả cường đại đến vậy. Hơi thở trên người người đàn ông này sâu không lường được, cho dù cách xa vẫn làm Vương Sâm kinh hồn táng đảm, như gặp phải cự thú đáng sợ.

Thanh niên nghiêm túc xếp gỗ, thật vất vả còn một bước là thành công, thì thấy người đàn ông cạnh ác ý vươn ngón tay đụng nhẹ, “Bang” một tiếng xếp gỗ đổ đầy đất.

Thanh niên sinh khí, trẻ con vỗ rớt tay người đàn ông, ngưỡng mặt lên án nói gì đó.

Khoảng cách quá xa, Vương Sâm không nghe rõ, chỉ nhìn thấy người đàn ông sung sướng nở nụ cười, giữ eo thanh niên ôm người vào lòng cười đùa.

“Sao tính tình càng lúc càng lớn vậy, hửm?” Cằm râu Thịnh Phong cọ xát khuôn mặt tiểu hài tử.

Khanh Tiểu Vân phẫn nộ đánh bờ vai của hắn: “Lại bị anh làm đổ, anh tránh ra, không cần anh!”

“Chơi cả buổi sáng rồi, không mệt sao? Chúng ta đi ăn cơm?” Thịnh Phong đặc biệt thích bộ dáng cáu kỉnh tiểu hài tử.

Dần dần, Thịnh Phong thấy rõ chuyển biến Khanh Tiểu Vân, "y" không còn ngoan ngoãn đến làm người đau lòng như trước, sẽ nghịch ngợm, sẽ làm nũng, sẽ tùy hứng như một đứa nhỏ bình thường.

Ngược lại, khi Khanh Vân thành niên xuất hiện, khí chất càng ngày càng trầm tĩnh. Nếu nói Khanh Vân lúc trước như một con dã thú bị thương, miệng vết thương không thể lành vĩnh viễn là nghịch lân của y, thì Khanh Vân bây giờ cường đại mà bình tĩnh, khiến người không tìm ra chút sơ hở.

“Không cần về, Đại Hoàng đi bắt thỏ cho tôi rồi.”

Thấy tiểu hài tử lại không muốn ngoan ngoãn ăn cơm, Thịnh Phong bất đắc dĩ thở dài.

Trần Mẫn đánh gãy hai người: “Đội trưởng, đám dị năng giả mới tới đang ở bên ngoài, không bằng anh…… Đưa Tiểu Vân về trước?”

Nói thật, cho dù Trần Mẫn đã biết Khanh Vân đặc thù, ánh mắt cô nhìn Thịnh Phong vẫn luôn như nhìn mặt người dạ thú.

Nhưng trên thực tế, bởi Khanh Vân không thể khống chế hai trạng thái này, nên Thịnh Phong và Khanh Vân nhiều nhất chỉ hôn môi thôi.

“Không muốn về.” Khanh Tiểu Vân không vui.

"Y" vừa dứt lời, liền nghe một tiếng hổ gầm truyền đến. Một con hổ lớn sặc sỡ lướt qua bọn Vương Sâm, ngậm một con thỏ chạy qua chỗ Khanh Tiểu Vân.

Chạy lên mặt cỏ, lão hổ buông con thỏ còn tung tăng nhảy nhót, lăn lộn làm ra tư thái mời sủng.

Bọn Vương Sâm chấn động, bởi vì lão hổ này là động vật biến dị, trông vô cùng hung hãn, không nghờ trước mặt thanh niên sẽ dịu ngoan như con mèo.

Khanh Tiểu Vân thoát ra ôm ấp Thịnh Phong.

Nhìn Khanh Tiểu Vân đùa thành một đoàn với lão hổ bồ câu, trong mắt Thịnh Phong hiện lên tia sủng nịch, quay đầu phân phó Trần Mẫn: “Trước dẫn bọn họ đi đi, cậu ấy còn muốn chơi thêm một hồi.”

Trần Mẫn rất nhanh dẫn đội người rời đi, Vương Sâm không nhịn được lại nhìn phía sau, thanh niên không hợp với mạt thế đang hưng phấn quỳ rạp trên mặt đất tắm cho lão hổ.

