Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi nhà tắm nhỏ đi với cái tướng kì cục quá trời khiến anh khẽ cười lắc đầu, đi lại bế bổng nhỏ lên đặt lên giường

- em nghỉ đi anh xuống lấy chút hoa quả cho em ăn nha? - anh nhẹ giọng.

- không. Ở mình chán lắm, em xuống với anh - nhỏ ôm cổ Hữu nũng nịu.

Anh không nói chỉ ngắt mũi nhỏ yêu chiều rồi bế nhỏ xuống dưới phòng khách.

Xuống dưới nhà nhỏ và anh ngồi vừa ăn vừa coi phim nhìn y như vợ chồng son vậy, anh gọt trái cây rồi dút cho nhỏ, nhỏ ngồi ôm cánh tay anh làm nũng...

, nhìn thật bình yên và hạnh phúc

- a nào - anh đút miếng lê cho nhỏ.

- a... ầm... - nhỏ há miệng ngậm miếng lê, chưa kịp đưa tay lên cầm miếng lê để cắn thì đã bị môi anh áp lên cắn miếng lê ngon lành rồi lại hôn lên môi nhỏ.

Bỗng.

- aaaaaaaaaaaaaaaa....­..... - tiếng la thất thanh làm nhỏ và anh giật mình quay ra.

Nó vì lo cho nhỏ lên phi mạch vào nhà, xe vứt đó cho Dương dắt vô. Vừa vô thì đập vào mắt nó là cảnh người hôn nhau, không kìm được mà hét lớn làm cả đám giật mình chạy vào

- sao vậy Linh? - hắn lo lắng chạy lại bên nó hỏi han.

- oaoa..

, đầu độc tâm hồn trẻ thơ huhu.... - nó giả bộ quay qua úp mặt vô ngực hắn khóc lóc ( giả bộ)

Khoảnh khắc đó làm tim hắn đập loạn, đưa tay ôm chặt lấy nó rồi đưa mắt vào nhìn bên trong phòng khách mắt khẽ nheo lại, đám bạn cũng vội vàng chạy vào thì thấy anh với nhỏ đang chơ mắt ra nhìn nó. Quay ra thì thấy hắn đang ôm chặt lấy nó, nó lại áp mặt vô ngực hắn nhìn như cặp tình nhân khiến đám bạn bụp miệng cười.

Nó hé mắt ra nhìn nhìn thì giật mình khi thấy đám bạn nhìn mình, vội đẩy cái người mình ôm ra rồi lại hét

- ủa sao lại là ông? Tôi tưởng cái Dịu cơ mà

- hơ - cả lũ té sỉu kể cả hắn.

Không thèm quan tâm cái lũ đang đứng hình kia mà chạy luôn vô nhà nhỏ

- tụi bay giỏi ha? Ở nhà "hú hí" với nhau mà không thèm nói làm bọn tao lo muốn chết - nó hùng hổ nói.

- ờ thì.

,,,, - anh chả biết nói gì, Thủy thì ngại đỏ mặt, cứ cúi gằm mặt xuống.

- ờ cái gì? Vừa tôi mới nhìn ai kia đang đầu độc tâm hồn trẻ thơ cơ đấy - nó nói mỉa.

người kia đỏ mặt tía tai, thấy vậy bọn kia cũng hùa theo

- ủa thế hả? Thế vừa bà nhìn thấy gì vậy? - Dịu gian tà nhìn đôi nam nữ kia mà hỏi nó.

- ờ thì tôi thấy vầy nè - nói rồi nó chu chu đôi môi ra ý tứ rất dõ dàng

- oa ghê nha - cả đám hùa nhau chêu nhỏ và anh khiến đứa nhỏ cúi mặt xấu hổ.

Cả đám thấy vậy thì cười đến chảy nước mắt.

T/g: haizzz chap này t/g viết chán quá à. Đến t/g còn thấy ngán nữa. Đang tâm trạng nhớ gia đình lên chuyện nó nhảm, nhảm.... nhảm kinh khủng tởm hxhx

Hôm sau đi học bọn nó vẫn vui đùa với nhau, cười nói vui vẻ, hắn cứ dính lấy nó làm nó khó chịu nhưng cũng thấy vui vui, anh với nhỏ dường như quấn nhau hơn rất nhiều, cặp kia cũng chả kém, Bách thì hay lên lớp nó lắm lên lớp cũng biết chuyện của người.

Đang nói cười vui vẻ thì

- Thủy? Mình nói chuyện được không? - Bảo từ đâu xuất hiện làm cả đám ngưng cười nhìn lên

- mày đến đây làm gì? Tư cách gì mà muốn nói chuyện với Thủy - anh tức giận nói.

- tư cách gì không liên quan với mày. Thủy mình nói chuyện được chứ? - Bảo vênh mặt nói với anh nhưng lại nhẹ nhàng hỏi Thủy làm anh nóng mắt.

- thằng chó mày nói gì? - anh tức giận đứng dậy túm cổ áo Bảo và dương nắm đấm hướng đến mặt Bảo.

- anh Hữu. Thôi đi. Để em nói chuyện với hắn - Thủy hét lên rồi túm tay Bảo đi thẳng để lại anh đứng đơ ở đó nhìn theo.

Bảo nghe vậy vui lắm, khi ra ngoài không quên quay lại nhìn anh nhếch mép thách thức khiến anh tức giận sô đổ hêta đồ trên bàn rồi ngồi xuống vò đầu bứt tóc.

- ngồi đó khó chịu chi? Đi ra mà dành vợ về - nó nhàn nhạt phán.

Nghe vậy anh không chần chừ mà đứng dậy đi thẳng.

Tại sân sau trường.

- em à? Mình quay lại được không em? - Bảo cầm tay Thủy khẩn cầu.

Giựt tay ra nhỏ nhếch mép.

- anh nghĩ tôi là ai? Là trò chơi của anh à? Hay cái gì? Thích anh đến ngán anh bỏ?

- anh xin lỗi. Giờ anh biết sai rồi. Mà sao hồi đó em không giữ lại anh, nếu em chịu lắm tay anh níu lại thì nhất định anh sẽ ở lại mà. Mình làm lain từ đầu nha em? - nói rồi bỗng dưng Bảo ôm chầm lấy Thủy làm nhỏ bất ngờ.

Anh vừa chạy đến thì thấy cảnh Bảo ôm nhỏ rồi cười tươi khiến tim anh đau nhói. Không nhẽ nhỏ chịu quay lại với Bảo? Bỏ anh mình? Nhưng anh yêu nhỏ vậy mà? Hôm qua đứa đã hòa làm rồi sao giờ nhỏ lại như vậy? Nhỏ hết yêu anh rồi hay nhỏ vẫn còn yêu Bảo?....

, thất vọng đau đớn chàn chề anh quay gót bỏ đi.

- đi đâu? Không tin nó sao? Vậy bỏ đi. Đồ hèn nhát - giọng nhàn nhạt xen chút tức giận quen thuộc vang lên làm anh giật mình dừng bước.

Phải, sao anh lại không tin nhỏ được chứ? Nhỏ nói yêu anh mà, sao lại vì cái ôm mà nghĩ linh tinh được chứ?..... không được anh phải quay lại xem sét mọi việc. Nghĩ rồi anh nhìn nó gật đầu rồi đứng lép vào góc tường gần đó nghe ngóng.

Về nhỏ, giật mình khi Bảo ôm, mãi mới lấy lại bình tình mà đẩy Bảo ra.

- người phản bội chính là anh mà bây giờ anh đổ lỗi, anh nghĩ lại đi. Người kết thúc là anh chứ đâu phải tôi. Khi anh buông tay quay gót thì tôi đau lắm anh có biết thế mà bây giờ nói quay lại với cái lí do vớ vẩn đó của anh. Anh nghĩ anh là ai mà làm cuộc đời nó dễ đến như vậy? Tìm hạnh phúc mới không được rồi thì anh mới quay về đây? Xin lỗi anh nha tình yêu mong manh tôi đây không muốn giữ. Giờ đây chỉ xin anh việc đó là để im tôi tự do - nhỏ tức giận nói tràng.

- anh anh xin lỗi.... hay thằng kia nó giầu hơn anh lên em yêu nó, theo nó? - Bảo lúng túng xin lỗi rồi như lổi khùng lên hỏi nhỏ.

- anh nói đúng, người yêu tôi hiện tại giàu hơn anh gấp trăm lần nhưng người ta cũng yêu tôi và tốt với tôi hơn anh gấp trăm lần. Người ta đem lại cho tôi những hạnh phúc, nụ cười còn anh chỉ đem lại cho tôi là nước mắt. Vậy anh lấy tư cách gì mà so sánh với người yêu tôi - nhỏ tức không kém, nhỏ không biết anh giầu như thế nào nhưng vì là tiểu thư nhà giầu lên nhỏ biết và nhìn nhận ra kẻ đại gia là như thế nào. Mà kể cả anh không giầu thì nhỏ vẫn yêu, nhỏ yêu anh bằng trái tim chứ không phải tiền, nhỏ nói đại là anh giầu vậy thôi.

- em... em à? Em nói dối đúng không? Em còn yêu anh và em chỏ làm vậy để chêu tức anh phải không? Em nói đi? Nói đi - Bảo như người điên lắm chặt tay nhỏ.

- anh điên rồi. Buông tôi ra. Tôi hết yêu anh và không yêu anh. Anh buông tôi ra. Người tôi yêu là Hữu không phải anh. Buông ra - nhỏ sợ hãi dằng tay ra nhưng không được và cũng không vì sợ mà nhỏ nói theo những thứ Bảo muốn mà nói những gì tật đáy tim mình.

- không. Em nói dối, nói dối. Em yêu anh. Yêu anh mà..... em là của anh, - như người điên Bảo kéo ngã Thủy xuống thảm cỏ và lấy thân mình phủ lên người nhỏ, bàn tay thô bảo giậc đứt cúc áo sơ mi của nhỏ.

- anh làm gì vậy? Buông tôi ra. Xin anh huhu. Tôi không yêu anh. Buông tôi ra huhu có ai cứu tôi với huhu...

, um.....

, - nhỏ sợ hãi khóc lớn.

Nhỏ đang khóc thì bị Bảo phủ lấy đôi môi khiến nhỏ không thể la

" bốp "

- thằng khốn. Mày làm gì người yêu tao vậy hả?

anh nghe tất cả những gì nhỏ nói, anh vui và hạnh phúc vô cùng, người lâng lâng trên tầng mây hồng, những lời nhỏ nói làm anh phê vô cùng, kiệu này người ta gọi là không cần chích thuốc mà vẫn phê nè hì hì. Nó đứng đó cùng đám bạn thì cũng phải lắc đầu nhìn anh, vừa là ai định bỏ đi với khuôn mặt héo queo vậy mà giờ nhìn cái bản mặt " phê thuốc " kia của anh làm cả lũ ngán ngẩm. Bỗng nghe to tiếng nó giật mình vỗ anh

- không vào mất vợ đấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio