Hắn chỉ mới xa nó có mấy ngày thôi mà sao nó lại để bản thân mình bị sốt cao như vậy chứ? Nó đang nghĩ cái gì? Làm cái gì cơ chứ? Conngười này thật ngang ngược. Ôm chặt nó trong lòng hắn nhíu chặt mày lo lắng
- bác cho xe chạy nhanh giúp cháu với
- hắn sốt ruột giục bác tài sế.
- được rồi
- trả lời ngắn gọn rồi nhấn gas nhanh hơn.
- bác, bác cho xe chạy nhanh nữa đi. Bạn cháu... bạn cháu không ổn rồi
- hắn lo đến giọng run rẩy ôm chặt người nó đang lên từngcơn co giật.Bác tài cũng sợ đến xanh mặt bấm còi để xin đường rồi vọt thật nhanh đến viện.Vừa dừng xe hắn mạch bế nó chạy vào viện mồm la lớn
- mau cứu người. Có ai không giúp với
- có chuyện gì?
- bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng làm việc thấy vậy lo lắng hỏi.
- bác giúp cháu với. Cô ấy bị sốt cao co giật
- hắn giọng run run đưa nó từ tay mình sang cho bác sĩ.Bác sĩ cũng hốt hoảng ôm nó từ tay hắn rồi chạy nhanh đến phòng cấp cứu. Cửa phòng đóng lại hắn lo lắng đi bên ngoài
- sao rồi Thành. Con bé bị gì?
- anh vừa chạyđến thấy hắn liền hỏi.
- em ấy bị sốt cao lên cơn co giật giờ đang trong phòng cấp cứu
- hắn ngồi xuống ghế chờvò đầu dầu dĩ nói.
- bị sốt sao? Hôm qua nó vẫn bình thường mà. Trước giờ chưa bao giờ nó bị như vậy cả
- Dương nói mắt đã phiến hồng.
- anh không biết. Lỗi tại anh. Anh không lên giận dỗi trẻ con với em ấy, là anh không quan tâm em ấy. Lúc vừa anh bế em ấy người em ấy rất nhẹ, nhẹ như cục bông
- hắn như tên ngốc nói nhảm, viền mắt đã đỏ lên.
- không phải lỗi của anh. Đừng như vậy
- Dịu dỗ dành."Tinh "Cửa phòng cấp cữu bật mở.
- bạn cháu sao rồi ạ
- hắn bay lại túm chặt tay bác sĩ.
- lúc vừa cô bé sốt quá cao lên đến độ giờ đã hạ xuống nhưng vẫn còn sốt nhẹ. Nói với gia đình của cô bé lên để ý nhiều đến cô bé chút. Ăn uống đầy đủ và đừng để cô bé ngâm nước lạnh quá lâu. Cô bé bị sốt cũng là do ngâm nước lạnh trong khoảng thời gian dài rồi không ăn uống suy nghĩ nhiều khiến cho cơthể kiệt sức
- bác sĩ nói tràng với khuôn mặt hơi nhíu lại.
- dạ vâng thưa bác sĩ. Giờ có thể vào thăm bệnh được chứ ạ
- Bách cúi đầu lịch sự
- được rồi. Nhưng chớ làm ồn để cho bệnh nhân nghỉ ngơi. À chút cô bé tỉnh lạnh thì muagì cho cô bé ăn để lại sức giờ ai theo tôi lấy đơn thuốc cho cô bé đó
- bác sĩ gật đầu rồi nói.
- dạ để cháu
- Dịu lên tiếng cùng Bách đi theo vị bác sĩ kia lấy thuốc.Còn lại bọn hắn kéo nhau vào thăm nó.Nhìn nó đang yên tĩnh lằm trên giường bệnh kia mà làm tim hắn đau nhói. Khuôn mặt không còn hồng hào như ngày thường nữa, đôi môi không còn đỏ hồng xinh đẹp như ngày thường nữa, khuôn mặt hốc hác gầy đi rất nhiều, khi ngủ cũng như không được thoải mái mà mày khẽ nhíu lại. Nhìn nó như vậy thật khiến người khác đau lòngHắn ngồi xuống mép giường rồi nắm chặt lấy tay nó ấp vào má mình. Bàn tay ấm nóng áp vào cái má lạnh lạnh của hắn làm cho cả dung hòa độ ấm thật kì diệu
- anh xin lỗi. Em mau tỉnh lại đi. Anh hứa sẽ không giận dỗi em như vậy nữa. Anh sẽ khôngbỏ mặc em như vậy nữa. Em thật là ngốc. Tạisao lại không biết tự chăm sóc cho bản thân vậy chứ? Hỏi vậy sau này không có anh bên cạnh em sẽ ra sao? Vì vậy anh có trách nhiệmbên em cả đời, chăm sóc cho em. Anh yêu em, rất yêu
- hắn nửa làm nũng, nửa nghiêm túc trách cứ nó.Không biết nó có nghe hay không mà chỉ thấy giọt pha lê trong veo rơi từ khóe mắt nó lăn dài trên má làm hắn giật mình ôm chầm lấy nórối rít xin lỗi
- em sao vậy? Anh nói gì sai sao? Anh xin lỗi.Em mở mắt ra nhìn anh đi.Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng đến rùng mình, cơ thể nó hình như là đang dần nóng lên hay sao ý mà má nó ngày càng hồng bàn tay cúng nóng lên không ít điều đó làm đám bạn và hắn lo lắng gọi bác sĩ khẩn cấp. Bác sĩ vào khám thì nói nó bị sốt trở lại lên cần chuyền nước để nó giảm sốt. Chào bác sĩ bọn hắn và nhỏ nhìn nó mà xót xa, tự hỏi nó làm gì mà ra lông lỗi này nữa? Ngồi lúc hắn nói:
- mọi người về nghỉ đi. Trưa rồi. Để em ở đây với Linh là được
- ổn không?
- Bách hỏi.
- dạ được anh
- hắn gật đầu tay vẫn nắm lấy tay nó
- ừ. Vậy mày ở lại với Linh bọn tao về rồi chiều vào với mày và Linh
- Hữu.
- ừ về đi
- hắn hời hợt
- ờ. Mà anh ăn gì không em xuống căn
- tin bệnh viện mua cho dù sao cũng trưa rồi
- nhỏ.
- không cần. Có gì chút anh tự mua
- hắn nhẹđáp.
- ừ vậy mày ở lại bọn tao về đây
- Lộc
Vậy là cả đám kéo nhau về để lại nó và hắn ở trong phòng bệnh.Hắn ngồi đó nhìn nó thật lâu rồi chèo lên giường nằm cạnh nó ôm nó vào lòng và cả cùng ngủh chiềuNó hơi động mi rồi từ từ mở mắt, đầu nó đau quá, định đưa tay lên sờ đầu thì thấy vướng víu gì đó cúi xuống nó hơi giật mình khi thấy tay mình bị chuyền nước, đưa tay dựt phăng cái kim ra khỏi tay khiến nó bị chảy máu. Hơi nhíu mày vì đau nó quay đầu sang bên cạnh xem sét thì khuôn mặt của hắn phóng đại ngaytrước mặt lại khiên nó giật mình lần sau khi tỉnh lại. Nhìn hắn thật lâu, thật lâu, khuôn mặt góc cạnh có chút nghiêm nghị lại có chút lãng tử đẹp trai trẻ con, da trắng mịn hơn cả con gái, mày dậm mi cong cái mũi nhỏ nhỏ thẳng tắp, môi hồng hồng cánh sen thật đẹp. Không tự chủ được nó đưa tay lên, ngón tay di chuyển theo từng đường nét khuôn mặt hắn rồi vô thức mỉm cười. Ngón tay dừng lại trước đôi môi mỏng bạc quyến rũ của hắn, miết nhẹ nhẹ rồi từ từ tiến lại cho đến khi môi nó đặt nhẹ lên môi hắn. Đang định lùi lại thì bỗng nó bị vòng tay rộng lớn ấm áp của ai đógiữ lại ôm thật chặt, đôi môi vì vậy cũng bị ai kia ngậm lấy mà liếm láp mân mê mut nhẹ nhưđang ăn kẹo cái lưỡi cũng không dảnh rỗi mà đi vào khoang miệng của nó mà càng quét hết vị ngọt cho đến khi nó gần như hết không khí mới luyến tiếc buông ra nhìn nó yêu chiều dịu nhẹ
- bà xã hư nhé. Hôn trộm ông xa như vậy là không tốt. Phải như vậy nè
- nói rồi hắn lại cuia xuống hôn lên đôi môi ướt át kia của nó.Nó do bất ngờ mà từ lãy giờ đầu óc ở trên mây chả biết phản ướng thêa nào chỉ biết trong vô thức đáp lại nụ hôn ngọt ngào của ai kia.Bỗng" cạch "
- e hem...
- Bách đưa tay lên miệng rồi tằng hắng e hèm mặt quay đi tay còn lại ôm Dịu trong lòng để cho Diun không nhìn thấy cái cảnh ngọt ngào của ai kia.Hữu và Lộc tương tự đưa tay vừa ôm vừa bịt mắt bọn nhỏ lại như kiểu bảo vệ mắt cho trẻ nhỏ để không bị đầu độc bởi " cảnh nóng " vậy.Nó và hắn đang chìm đắm trong nụ hôn mật ngọt chết ruồi kia phải giật bình buông nhau ra khi nghe tiếng lợm giọng của Bách. Quay ra thấy cảnh đó làm bọn nó ngại đến đỏ mặt, nó chả biêta làm sao chỉ có thể chui rúc thật sâu vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn. Thấy nó vậy hắn mỉm cười ôm nó chặt hơn rồingước lên nhìn cả đám đang trả bộ mắc cỡ ở cửa hắng giọng nói
- bộ vào không biết gõ cửa hả?
- ờ... gõ rồi nhưng ai kia đang đóng phim tình cảm lên không nghe đấy chứ
- Hữu bâng quơ trả lời.
- hừ, giỏi lí do -hắn hầm hừ hậm hực khi đangđược ăn kẹo mà bị phá.
- hì. Sơ ri khi vào bất thình lình phá hoại chuyện tốt của người. Tụi này vào mang đồ ăn. Linh chắc khỏe hẳn rồi heng?
- Thủy đưa túi đồ ăn lên rồi nhìn nó đang rúc mặt vào trong ngực hắn kia mà chêu chọc.
- ừ cảm ơn em. Em ấy chưa khỏe hẳn đâu. Phải được anh chăm sóc Đặc Biệt thì mới khỏihẳn được
- hắn nhấn mạnh chữ đặc biệt rồi cúi xuống nhìn nó như con mèo nhỏ đang cố núp trong lòng mình cười gian.
- ầy. Hẳn là Đặc Biệt ha -Lộc hùa theo nhấn mạnh từ đó rồi cười khúc khích.
- á..
- hắn bị nó nhéo đến méo mó mặt mày
- haha..
- cả đám cười vang
- thôi không chọc em ấy nữa. đứa dậy ăn chút gì đi. Nhất là em đó Linh. Ăn rồi uống thuốc
- Bách đứng ra giải vây cho bọn nó.
- ầy. Em khỏe rồi không cần uống thuốc đâu.Làm thủ tục cho em về nhà đi. Ở nhà em còn nhiều việc lắm -nó nghe đến thuốc giật mình ngóc đầu ra khỏi ngực hắn rồi lại như nhớ ra gì vội bật dậy nói