Lòng bàn tay thanh niên chảy ra dòng nước ào ạt, dưới ánh nắng phản xạ lấp lánh vô cùng.

Vương Sâm vốn vì mình có thủy hệ dị năng mà kiêu ngạo giờ đầy mặt kinh ngạc. Nước trong căn cứ này đã không đáng giá tiền đến vậy sao? Còn dùng tắm cho lão hổ?

Chương Vĩnh Mộc luôn an tĩnh âm thầm nhìn phía sau, rồi nói với ông già bên cạnh: “Giáo thụ, thật là thực nghiệm thể số .”

Lúc này, Thịnh Phong cách đó không xa bỗng bất an, hắn lập tức đứng lên nói với Khanh Tiểu Vân: “Khanh Tiểu Vân, lại đây, đến cạnh tôi.”

Ôm người vào lòng, Thịnh Phong mới thoáng an tâm.

Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn những dị năng giả mới tới, có vấn đề, nhóm người này, một kẻ cũng không thể giữ lại.

Nhưng không đợi Thịnh Phong ra tay, trưa hôm đó, ba người xác định thân phận Khanh Vân đã tự tìm đến.

Trong phòng khách đơn sơ, Thịnh Phong và bọn Trần Mẫn đều ở.

Thịnh Phong nhìn ba người, ánh mắt lạnh băng như đang nhìn ba xác chết: “Các người là ai, tại sao trà trộn vào căn cứ của tôi?”

Ba người cũng không để ý sự căm thù Thịnh Phong, trong suy nghĩ bọn họ, chỉ cần nói ra giá trị của số , dù ai cũng sẽ ngoan ngoãn giao y ra.

“Chúng ta đến từ căn cứ thí nghiệm ở thủ đô, đây là giáo sư Ngô nổi danh nhất trong căn cứ.” Chương Vĩnh Lâm bình thản giới thiệu với Thịnh Phong, bọn họ cũng từ miệng Lư Trường Phong moi được thông tin của Thịnh Phong và Khanh Vân, mất rất nhiều sức lực mới tìm được người.

“Thanh niên trên cỏ hôm qua, là thực nghiệm thể chạy ra từ phòng thí nghiệm, lần này chúng tôi tới là muốn đưa cậu ấy về.”

“Thực nghiệm thể?” Ánh mắt Thịnh Phong chợt tối sầm, ba chữ này toát ra từ miệng hắn, mang theo hơi thở khiến người sợ hãi.

Mấy người Trần Mẫn cũng thập phần khiếp sợ, không nghĩ tới Khanh Vân lại có lai lịch như vậy.

“Cút!” Dị năng đã cấp Thịnh Phong không chút do dự thả ra.

Tiểu hài tử không thường nhắc qua quá khứ của mình, chỉ lộ một ít trong lời nói, khiến Thịnh Phong đau lòng không thôi. Nhưng Thịnh Phong chưa từng nghĩ tới, Khanh Vân sẽ bị người coi như chuột bạch mà đối đãi.

Ba người lập tức mở ra tấm chắn dị năng, nhưng cho dù chặn được công kích Thịnh Phong, mấy người vẫn cảm giác nội tạng đảo lộn một trận.

Giáo sư Ngô cuối cùng mở miệng, ông vội vàng giải thích: “Mọi người hẳn cũng nhận ra số khác biệt, dị năng của cậu ấy có thể thay đổi tất cả đồ vật. Nếu hoàn toàn kích phát não cậu ấy, đủ ám chỉ tâm lý và vài trang bị, hoàn toàn có thể để cậu ấy dùng dị năng tiêu diệt virus tang thi, thậm chí khôi phục mọi thứ như ban đầu!”

“Phòng thí nghiệm các người phí nhiều mạng người chỉ để làm thí nghiệm kỳ lạ này? Không đi nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh virus tang thi, không đi nghiên cứu làm sao để nhân loại tiến hóa mạnh hơn, chỉ nghĩ ném tất cả trách nhiệm cứu thế lên người một đứa nhỏ?”

Thịnh Phong nhìn ba người vẻ mặt kiêu ngạo, mắt đỏ bừng. Hắn đã sớm nghe qua phòng thí nghiệm thủ đô, cũng biết sau mạt thế bọn họ bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng chưa từng nghĩ tới phòng thí nghiệm có nuôi đống người đầu óc đầy hố như vậy.

“Nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh cần nhiều thời gian, nhưng nhân loại đã sắp không chịu nổi! Tình huống trong căn cứ các người còn tốt, nhưng bên ngoài đã thành một mảnh tĩnh mịch, nhân loại đã cạnh kề diệt vong, chúng tôi không thể không đi đường tắt!”

Mấy người Chương Vĩnh Mộc lời lẽ chính đáng nói.

Mà bọn Thịnh Phong đương nhiên biết họ đang nói thật.

Căn cứ này, là ngôi nhà hoàn mỹ Thịnh Phong tạo cho Khanh Vân, Thịnh Phong chỉ cho Khanh Vân thấy được mặt tốt đẹp nhất, nhưng mỗi ngày buổi tối căn cứ luôn sẽ có dị năng giả vì virus xâm lấn mà lặng yên chết đi, tang thi hóa.

Đám Mỗi Đinh Thế Ngang phụ trách rửa sạch tang thi càng tràn đầy cảm xúc, dị năng đã không còn là một ô dù lớn.

Nhân loại tiến hóa, virus cũng tiến hóa theo.

Dù Thịnh Phong cho Khanh Vân bảo hộ hoàn mỹ nhất, kết quả cuối cùng vẫn là…… Tiểu hài tử sẽ thành nhân loại cuối cùng, một mình đối mặt với sự diệt vong của nhân loại.

Hốc mắt Thịnh Phong đỏ lên, hắn gần như không muốn nghĩ, nếu thực có ngày đó……

“Chỉ có cậu ấy mới có thể cứu vớt thế giới này.” Thanh âm giáo sư Ngô vang lên.

Trong nhà một mảnh trầm mặc, Trần Mẫn nhắm mắt vẻ mặt bi thương, nội tâm giãy giụa.

“Nếu…… Theo lời ông, Tiểu Vân……Sẽ thế nào?”

Cuối cùng có người do dự hỏi, ánh mắt Thịnh Phong lập tức như lợi kiếm đâm về người đó.

“Chúng tôi chọn dùng phương thức phóng xạ để dị năng của cậu ấy lan hết thế giới, cho nên, không thể bảo đảm sống chết của thực nghiệm thể.” Giáo sư Ngô đẩy đẩy mắt kính, ngữ khí không dao động.

Chương Vĩnh Mộc bổ sung: “Số vốn sinh ra ở phòng thí nghiệm, dùng một sinh mệnh của thực nghiệm thể đổi lại toàn bộ thế giới, đây căn bản không cần cân nhắc.”

“Câm miệng!” Tiếng rống giận nghẹn ngào Thịnh Phong vang lên, hắn như một con cự thú giãy giụa trước bờ vực tử vong, hung hăng bóp cổ Chương Vĩnh Mộc.

Trong mắt Thịnh Phong hiện lên tơ máu đỏ bừng, trong đầu tựa như có một suy nghĩ xa lạ muốn khống chế tư duy hắn, thân thể hắn, bắt hắn giao Khanh Vân ra, để hắn có được cái danh chúa cứu thế.

Ánh mắt Thịnh Phong dần kiên định, đồng tử đen nhánh không phản xạ ra bất kỳ ánh sáng nào, hắn khàn khàn nói: “Tôi không đồng ý…… Đây mạt thế của toàn bộ sinh linh, chứ không muốn phải là mạt thế của một mình cậu ấy!”

_____________________________

[] Hiểu mà. Đặt mình vào vị trí người xem thì thấy rất kính nể, nhưng nếu đặt mình vào vị trí người bị bỏ lại tôi nói không hận mới là lạ(cả bạch liên hoa cũng có thể hắc hóa luôn ấy chứ chả đùa).

Editor: hỡi các đồng chí hãy chuẩn bị khăn giấy cho chương sau đi nào (。>﹏

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio