Nina thức dậy vào sáng ngày hôm sau nhận ra Marc đang nằm đó chống một khuỷu tay đỡ lấy cơ thể và lặng lẽ ngắm nhìn cô. Cô cảm thấy hai gò má mình đột ngột ửng đỏ lên và cô ước gì cô có được sự tự tin như em gái mình để cô có thể thức dậy với một người đàn ông cường tráng nằm bên cạnh mà không hề thấy xấu hổ.
Cô di chuyển rời khỏi giường khi tay anh đã đi xuống nắm lấy tay cô và ngừng cô lại.
“Không, đừng bỏ đi. Lucia đang chăm sóc cho Georgia. Em có quyền được tận hưởng vài buổi sáng yên bình. Em cảm thấy thế nào rồi?”
Cô dời ánh mắt mình đi nơi khác. “Em ổn. Cơn chuột rút đã qua rồi”.
“Vậy thì tốt”. Cô nghe thấy tiếng anh rời khỏi giường nhưng cô không có cơ hội liếc nhìn về phía anh, cô không thể chắc chắn mình có thể đối phó khi nhìn thấy cơ thể không hề có quần áo che chắn của anh. “Anh có những kế hoạch dành cho em”.
“Những kế hoạch?” Cô nhìn anh một cách ngắn ngủi.
Anh mặc áo choàng tắm vào người. “Đây là lần đầu em đến Sorrento, đúng không? Anh nghĩ nó sẽ tốt nếu như chúng ta để cho Lucia chăm sóc Georgia sáng nay trong khi anh đưa em đi đây đó. Chúng ta có thể đến nhà thờ San Francesco [] và dùng bữa trưa tại một trong những nhà hàng tại trung tâm Sorrento, Piazza Tasso. Ngày mai chúng ta có thể khám phá di tích Pompeii [] và lái xe đến Positano [] để ăn trưa”.
[] Đây là hình ảnh nhà thờ San Francesco, Sorrento, Ý
images
[] Di tích Pompeii được người ta xem là lý do chính để ghé thăm Naples. Mọi người có thể tìm hiểu thêm tại địa chỉ: ... mpeii.html. Và đây là vài hình ảnh của nó.
images
images
[] Positano là một đô thị (comune) thuộc tỉnh Salerno trong vùng Campania của Ý. Đô thị nằm trên ngọn đồi dốc ra phía biển. Đây là quang cảnh của Positano. Đây là quang cảnh của Positano.
images
“Anh có chắc là Georgia sẽ -”
“Con bé sẽ ổn mà”, anh khẳng định lại với cô. “Cha anh sẽ muốn trải qua thời gian còn lại của mình cùng với con bé, dĩ nhiên là dưới sự trông nom của Lucia. Với những gì đã xảy ra tối hôm qua, anh nghĩ tốt nhất hai chúng ta không nên ở đây”.
Nina đồng ý nhưng cô không nói ra. Cô vẫn còn cảm thấy không yên vì cuộc trao đổi giữa Marc và cha anh. Không nghi ngờ gì Vito Marcello là người đàn ông đang đau ốm và chứng nghiện rượu của ông có liên quan đến Marc, nhưng khi cô cân nhắc lại nỗi đau mà ông đã trải qua gần đây, cô khó có thể dùng nó để chống lại ông.
“Nếu không có gì thì em có thể...”, cô để lộ ý muốn, lần nữa hạ tầm mắt xuống.
Dường như trải qua một lúc lâu trước khi anh đáp lời. “Em chỉ cần là chính em, Nina. Em không cần phải làm thêm bất cứ điều gì”.
Những lời nói của anh như con dao gâm vào tim cô. Giá như cô có thể là chính mình!
Sáng nay trời đầy nắng và quang đãng, những con đường trải sỏi đông đúc với những du khách khao khát ngắm nhìn phần tuyệt đẹp của Bờ biển Amalfi []. Quang cảnh nhìn ra từ công viên phía trên khu trung tâm Piazzo Tasso tuyệt đẹp và Nina không thể nào ngừng những cảm xúc đó như thể tất cả nỗi lo lắng và sợ hãi đã dần dần biến mất với những cơn gió luồn nhẹ qua mái tóc khi cô đối mặt với biển.
[] Bờ biển Amalfi (tiếng Ý: Costiera Amalfitana) là một đoạn bờ biển trên bờ biển phía nam của bán đảo Sorrentine ở tỉnh Salerno, miền Nam nước Ý. Bờ biển Amalfi là một điểm đến du lịch phổ biến. Bờ biển Amalfi nằm trong một khí hậu Địa Trung Hải, mùa hè ấm áp và mùa đông ôn hòa. Nó nằm trên bờ biển phía nam tương đối dốc của bán đảo Sorrentine.
Toàn cảnh của thị trấn Amalfi nhìn thấy từ bến tàu với Nhà thờ chính tòa Amalfi ở trung tâm.
images
Sự đồng hành của Marc giống như thứ thuốc kích thích mạnh mẽ; cô càng có được, cô càng muốn thêm. Cô thu lấy hình ảnh của anh vào trong, lắp đầy ý nghĩới những điều khiến cô yêu anh: vóc dáng cao lớn uy nghi, đôi mắt đen hơn màn đêm mà bây giờ không hề có chút vết tích cứng ngắc lúc trước, viền môi mềm ra hiện diện một nụ cười thay thế cho sự khinh miệt và cái cách tay anh nắm lấy tay cô, những ngón tay thon gầy của anh đan xen vào những ngón tay của cô như thể anh không muốn để cô rời đi.
Anh bước đi bên cạnh cô, bờ vai rộng tựa vào vai cô khi anh chỉ cho cô xem những nơi được yêu thích, chất giọng trầm của anh vuốt ve cô giống như sự âu yếm dịu dàng. “Theo như truyền thuyết, tại nơi này của Sorrento, Ulysses đã nghe thấy giọng hát quyến rũ của Sirens, những người con gái đẹp cố gắng lôi kéo những chàng thủy thủ khi đi qua nơi này”. []
[] Đây là một truyền thuyết nổi tiếng của Hy Lạp. Odysseus được biết đến với cái tên anh hùng Odyssey. Sử thi này mô tả chuyến hành trình khi ông cố gắng trở về nhà sau cuộc chiến thành Troy và tái khẳng định vị trí của mình như là vua hợp pháp của Ithaca. Họ đi men theo đất của Sirens, nằm giữa quái vật sáu đầu Scylla và xoáy nước Charybdis, và đổ bộ lên các hòn đảo của Thrinacia. Sirens là ba người phụ nữ nguy hiểm có đôi cánh như loài chim, được khắc họa là sự quyến rũ_ những người thu hút các thủy thủ gần đó với âm nhạc và tiếng nói mê hoặc của mình để khiến các con tàu bị đắm bởi những dãy đá trên hòn đảo của họ.
Odysseus tò mò muốn xem các Sirens như thế nào. Vì vậy, theo lời khuyên của Circe, ông đã cho tất cả thủy thủ của mình sáp ong nhét vào tai và trói ông vào cột buồm, mặc cho ông có van xin như thế nào. Khi ông nghe bài hát đó, ông ra lệnh cho các thủy thủ cởi trói cho ông nhưng họ trói càng chặt thêm. Và họ đã ra khỏi đó bình an vô sự.
images
Nina nhìn ra phía mặt nước lấp lánh, dùng tay che mắt khỏi ánh mặt trời khi cô cố gắng tập trung vào những gì anh đang nói thay vì cách môi anh di chuyển khi nói và cơ thể cô xốn xang như một đàn bướm vỗ cánh mỗi khi anh nhìn cô.
“Nó thật đẹp”, cô nói, sau khi dừng lại một lát, cô quay người lại và ngước nhìn anh. “Anh phải rất nhớ nơi này khi anh sống ở Sydney”.
Ánh mắt của Marc rời khỏi ánh mắt cô để nhìn về phía mặt nước. “Đúng thế, nhưng sau khi mẹ anh qua đời anh cảm thấy mình cần phải rời khỏi nơi này”. Anh thở dài và quay lại nhìn xuống cô, tựa lưng vào thanh chắn bảo vệ. “Cha anh đã quyết định Andre sẽ đảm trách chi nhánh tại Sydney nhưng rõ ràng sau một khoảng thời gian, nó không thể đẩy mạnh việc kinh doanh”.
Nina nín thở, tự hỏi có phải anh đang định phá vỡ lời hứa đình chiến và khiển trách em gái cô - và lúc này là cô - về việc làm Andre sao lãng công việc, nhưng trước sự ngạc nhiên của cô anh đã không làm thế.
“Andre là người của những bữa tiệc, không phải một chủ ngân hàng thương mại, nhưng cha anh không muốn thừa nhận điều đó. Ông bực bội với thực tế rằng anh có thể giải quyết công việc tốt hơn đứa con trai yêu của ông”, anh nói tiếp. “Nhưng anh nghĩ, nếu nó còn sống thì cậu em trai được nuông chiều từ bé của anh rồi cũng sẽ phải kết thúc giống như cha anh bây giờ - một người đàn ông gay gắt đau khổ dùng rượu để giữ cho bản thân có thể bước tiếp”.
Cô đặt tay mình lên tay anh, những ngón tay của cô đan vào ngón tay anh, nét mặt đầy vẻ thông cảm khi cô giữ lấy ánh mắt của anh. “Marc, em biết anh không tin điều này, nhưng em biết việc là một đứa trẻ không được yêu mến nó như thế nào. Nó khiến ta tổn thương quá sâu sắc khi nghĩ rằng cho dù ta có cố gắng đến thế nào ta cũng không bao giờ trở thành người được quan tâm nhất”.
Có thứ gì đó lóe lên trong ánh mắt của Marc và cái cau mày nhỏ xuất hiện nơi trán của anh. Anh nhìn cô một cách chăm chú và nói. “Anh nghĩ em là con một chứ”.
Nina đóng băng.
“Làm sao em có thể biết việc là một đứa trẻ không được yêu mến có cảm giác như thế nào khi em là con một chứ?” anh hỏi khi cô không trả lời.
Sự thinh lặng dường như bất tận khi cô điên cuồng tìm thứ gì đó để nói.
“Em - em muốn nói là em hình dung nó giống thứ gì - có thể cảm nhận theo cách đó” Câu nói ngắt quãng của cô chẳng giúp ích gì.
Chỉ trước khi anh đáp lời, nhưng Nina cảm thấy như thể cả thế kỷ đã trôi qua.
“Chúng ta nên trở về”, anh nói, nhấc người khỏi thanh chắn và cầm lấy tay cô. “Mặt trời đang bắt đầu thiêu đốt gương mặt của em đó. Anh đáng lẽ nên nghĩ đến việc nói em đem theo một cái nón”.
Nina bước đi không vững trên hai chân khi anh đưa cô trở lại xe, tim cô đập điên cuồng khi cô sắp đến gần sự kết thúc của trò chơi này.
Những ngày kế tiếp trôi qua cũng giống như vậy. Mỗi buổi sáng Nina thức dậy cùng với vòng tay của Marc quanh người, cơ thể ấm áp đầy che chở, mặc dù anh không chạm vào cô một cách thân mật thì cơ thể cô cũng trở nên nhức nhối vì sự sở hữu của anh. Sau bữa sáng anh sẽ đưa cô ra ngoài trong khi Lucia chăm sóc cho Georgia, vì thế Vito có thể trải qua thời gian cùng với con bé trong khu vườn riêng yêu thích của ông.
Nina bị lôi cuốn bởi quang cảnh tại Pompeii. Những tòa nhà đổ nát cùng với những bi kịch lịch sử, những di tích cổ xưa, bao gồm những xác người bị chôn vùi bởi tro tàn của núi lửa, máu huyết cô lạnh lại khi cô đứng đó ngắm nhìn họ, tự hỏi những người này có cảm giác như thế nào khi cố gắng thoát khỏi cơn thịnh nộ của Núi Vesuvius.
“Họ thật đáng thương”, cô nói khi họ trở ra phía bên ngoài. “Em nghĩ họ không có thời gian để trốn thoát, không có nơi nào để chạy trốn, không có hy vọng bảo vệ những người họ yêu thương...”
Marc nhìn xuống cô với vẻ mặt băn khoăn khi cô nhìn bao quát quang cảnh khu di tích cổ xưa. Lúc này anh không thể nào không nghĩ rằng cô là một người phụ nữ trẻ có suy nghĩ chín chắn với một trái tim nhân hậu. Bây giờ người phụ nữ điếm đàng ích kỷ lúc trước đâu rồi? anh tự hỏi.
Trong những buổi tối đầu tiên, Vito Marcello đều ăn tối một mình trong phòng của ông, chỉ thị xuống, thường là vào phút cuối cùng, rằng ông không muốn ăn tối cùng với họ, nhưng vào tối ngày thứ khi Nina bước xuống cầu thang ngay sau Marc một lúc cô nhìn thấy Marc cùng với cha anh đang chờ cô ở phòng ăn.
Lúc đầu bữa ăn có vẻ không được tự nhiên nhưng Nina hiểu rõ rằng Vito Marcello đang cố gắng chuộc lỗi về sự khiếm nhã của ông vào bữa tối đầu tiên cô đến biệt thự. Ông cũng cố gắng không uống quá nhiều rượu.
“Georgia là một đứa xinh đẹp”, ông nói. “Ta rất thích khi được ở bên con bé mỗi buổi sáng. Cám ơn cô vì đã cho phép ta có quyền đó”.
“Cháu rất vui khi ngài thích con bé, Signore Marcello” Nina nói một cách dịu dàng. “Con bé rất đặc biệt”.
Ông nhìn cô buồn bã và nói thêm. “Lucia đã nói cho ta biết cô là một người tốt. Và con trai ta đã nói cho ta biết cô nói được ngôn ngữ của chúng ta, ta phải xin cô tha thứ cho ta về những lời lăng mạ ta đã nói về cô tối hôm trước”.
“Không có gì đâu ạ. Cháu đã quên tất cả rồi”.
Ông làm thông cổ họng và nói tiếp. “Ta cũng phải xin lỗi cô về lá thư ta đã gửi cho cô. Những điều ta đã nói... không thể nào tha thứ được. Ta rất ngạc nhiên khi cô vẫn đồng ý kết hôn với Marc khi cô có thể dùng nó để chống lại chúng ta”.
Nina ngồi bất động. Nadia đã đề cập đến lá thư mà cha của Andrei đến nhưng nó không cho cô xem nội dung lá thư. Vito có đúng không? Vẫn còn có cách để cô không phải kết hôn với Marc nhưng em gái cô đã giấu không cho cô biết sao?
Cô cảm thấy Marc đang chăm chú nhìn cô và cô quay lại với cha anh. “Tất cả những gì chúng ta làm và nói là do tình thế bắt buộc, thưa ngài”.
“Cô thật nhân từ”, Vito nói. “Ta không nghĩ cô sẽ như thế. Ta e rằng Andre đã không biết đến những tính cách đẹp đẽ của cô”.
Nina thấy cô gần như không thể giữ lấy ánh mắt của ông. Nói dối một người lớn tuổi, một người đang cận kề cái chết làm cô cảm thấy mình thật đáng bị khiển trách mặc cho động cơ khiến cô phải làm thế. Cô nhìn xuống, tự hỏi làm thế nào cô có thể vượt qua bữa ăn tối này chứ. Phía ngoài có tiếng gõ cửa và một nhân viên bước vào khi Vito cho phép và lịch thiệp thông báo với Nina cô có điện thoại.
Cô cảm thấy ánh mắt của Marc đang nhìn khi cô đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hai chân run lên khi cô đi đến nghe điện thoại trong thư viện. Cô đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại lên và đưa đến gần tai. “Xin chào?”
“Nina, là em, bản sao của chị đây”, Nadia nói kèm theo tiếng cười khúc khích.
Bàn tay của Nina nắm chặt lấy ống nghe. “Làm sao em có được số điện thoại này? Chị đã bảo em đừng gọi cho chị mà! Nó rất nguy hiểm”.
“Chắc chắc em có thể gọi cho chị gái của mình”, Nadia nói một cách hờn dỗi. “Người chị vừa kết hôn với anh chàng tỉ phú của em ạ”, cô nói thêm kéo dài giọng mang ý gợi nhớ.
“Em đã lên kế hoạch cho điều này phải không? Em đã không cho chị xem lá thư đó”, Nina hỏi. “Em đã để chị nghĩ rằng chị không còn lựa chọn nào ngoài việc làm theo những gì Marc và cha của anh ấy nói, em không hề nói cho chị biết chị có cách để thoát khỏi nó”.
Nadia cười lặng lẽ một cách thích thú. “Chị nghĩ quá đơn giản thôi. Bây giờ ai mới là người thông minh trong hai chúng ta chứ? Chị nghĩ rằng mình quá thông minh với tấm bằng đại học và việc thông thạo nhiều ngôn ngữ nhưng chị thậm chí không thể thoát khỏi kế hoạch trả thù của gia đình Marcello”. “Em muốn gì chứ?” Nina quát lên. ““Chị đã chuyển tiền vào tài khoản cho em rồi mà. Đừng nói với chị là em đã xài hết nó rồi”.
“Thực sự đúng thế”, Nadia trả lời. “Đó là lý do tại sao em đang gọi cho chị đây. Em muốn thêm”.
“Em muốn thêm nữa?” Nina tức tối.
“Nghe em nói, Nina, Em muốn nhận được tiền mỗi ngày, bắt đầu từ ngày mai”
“Nhưng chị không có...”
“Yêu cầu chồng chị đưa thêm cho chị”, Nadia cắt ngang lời cô. “Em muốn chị đưa toàn bộ cho em. Đó chỉ là công bằng thôi, không phải sao? Chị có đứa bé vì thế em phải có được số tiền đó chứ”.
“Chị không thể tin được những điều mình đang nghe. Chuyện gì đã xảy ra với Bryce Falkirk và bộ phim tầm cỡ của anh ta?”
“Giống như hầu hết những gã mà em có quan hệ, hắn ta cho em thấy sự xa hoa của hắn và bỏ em mắc cạn”, Nadia nói. “Đó là lý do tại sao em phải phụ thuộc vào chị”.
“Chắc chắn đó là do lỗi của em phải không?”
“Chỉ một cú điện thoại thôi, Nina”, Nadia nhắc nhở một cách lạnh lùng. “Hay có thể em sẽ bớt chút thời gian đến gặp chồng chị. Điều đó thậm chí còn có hiệu quả hơn, chị đồng ý không?”
“Em sẽ không dám làm thế” Nina nói xuyên qua hàm răng nghiến chặt lại.
“Ồ, thế sao?” Nadia thúc dục.
“Anh ấy sẽ đem Georgia khỏi chị mà không hề có chút chần chừ”, Nina nói. “Con bé sẽ bị tổn thương; Bây giờ con bé nghĩ chị là mẹ của nó”.
“Chị nghĩ em quan tâm đến điều gì sẽ xảy ra cho đứa bé đó sao? Thứ em quan tâm là tiền thôi, Nina.
Chỉ cần làm theo những gì em nói và bí mật nhỏ của chị sẽ được an toàn. Bây giờ thì tạm biệt chị”. Nina đặt điện thoại xuống và đi trở lại phòng ăn với con tim chùn xuống. Cô biết cô không còn lựa chọn nào ngoài việc nói cho Marc toàn bộ sự thật trước khi em gái cô làm điều đó trước, nhưng cô không thể hình dung cô sẽ phải làm thế nào. Cô làm sao có thể nói những lời đó ra mà không kích động cơn thịnh nộ của anh chứ? Anh có quyền nổi giận vì những gì cô đã làm.
Marc đứng dậy rời khỏi bàn khi cô đến. “Mọi thứ ổn cả chứ, Nina? Trông em như thể vừa nhận được tin không tốt”.
“Không... không có gì quan trọng cả”. Cô ép bản thân nở nụ cười với Marc và cha của anh. “Cháu xin lỗi vì làm gián đoạn bữa ăn”.
“Không sao”, Vito nói, ngoắc người giúp việc đứng gần đó. “Dù sao ta cũng đang định đi nghỉ sớm. Ta cảm thấy rất mệt. Buonanotte”
Marc chờ cho đến khi cha anh đã rời đi trước khi với tay ngang qua bàn nắm lấy tay cô, ánh mắt anh giữ lấy cô. “Em biết anh nghĩ chúng ta sẽ làm cái gì không, cara?”
“K-Không...chúng ta sẽ làm gì ạ?”
Anh từ từ mỉm cười và đứng dậy rời khỏi bàn, kéo cô theo anh. “Anh nghĩ chúng ta nên làm giống như cha anh và đi nghỉ sớm thôi. Trong khi em đang nói chuyện điện thoại Lucia đã bảo đảm với anh rằng Georgia vẫn còn đang ngủ rất say và chúng ta sẽ có nguyên đêm ở bên nhau. Đây là lúc chúng ta hoàn thành cuộc hôn nhân của chúng ta theo đúng nghĩa của nó”.
“Marc... Em...”Cô ngừng lại giữa chừng. Một đêm trong vòng tay anh và sau đó cô sẽ nói hết với anh. Chắc chắn nó không quá nhiều để yêu cầu phải không? Cô sẽ trải qua cả cuộc đời mình trong sự hối tiếc nếu như cô không để anh làm tình với cô một cách chính thức, chỉ lần này thôi.
“Lần này anh sẽ không làm đau em”, anh nói, dùng một ngón tay vuốt ve phần lông mày lo lắng của cô.
Cô bước lại gần, yêu thích cái cảm giác khi cánh tay anh vòng quanh người cô, cô tin tưởng anh bằng tất cả trái tim mình. “Em biết”.
Anh dẫn cô lên lầu, cánh tay anh vòng quanh eo cô khi họ bước vào phòng của anh, tim cô đập nhanh khi anh đóng và khóa cửa lại khi họ bước vào bên trong.
Anh chạm nhẹ môi mình lên môi cô, một lần, hai lần rồi ba lần. Hai tay lướt khắp người cô, lưỡi anh nhẹ nhàng mà ấm áp khi anh chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô trong khi cô cũng vụng về làm tương tự như thế với anh.
Anh kéo tấm trải giường ra và ngồi xuống, kéo cô xuống bên cạnh anh, quay người cô lại để cô nằm bên dưới anh khi anh hôn cô một cách cháy bỏng. Cơ thể cô đáp lại một cách cuồng nhiệt từng cái đẩy vào trêu ngươi của lưỡi anh, nhắc cô nhớ đến sự thân mật mà cô khao khát. Anh di chuyển miệng rời khỏi cô và lần lượt vuốt ve từng bên ngực sự ẩm ướt ấm áp từ miệng của anh kích thích cô, đưa cô vào nhu cầu mê loạn.
Cô hít sâu vào khi những ngón tay của anh dang rộng khắp nơi một cách thân mật trên cơ thể cô, những cái chạm đầy sở hữu thậm chí còn khiến cô hơi hoảng sợ.
Anh đưa một ngón tay vào, từ từ nhưng kiên quyết, chờ cho đến khi cơ thể cô chấp nhận trước khi anh tiến xa hơn. Cô quằn quại bên dưới sự âu yếm của anh, tứ chi rã rời khi anh khám phá nơi riêng tư của cô. Cô cảm thấy da thịt ngứa ran khi những ngón tay của anh chơi đùa với cô, những sự lo lắng căng thẳng tiêu tan cùng với những cảm xúc.
“Thư giãn nào, Nina”, Marc nói một cách dịu dàng. “Để anh yêu em nào”.
Nina nhắm mắt lại và để bản thân trôi dạt theo những cảm xúc mà anh đã khơi lên, tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng khi từng đợt sóng nối tiếp nhau xuyên qua cô. Cô mang máng nghe thấy tiếng thở hổn hển của ai đó và sau đó, choáng váng khi nhận ra rằng, chúng phát ra từng miệng của mình. Cô trôi lơ lửng, cơ thể cô có cảm giác như thể nó đã tan chảy vào sự ngọt ngào hạnh phúc này.
Marc chờ cho đến khi cô hoàn toàn thư giãn trước khi anh đi vào cô một cách cẩn thận, anh dùng tay chống đỡ sức nặng của mình.
Nina ngước lên nhìn anh một cách kinh ngạc, hai mắt mở to khi anh từ từ đi vào trong cô với sự dịu dàng đến nỗi cô cảm thấy muốn khóc.
“Em ổn cả chứ?” anh hỏi, bất động trong một lát.
Cô quấn tay mình quanh người anh và kéo anh lại gần hơn, thích thú cái cảm giác sức nặng mềm mại như sa-tanh của anh đang căng cô ra.
“Em ổn... anh cảm giác... quá tốt”.
Anh cố gắng kiểm soát khi cơ thể cô quấn chặt lấy anh, những lời nói của cô du dương cùng với những gì anh đang có cảm giác nó thật kì diệu. Anh từng làm tình rất nhiều lần, có thể không thường xuyên như em trai của anh, nhưng đủ để biết khi nào cái phản ứng hóa học đó là đúng đắn. Nhưng với Nina nó còn hơn thế nữa - nó có cảm giác thật tuyệt vời.
Anh cắn xuống lưỡi khi cô di chuyển bên dưới anh, cơ thể nhỏ bé của cô hòa hợp khít khao, anh nghĩ anh sẽ vượt qua tình huống gay go này trước khi anh có thể dừng bản thân lại. Anh cảm thấy các cơ của cô di chuyển cùng anh, sự mềm mại ấm áp của cô vuốt ve anh khi cô ôm anh gần lại. Anh đâm vào sâu hơn, khẽ thầm thì những tiếng rủa nếu anh làm đau cô, nhưng cô đơn giản thở dài đầy thỏa mãn, đầu cô ngã về sau, hai mắt mơ màng.
Anh hôn cô lần nữa, thích thú cảm giác làn môi mềm mại của cô đầu hàng trước sự xâm chiếm của lưỡi anh, sự tiến tới e thẹn của cô làm anh càng căng cứng thêm.
Mặc cho sự thiếu kinh nghiệm của mình, Nina có thể cảm thấy Marc đang cố đấu tranh. Cô có thể nhận thức trong cách anh cố kìm nén, như thể anh không buông thả mình hoàn toàn. Cô muốn anh buông thả mình, cô muốn anh rên rỉ gọi tên cô khi anh lắp đầy cô, cô muốn bay vút lên cao cùng với anh.
Cô hôn anh một cách nồng nhiệt, những ngón tay của cô luồn vào mái tóc dày của anh, hai chân cô dang rộng hơn để anh đi vào sâu hơn.
Anh rên lên khi anh đâm vào sâu hơn và nhanh hơn, những múi cơ sau lưng anh sít chặt lại khi bàn tay cô di chuyển trên chúng. Cô quằn quại bên dưới anh, theo bản năng tìm kiếm sự gần gũi của anh.
Cô hít sâu vào khi tay anh đi xuống chạm vào cô, những ngón tay của anh tìm kiếm nơi đang đập rộn ràng của cơ thể cô.
Bây giờ nó đã khiến cô mất hết kiểm soát. Cô cảm thấy nó lại hình thành một lần nữa, sâu hơn và mãnh liệt hơn khi sự căng cứng nam tính của anh xâm chiếm cô, nơi riêng tư của cô giữ chặt lấy anh khiến cho anh căng cứng và nóng bỏng hơn.
Cô cảm thấy sự ngứa ran đầu tiên, sau đó là lần thứ hai một loạt dồn dập đánh gục cô, khiến cô choáng váng khi nó tác động mãnh liệt lên những giác quan của cô.
Cô cảm thấy Marc đột nhiên căng thẳng, sự bất động nhất thời của cơ thể anh báo trước cú đâm sâu đưa cả hai đến thiên đường. Cô cảm thấy anh trống rỗng ở trong cô, sự ấm nóng của anh liên kết với cô theo cách thức nguyên thủy nhất.
Cô ôm lấy anh, thưởng thức cảm giác anh gần bên đến mức có thể, sự thinh lặng giữa họ bình yên như những cánh hoa theo làn gió nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Cô cảm thấy anh di chuyển, chiều dài chân anh tựa vào chân cô gợi cô nhớ cô đã quấn lấy anh một cách thân mật như thế nào, không chỉ là về thân xác. Tình yêu của cô dành cho anh lắp đầy mọi khoảng cách trong cơ thể cô. Cô hầu như không thể thở mà không cảm thấy nó kéo đến mọi nơi, nó cảnh báo cô rằng anh không hề quan tâm đến cô một chút nào. Anh ưu tiên dành nó cho Georgia và sẽ luôn luôn là thế.
Cô quay đầu lại nhìn anh, những câu nói bày tỏ đã có sẵn trong đầu óc cô, khi cô nhận ra anh đã ngủ say.
“Marc?” Cô khẽ lắc anh.
Không có tiếng trả lời.
Cô thở dài và cuộn người vào sự ấm áp của anh; cô sẽ nói với anh vào sáng mai, nhưng tối nay cô sẽ nằm trong vòng tay anh - nơi cô hy vọng bằng cả con tim mình sẽ được ở nơi này mãi mãi.
Cô biết có cái gì đó không đúng ngay khi cô thức dậy vào buổi sáng hôm sau. Nơi bên cạnh cô trống rỗng và cô có thể nghe thấy những tiếng nói, những tiếng nói bối rối đầy khẩn cấp, vang vọng khắp nơi trong biệt thự. Cô nhìn vào thiết bị trông trẻ nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy nó được kích hoạt suốt đêm.
Cô rời khỏi giường, mặc quần áo vào và chạy đến phòng của Georgia nơi cô nhận ra cháu gái cô vừa thức dậy, hai bàn tay nhỏ xíu của con bé mở ra khi con bé nhìn thấy Nina bước vào. Cô ôm con bé lại gần và quay người nhìn thấy Paloma bước vào phòng với nét mặt đau khổ.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy, Paloma?”
Người phụ nữ người Ý ngồi xuống cái ghế không xa đó, gương mặt cô xám lại. “Signore Marcello đã qua đời trong giấc ngủ vào tối hôm qua. Bây giờ Marc đang ở cùng với ngài ấy”.
“Ôi, không!” Nina khóc lên.
“Nó đã được dự tính từ lâu nhưng nó thật sự quá đau đớn” Paloma nói. “Mặc cho những lỗi lầm của ngài ấy, tất cả những người ở đây đều yêu mến ngài ấy”.
“Tôi có thể giúp được gì không?”
Paloma trao cho cô nụ cười buồn bã. “Cô đã làm nên những sự khác biệt trong thời gian ngắn ngủi cô ở đây, signora. Ngài ấy ra đi trong hạnh phúc, một người đàn ông cảm thấy bình yên khi được gặp đứa cháu nội duy nhất của ngài ấy”.
Trong những ngày tiếp theo Nina cảm thấy vô cùng đau đớn khi cô nhìn thấy Marc đối mặt với sự đau thương từ cái chết của cha anh cùng với việc kinh doanh và những việc trong gia đình. Bây giờ dự định nói cho anh biết sự giả dối của cô không thể thực hiện được. Anh hầu như không thể đối mặt với sự căng thẳng khi chuẩn bị đám tang cho cha anh và những cú điện thoại chia buồn từ khắp nơi trên thế giới. Cô làm những gì mình có thể, cố gắng đem những gánh nặng rời khỏi anh, ôm lấy anh trên giường vào ban đêm trong khi anh để mất mình trong vòng tay của cô, hết lần này đến lần khác, như thể sự hợp nhất cơ thể của họ là cách xoa dịu duy nhất anh có thể tìm để dịu lắng sự mất mát đau đớn này. Nhưng trong suốt ngày đó anh thường xuyên thu mình lại, gợi cô đến hình ảnh con sói cô độc không tin tưởng bất cứ ai đến gần nó.
Ngày sau đám tang Paloma thông báo với cô rằng Marc muốn nói chuyện với cô trong phòng làm việc của anh, nơi anh đang sắp xếp những giấy tờ của cha anh.
Anh ngước lên khi cô bước vào, rời khỏi bàn khi cô khép cửa lại. Cô đau buồn khi thấy anh trông mệt mỏi như thế nào, làn da màu ô-liu tự nhiên của anh trông có vẻ tái hơn và đôi mắt đen của anh có những nếp nhăn ngay tại khóe mắt mà cô chưa từng thấy trước đây.
“Anh muốn gặp em sao, Marc?”
“Anh có vài thứ phải nghĩ. Anh muốn nói chuyện với em về tương lai của Georgia”.
Cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên chao đảo. Chắc chắn anh không nghĩ đến việc ly hôn quá sớm chứ? Có thể cái chết của cha anh khiến anh nhận ra anh không thể trói buộc bản thân vào cuộc hôn nhân không tình yêu một cách vô hạn định như thế này.
“Về tương lai gì của con bé ạ?” Cô hỏi một cách thận trọng.
“Anh muốn chính thức nhận nuôi Georgia”.
Cô nuốt nghẹn xuống, cố gắng tìm ra tiếng nói nhưng cô không thể vượt qua sự hoảng loạn vướng lại nơi cổ họng mình.
“Anh muốn trở thành ba của con bé chứ không phải một người bác”, anh nói tiếp. “Anh không thể làm gì để đem cha ruột của con bé trở lại, và khi thời điểm đến anh sẽ nói cho con bé nghe về cha ruột của nó, nhưng bây giờ anh muốn trở thành cha của con bé theo theo mọi cách có thể”.
Nina không biết phải nói gì. Cô đã nhìn thấy cách Marc đối xử với cháu gái anh, đôi mắt đen ấm áp của anh ngập tràn tình yêu khi anh bồng con bé trong vòng tay và chơi đùa cùng với con bé, thì thầm những từ ngữ yêu thương với con bé bằng chính tiếng mẹ đẻ của anh. Không ai có thể nghi ngờ việc anh là một người cha tuyệt vời nhưng cô không thể xúc tiến việc nhận nuôi hợp pháp khi cô thậm chí không phải là mẹ của đứa trẻ. Và ý nghĩ phải nói điều đó với anh bây giờ, sau tất cả những gì anh đã trải qua...
“Em trông có vẻ không có chút hăng hái nào”, anh nhận xét sau khoảng thời gian dài thinh lặng.
“E - Em không nghĩ đó là một ý kiến hay”.
“Tại sao?”
“Không ai có thể thay thế vị trí của Andre. Anh ta là cha của con bé cho dù anh ta không có mặt... tại đây. Em không muốn con bé nhầm lẫn với anh”.
“Chúa tôi, Nina. Anh sẽ làm mọi thứ mà một người cha sẽ làm. Anh sẽ lo lắng và bảo vệ cho con bé. Anh không thấy tại sao con bé phải gọi anh là Bác cả cuộc đời khi mà tất cả những gì anh muốn là được trở thành ba của con bé”.
“Anh không phải là ba của con bé”.
“Em nghĩ anh không biết điều đó sao?”
Cô nhìn anh trong một thời gian ngắn, cố gắng suy nghĩ lý do để thoái thác anh. “Em không đủ tin anh để anh bước thêm một bước khác”.
Anh thở dài bực tức. “Anh đã kết hôn với em, không phải thế sao? Điều đó hơn những gì em trai anh đã làm”.
“Anh chỉ làm thế vì nghĩa vụ thôi”.
“Chuyện đó thì có gì sai chứ? Chắc chắn em không mong đợi anh yêu em và hứa hẹn với em mãi mãi chứ?”
Cô tránh ánh mắt của anh. “Không, dĩ nhiên là không rồi, nhưng em không thể ngừng nghĩ anh có chuyện đang che giấu. Ngay khi em mất cảnh giác thì anh sẽ đem Georgia rời khỏi em. Anh đã đe dọa như thế không biết bao nhiêu lần”.
Anh lại thở dài một lần nữa. “Anh có thể hiểu được nỗi sợ hãi của em và anh xin lỗi vì đã dùng cách đó để đe dọa em, nhưng em hãy tin anh, anh phải làm thế vì an toàn của Georgia. Anh đã nghe quá nhiều điều về em và anh không tin em chăm sóc con bé theo cách mà con bé cần”.
“Bây giờ thì như thế nào?” cô hỏi, quay lại nhìn anh. “Bây giờ anh tin em sao?”
Anh trao cho cô cái nhìn suy xét trước khi trả lời. “Những mối nghi ngờ trước đây của anh đã được giải quyết. Tuy nhiên, anh sẽ trở nên vui hơn nếu như anh chính thức được xác nhận là cha của Georgia”.
“Em sẽ suy nghĩ về điều này”, cô nói, cố kéo dài thêm thời gian. “Anh cho rằng mình sẽ phải thỏa mãn với những gì đang có ở hiện tại, nhưng anh nói trước cho em biết, Nina, anh sẽ không ngồi yên cho đến khi anh lấy được những gì mình muốn”.
Nina hiểu từng từ anh nói. Cô nhìn thấy sự cứng rắn lấp lánh trong ánh mắt anh và sự kiên quyết nơi cằm của anh. Rắc rối duy nhất chính là việc anh đạt được mục đích phụ thuộc vào cô. Anh không bao giờ có thể trở thành người cha hợp pháp của Georgia, nhưng nó sẽ khác nếu như anh nhận ra sự giả dối của cô. Hàng loạt những lời nói dối cô đã thêu dệt nên khiến cô rơi vào thế bế tắc, từng chút một khiến trái tim cô đau đớn khi cô nghĩ đến việc cô không những mất đi Georgia mà còn có cả Marc.
“Một điều khác anh muốn nói với em”, anh nói sau khoảng thời gian thinh lặng căng thẳng. “Anh phải tham dự một bữa tiệc vào tối nay tại Positano. Anh không thể không đi - Có nhiều người muốn gặp anh trước khi anh quay trở lại Sydney. Anh biết anh thông báo quá gấp, nhưng anh muốn em đi cùng với anh. Lucia sẽ chăm sóc Georgia; Anh đã nói rõ với bà ấy rồi”.
Nina do dự.
“Em có kế hoạch khác sao?” anh hỏi, tông giọng sắc bén.
“Không. Dĩ nhiên là em không có kế hoạch nào khác”.
“Vậy chúng ta sẽ đi vào lúc giờ. Mặc thứ gì đó thích hợp một chút; nó là một bữa tiệc trang trọng.”
Lucia trao cho Nina một nụ cười tán thành khi cô bước xuống lầu với bộ váy buổi tối bằng vải sa-tanh đen ôm gọn lấy người, mái tóc dài được búi gọn nhưng hợp thời trên đỉnh đầu, vài lọn tóc xoăn ôm lấy gương mặt khiến cô trông thật quyến rũ nữ tính”Trông tôi được chứ?” Cô xoay một vòng trước bà quản gia.
“Tối nay cậu ấy sẽ không thể nào kháng cự lại cô, Nina”, Lucia nói.
Nina cảm thấy hai má mình nóng lên và cô giật giật dây áo trên vai để che đi sự xấu hổ của cô.
“Bà biết tại sao anh ấy kết hôn với tôi mà, Lucia”. “Đúng thế, nhưng có những thứ đã thay đổi, không phải thế sao? Cô đã cùng chia sẻ chiếc giường với cậu ấy như một người vợ thực sự. Đó là một việc tốt”.
Nina bắt gặp ánh mắt đen của bà. “Anh ấy không yêu tôi. Anh ấy căm ghét tôi vì những gì... những gì tôi đã làm với em trai của anh ấy”.
“Nhưng cô không làm bất cứ điều gì với em trai của cậu ấy, phải thế không Nina?” Lucia hỏi, chưa một lần rời ánh mắt khỏi cô.
Một sự sợ hãi nhỏ nơi sống lưng của cô. “Ý của bà là gì?”
Lucia mỉm cười đầy hiểu biết. “Cô có thể lừa được Signore Marcello nhưng tôi thì không. Chỉ cần vài ngày tôi đã biết cô không phải là mẹ của Georgia, không phải vậy sao?”
Bàn tay của Nina nắm chặt lấy tay vịn cầu thang. “Điều - điều gì khiến bà nói thế?”
“Cô thực sự không phải là người phụ nữ đã quyến rũ Andre”.
“T-Tại sao không?”
“Bởi vì tôi đã từng gặp người phụ nữ ấy trước đây”.
Nina nhìn chằm chằm bà trong sự hoảng sợ, bàn tay cô rơi khỏi thanh vịn. “Bà đã từng gặp Nadia sao?”
Lucia gật đầu. “Đúng thế. Cô ta đã đến nhà để gặp Andre. Tôi đã có mặt khi đó. Cô ta hội đủ những thứ tôi đã suy nghĩ: nông cạn và tự đắc. Cô ta thậm chí không thèm để mắt đến tôi. Đối với cô ta tôi chỉ là một người hầu vô danh. Vài ngày đầu khi cô đến tôi đã cảm thấy bối rối. Cô hành động giống như cô ta, vẻ ngoài giống như cô ta và thậm chí đến cả giọng nói cũng giống. Tôi bắt đầu có những nghi ngờ, và đến khi tôi nhận được cú điện thoại gọi đến, nghe được giọng nói y như cô thì cuối cùng tôi cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Chính tôi cũng có hai đứa con trai sinh đôi. Bây giờ chúng đã trưởng thành nhưng chúng vẫn thường xuyên hoán đổi vị trí cho nhau”.
Nina nuốt xuống một cách khó khăn. “Bà đã nói cho Marc biết chưa?”
“Không. Tôi nghĩ mình nên để cô nói điều đó với cậu ấy”. Nina cắn môi trong một lát.
“Cô biết đó, cô phải nói cho cậu ấy biết sự thật”, Lucia nói.
“Tôi biết điều đó”. Cô trao cho bà quản gia cái nhìn đau khổ. “Tôi chỉ không biết phải làm như thế nào. Anh ấy vừa trải qua quá nhiều chuyện... Tôi không muốn làm anh ấy bị tổn thương thêm. Tôi cảm thấy mình quá tội lỗi”.
“Đó là những tội lỗi của Nadia, không phải cô. Tôi cho rằng cô ta đã bỏ Georgia lại cho cô?”
“Vâng. Hãy tin tôi, nó là một thói quen”. Cô thở dài ra. “Mẹ của chúng tôi cũng giống như thế: hiếu kỳ, buồn rầu, bốc đồng và thiếu trách nhiệm với thiên hướng săn đuổi những người đàn ông hoàn toàn không phù hợp”.
“Cậu ấy sẽ hiểu”, Lucia khẳng định với cô”. “Cậu ấy là một người đàn ông tốt, Nina. Cậu ấy sẽ đối xử tốt với cô một khi cậu ấy biết cô thực sự là ai”.
Nina ước gì cô có được sự tự tin của bà. Dù sao đi nữa cô không thấy được Marc sẽ ổn khi biết được điều này. Không một người đàn ông nào thích bản thân bị biến thành tên ngốc, và cô đã làm còn hơn thế.
Cô nghe thấy giọng của anh khi anh nói chuyện với nhân viên khi anh bước xuống hành lang và cô gửi đến bà quản gia nụ cười ngượng khi cô kéo lọn tóc ra sau tai. “Hãy chúc tôi may mắn đi, Lucia”.
“Chỉ cần là chính bản thân cô thôi, Nina”, Lucia khuyên. “Đó là tất cả những gì cô cần làm”.
Bữa tối được tổ chức tại một khách sạn nhỏ nhưng tao nhã, căn phòng được trang hoàng bằng nến và những đóa hoa mùa hè ngào ngạt hương thơm, phần lớn khách khứa là những thương nhân đi cùng với vợ mình. Nina chưa bao giờ thích những sự kiện xã hội như thế này. Cô đi bên cạnh Marc, tay cô quàng lấy tay anh và mỉm cười suốt chặng đường giới thiệu, nhưng cô không đặt tâm vào nó và cô không thể chờ đến khi đêm kết thúc.
Sau khi bữa ăn kết thúc, ban nhạc bắt đầu chơi nhạc và một vài cặp đôi bước ra sàn khiêu vũ. Cô xin phép rời khỏi bàn và hướng về nhà vệ sinh, thoát khỏi viễn cảnh cánh tay của Marc vòng quanh người cô khi họ ở trên sàn khiêu vũ.
Cô đột ngột nhận ra hai người phụ nữ đang nói chuyện bên ngoài buồng vệ sinh của cô, tiếng họ lấn át âm thanh máy sấy khô tay đặt kế bên bồn rửa. Mặc dù họ nói bằng tiếng Ý nhưng Nina có thể hiểu từng từ ngữ chỉ trích đó.
“Tôi nghe nói cô ta là vũ nữ tại một câu lạc bộ đêm khi lần đầu em trai anh ấy gặp cô ta. Họ đã có cuộc tình nóng bỏng một thời gian nhưng sau đó Andre Marcello đã quyết định quay trở về trong vòng tay vị hôn thê của anh ta”.
“Tôi nghe nói cô ta đã có con”, người phụ nữ kia nói.
“Đúng thế, tôi nghe nói có tin đồn rằng chính vì chuyện đó mà Marc kết hôn với cô ta. Anh ấy muốn có đứa con của em trai mình và kết hôn với mẹ của đứa bé chính là cách duy nhất để đạt được điều đó”.
“Tôi hy vọng anh ấy sẽ không phải hối tiếc về điều đó. Những người phụ nữ giống như Nadia Selbourne chỉ đem lại rắc rối”.
“Bây giờ cô ta được biết đến với tên Nina”, người phụ nữ còn lại nói kèm theo tiếng cười khúc khích nhỏ. “Không nghi ngờ gì cô ta muốn đưa bản thân thoát khỏi những thước phim tục tĩu cô ta gây nên. Hình như một vụ bê bối khác đã được bưng bít. Cô nên nhớ kĩ, cô ta có cơ thể tuyệt vời giống như cô ta chưa từng sinh con. Tôi tự hỏi không biết Marc có bị quyến rũ bởi cô ta hay không?”
“Họ đã kết hôn, không phải sao?”
Nina nghe thấy tiếng bật nắp thỏi son thay vào đó.
“Marc Marcello được biết đến là người đàn ông có những lựa chọn cao về những người phụ nữ anh ta lên giường”, người phụ nữ kia nói. “Anh ta chỉ kết hôn với cô ta để tiến hành nhận nuôi đứa bé. nhưng cô biết người ta nói gì về những người đàn ông mà: Họ không suy nghĩ bằng não bộ của mình mà bằng thứ ở giữa hai chân họ”.
“Tôi không phiền khi được nhìn thấy thứ ở giữa hai chân của anh ta đâu”, người phụ nữ còn lại nói khi họ rời khỏi nhà vệ sinh.
Nina cúi người đặt gương mặt vào lòng bàn tay và kìm lại tiếng rên rỉ. Nó tồi tệ hơn không?
Marc đứng dậy khi cô quay trở lại bàn, bàn tay anh nắm lấy khuỷu tay của cô. “Em muốn khiêu vũ chứ?”
Cô ước gì mình có thể nghĩ ra cách để từ chối nhưng cô nghĩ việc ra sàn khiêu vũ cùng anh tốt hơn là ngồi vào bàn với toàn bộ khách khứa, những người mà chỉ có Chúa mới biết họ đã nghe được những điều gì khác về em gái của cô.
“Được thôi”, cô nói. “Nhưng em báo trước với anh, em nhảy không giỏi đâu []”.
[] (nguyên văn) I have two left feet: nghĩa là di chuyển một cách vụng về khi khiêu vũ.
Marc dẫn cô đến một góc vắng trên sàn khiêu vũ và kéo cô lại gần hơn, ngực anh chạm nhẹ vào ngực cô hết lần này đến lần khác khi anh dẫn dắt cô vòng qua những cặp đôi khác.
“Andre đã nói với anh em khiêu vũ rất giỏi”, anh nói khi anh khéo léo xoay người cô.
Nina nhanh chóng di chuyển theo anh. “Em không biết điều đó đấy”. Cô hít thật sâu khi anh kéo cô lại gần hơn, cô tránh nhìn vào ánh mắt của anh.
Anh cau mày nhìn cô. “Cả bữa tối nay em có vẻ không được vui. Có chuyện gì không ổn sao? Em lo lắng về việc chúng ta ở lại Sorrento lâu hơn dự định sao? Anh xin lỗi nhưng anh không thể làm khác được. Anh phải thu xếp ổn thỏa trước khi chúng ta trở về”.
Cô lắc đầu. “Không, không phải thế đâu ạ”. Cô hướng ánh mắt về phía anh, cuối cùng đi đến một quyết định. “Chúng ta có thể về nhà được chứ? Em có chuyện cần nói với anh - một mình”.
Anh trượt bàn tay dọc xuống cánh tay cô và đem cô lại gần. “Đó là những gì em muốn?”
“Vâng”.
Anh đưa cô quay trở lại bàn, lấy áo khoác của anh và túi xách của cô, sau vài lời chào tạm biệt ngắn ngủi, anh hộ tống cô ra cửa.
Marc hầu như không nói gì trên đoạn đường về nhà và Nina không biết cô nên cảm thấy lo lắng hay biết ơn về sự thinh lặng của anh. Cô ngồi đó với hai tay xoắn lấy lại đặt trên đùi, giả vờ hứng thú với cảnh những ngọn đèn nhấp nháy lướt qua. Anh cua xe vào lối dẫn vào nhà vài phút sau đó và cô chờ cho đến khi anh đi vòng qua để mở cửa xe cho cô, tim cô đập thình thịch sợ hãi khi cô bước khỏi xe.
“Tối nay trông em rất đẹp”, anh nói, cầm lấy tay cô khi cô xuống xe, ánh mắt anh giữ lấy ánh mắt cô khi ngón cái của anh di chuyển qua lại nơi làn da nhạy cảm trên cổ tay của cô.
“Marc...” Cô liếm môi, cổ họng khô khốc khi anh cúi đầu xuống, hơi thở của cô nghẹn lại khi môi anh tìm thấy môi cô.
Nụ hôn của anh ban đầu thật nhẹ nhàng, bàn tay anh đặt nhẹ trên tay cô khi anh kéo cô vào gần thêm. Nina cảm thấy bản thân tan chảy tựa vào anh, chân tay cô thả lỏng lúc nụ hôn cũng như cái lưỡi của anh khăng khăng đòi thêm khi nó hòa quyện một cách đầy nhục dục với cái lưỡi của cô.
Hai bàn tay cô tìm đến mái tóc của anh, những ngón tay cô chôn vùi vào mái tóc đen mềm mại đó trong khi ngực cô tựa sát vào ngực anh với những nhu cầu cấp thiết đang lớn dần lên. Cô cảm thấy tay anh đặt ngay ngực của cô, định hình, vuốt ve cô qua làn vải trơn mượt của bộ váy, lớp vải lụa trượt trên da thịt căng ra của cô làm tăng thêm niềm khoái cảm.
Anh rên rỉ khi anh ấn cô tựa vào xe đưa cô vào sự ham muốn mê loạn. Cô nhức nhối vì sự hiệ căng cứng của anh và với tay ra để chạm vào anh một cách thân mật, những ngón tay của cô đi đến cạp quần của anh giải thoát nó để khám phá thứ ở bên trong. Anh đã nóng và cứng lên trong tay cô, hơi thở của anh trở nên đứt quãng khi cô khám phá anh một cách táo bạo hơn.
Anh với tay xuống chân váy của cô, trượt nó lên đến hông chụm lại nơi eo của cô khi những ngón tay thon dài của anh tìm kiếm nơi ấm áp ẩm ướt của cô. Cô thở hổn hển khi anh dịch cái quần lót ren nhỏ xíu của cô sang một bên, những ngón tay của anh chạm vào cô nhẹ nhàng nhưng đầy sở hữu cho đến khi cô không thể thở vì những cảm xúc mạnh mẽ đang hình thành bên trong cô.
Cô giữ chặt lấy anh khi anh kéo những ngón tay ra, thay thế bằng chiều dài căng cứng của anh với một cú thúc sâu khiến lưng cô cong lên tựa vào xe. Cô cảm thấy những múi cơ bên trong giữ lấy anh thật chặt, làn sóng khoái cảm xuyên qua cô khi anh di chuyển vào sâu hơn và một cách đầy sở hữu, sự khẩn cấp của anh thúc giục sự cấp thiết của chính cô.
Tiếng khóc thoát ra khỏi môi khi cô gần đến đỉnh, hông cô đung đưa cùng với sự chuyển động của anh đưa cô đến bước cuối cùng. Cô nhẹ thở ra khi cô đã lên đến đỉnh, cảm giác trời đất choáng váng chảy xuyên qua mạch máu cô như bọt của rượu sâm-panh thay vì là máu. Cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, não bộ trôi dạt lơ lửng trong biển khoái lạc, từng đợt thủy triều cuốn cô vào sự vuốt ve dịu dàng giống như những làn bọt mịn.
Cô mở mắt ra và nhìn thấy ánh mắt mang đầy cảm xúc mãnh liệt của Marc khi anh gần đến cực hạn khoái lạc của bản thân, gương mặt anh vặn vẹo báo trước sự sung sướng cực độ. Cô ôm lấy anh khi anh rùng mình tựa vào cô, cơ thể của anh chôn vùi vào cô, tiếng rên rỉ của anh khiến làn da cô căng ra với khoái cảm gián tiếp.
Anh vẫn còn thở khó nhọc khi anh rời khỏi cô, hai tay chỉnh sửa lại quần, mắt anh vẫn còn sáng lên khi anh giữ lấy ánh mắt cô mà không nói một lời nào.
Nina trượt nhẹ bộ váy xuống, đặt tay lên mái tóc đã bị rối, ánh mắt cô rời khỏi mắt anh khi cô cúi người tìm túi xách và kéo nó lên. Bàn tay anh chạm vào túi xách của cô trước và vuốt thẳng nó lại. Cô cố gắng tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra giữa họ mặc cho hai chân cô vẫn còn run rẩy phản ứng lại.
Marc nâng cằm cô lên và ép cô phải nhìn vào anh. “Đừng che giấu nó khỏi anh, Nina. Anh thích nhìn thấy tia sáng thỏa mãn trong ánh mắt của em”.
“Em không che giấu chúng”. Cô hít vào và thoát khỏi cái nắm của anh. “Chúng ta vào trong thôi. Em cảm thấy lạnh”.
Marc để cô đi, theo cô vào trong nhà với hai hàng lông mày nhẹ cau lại.
Lucia đang lảng vảng ngay phòng chờ ngay khi Nina mở cửa, với Marc ở phía sau chỉ cách vài bước chân.
“Có chuyện gì không ổn sao?” Nina hỏi, khi cô nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của bà. “Georgia ổn cả chứ ạ?”
“Georgia khỏe”, hai bàn tay của Lucia xoắn lại với nhau khi ánh mắt của bà hướng về phía phòng khách.
“Có chuyện gì thế?” Marc hỏi khi anh khép cánh cửa lại phía sau.
Bà quản gia gửi đến Nina cái nhìn đau khổ trước khi quay lại với cậu chủ của bà. “Signora Marcello có một v khách”, bà thông báo.
Nina cảm thấy sắc hồng hào bị bòn rút, tay chân cô mềm nhũn và đầu óc hoảng loạn.
“Ai thế?” Marc hỏi khi anh cởi cái áo khoác buổi tối ra. “Một ai đó tôi quen biết sao?”
Tiếng mở cửa phòng khách vang lên, Marc ngước lên và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của vợ mình đang đứng nơi cửa.
“Chào Marc”, Nadia chào anh.
Nina cảm thấy ánh mắt của Marc đang tìm kiếm lấy ánh mắt của cô, miệng anh cứng lại trong sự nghi ngờ, bàng hoàng và tức giận.
“Em có định nói cho anh biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra hay anh cho rằng mình nên tự đoán ra nó?” Giọng nói của anh trở nên sắc bén.
Nina nuốt xuống trong sự rối loạn. “Em đã định nói với anh -”
Nadia bước về phía trước với cú đánh hông quyến rũ, cắt ngang lời nói của chị cô ta. “Chị ấy đã làm nên những thứ không đúng, không phải thế sao Marc? Giả làm tôi để chị ấy có thể chiếm lấy tài sản thừa kế của Georgia”.
Nina thở hồn hển và tóm lấy cánh tay của Marc để làm anh nhìn về phía cô. “Đó không phải là sự thật”.
Anh nhìn xuống nơi tay cô đặt trên tay áo của anh, nét mặt tỏ ra chán ghét khi anh kéo từng ngón tay của cô ra.
Anh quay lại với bà quản gia và lịch sự yêu cầu bà rời khỏi. Lucia trao cho Nina cái nhìn lo lắng lần cuối và miễn cưỡng đi chậm rãi ra hành lang.
“Cả hai người”. Marc chỉ về phía cửa phòng khách. “Vào trong này, ngay bây giờ”.
Nadia hiên ngang quay trở lại phòng khách, ném cái nhìn đầy nhục cảm qua vai về phía Marc như cô ta đã làm rất nhiều lần trước đây.
Cằm của Nina sít chặt lại, cơ thể cô cứng lại, bụng xoắn trong nỗi tuyệt vọng.
Marc chờ cửa khép lại trước khi anh nói. “Bây giờ chúng ta bắt đầu nói về những việc xảy ra từ lúc khởi đầu. Ai trong hai người là mẹ của Georgia?”
“Là tôi”. Nadia bước về phía trước. “Tôi đã để con bé lại cho Nina một thời gian để rồi tìm ra chị ấy đã thay thế tôi trong khi tôi vắng mặt”.
Đôi mắt Nina sáng lên giận dữ. “Chị không làm những việc như thế! Em đã bỏ rơi con bé!”
“Đừng nghe chị ấy”, ánh mắt Nadia lấp lánh những giọt nước mắt đã chuẩn bị từ trước. “Tôi yêu con gái của tôi; Con bé là tất cả những gì Andre đã để lại. Nina đã ganh tị với tôi. Tất cả những gì chị ấy muốn là được kết hôn và sinh con. Chị ấy đã lừa anh kết hôn với chị ấy”.
“Marc!” Nina chạy đến đối mặt với anh. “Anh đừng nghe nó nói! Nó đã sắp đặt mọi thứ!”
Anh nhìn cô trong giây lát trước khi quay lại với Nadia. “Tôi muốn nói chuyện với vợ... Nina một mình. Được chứ?”
Nadia nhấc cằm lên. “Chị ấy sẽ chị tiếp tục nói dối để che đậy những lời nói dối trước đây. Chị ấy làm thế là vì tiền, anh biết đó. Mặc cho chị ấy nói những gì, đó chính là thứ mà chị ấy đeo đuổi”.
Marc nắm lấy cánh tay Nina khi anh dẫn cô rời khỏi phòng, nét mặt căng thẳng và hai môi mím chặt lại.
Nina không nói gì khi anh hộ tống cô lên lầu. Cô nhìn thấy sự tức giận hiện diện trên nét mặt của anh và quyết định chờ cho đến khi họ ra khỏi tầm nghe của em gái cô.
Marc đẩy cửa phòng của anh mở ra dẫn cô vào trong, đóng mạnh nó lại.
Ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô - đầy cứng rắn.
“Tốt nhất em nên có lời giải thích cho những hành động của em, nếu không anh thề có Chúa em sẽ ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra”.
“Em đã định nói cho anh -”
“Khi nào cơ?” Anh quát cô. “Khi nào em dự định nói cho anh biết em đã dùng cách đê tiện đó để lừa dối anh?”
“Em không chủ tâm làm thế”, cô bắt đầu nói.
“Đừng có nói dối anh!” anh la lên. “Ngay từ đầu em đã chơi đùa với anh, biến anh thành một thằng ngốc”. Anh luồn tay vào tóc và bước xa khỏi cô, lắc đầu trong sự hoài nghi. “Anh không thể nào tin em sẽ hạ thấp phẩm giá như thế”. Anh quay lại nhìn cô đầy giận dữ. “Nó đáng để cố gắng phải thế không? Em đã cười lớn tự mãn sau lưng tôi về việc em đã đánh lừa được tôi phải thế không?”
“Không! Em -”
“Khốn kiếp, Nina”, gương mặt tối sầm lại khi anh bước về phía cô, hai tay nắm chặt lại để hai bên. “Em đã biến tôi thành một thằng ngốc và tôi sẽ không thể nào tha thứ cho em”.
“Marc... Làm ơn hãy nghe em giải thích”. Cô xoắn hai tay lại phía trước trong sự bối rối. “Em không muốn để nó đi xa như vậy. Khi anh đến căn hộ của em vào ngày hôm đó, em đã quá lo lắng rằng anh sẽ đem Georgia rời khỏi em. Em phải làm một điều gì đó! Em không biết nó sẽ dẫn đến chuyện này, em thề là em không muốn như thế”.
“Tại sao em không nói rõ với tôi khi em có cơ hội chứ?” anh hỏi. “Em đã cố tình đánh lừa tôi bằng hàng loạt những lời nói dối của em trong suốt thời gian qua. Em đã có rất nhiều cơ hội để nói với tôi nhưng em đã không làm thế”.
“Em biết! Em xin lỗi... em đã quá lo sợ. Em nghĩ rằng anh sẽ không cho em gặp lại Georgia nữa. Anh đã đe dọa sẽ đem con bé đi; Em không còn sự lựa chọn nào khác”.
Âm thanh phẫn nộ phát ra trong cổ họng anh và anh quay lưng lại phía cô. “Em cho rằng tôi là một tên ngốc bậc nhất, nhưng em đừng quên tôi biết ngay khi tiền được chuyển vào tài khoản của em, em đã xài nó”.
“Em không xài nó! Em đã đưa nó cho Nadia khi nó khăng khăng...”
“Cả hai đã hợp tác với nhau, không phải thế sao?” Ánh mắt anh trở nên tối lại và đầy nguy hiểm.
“Cái gì cơ?” Cô nhìn anh trong sự hoang mang.
Anh khịt mũi nhạo báng. “Tôi có thể nhìn thấy hai người đã có kế hoạch gì. Sự hoán đổi hai chị em sinh đôi là một trò xưa rồi nhưng nó sẽ đem lại hiệu quả nếu ta biết cách sử dụng nó. Và chắc chắn em đã trình diễn nó một cách xuất sắc, thực sự xuất sắc. Em đã hoán đổi tính cách chỉ bằng một cái chớp mắt”.
“Em không tự hào về những gì em đã làm nhưng em -”
Cái nhìn chua cay của anh đã cắt ngang lời cô. “Nó thú vị chứ, Nina? Em thấy thú vị khi biến tôi thành một tên ngốc phải thế không? Em đang tự thỏa mãn với bản thân đúng không? Em đã thoát khỏi tội lỗi khi thực tế rằng tôi không thể ngăn cản bản thân mình, rằng tôi đã ngủ với em mặc cho tôi đã xác định không làm thế?”
“Em chưa bao giờ có ý định ngủ với anh. Anh phải tin điều đó”.
“Tôi không tin bất kỳ điều gì em nói!” anh nạt cô. “Làm sao tôi có thể tin em, sau tất cả những gì em đã làm chứ?”
“Em không muốn làm anh tổn thương”.
“Làm tôi tổn thương sao?” Anh trao cho cô cái nhìn độc đoán. “Em sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa, Nina, nếu em muốn làm tổn thương tôi. Tôi đã từng gặp những người phụ nữ giả dối giống như em và tôi biết làm thế nào để tự bảo vệ bản thân mình”. Anh đi về phía cửa, cho thấy anh đã nói xong những gì cần nói với cô. “Tôi sẽ cho em thời gian đến trưa mai để em rời khỏi đây. Tôi sẽ gửi giấy ly hôn đến em ngay khi em đưa cho tôi địa chỉ nơi ở của mình”.
Nina nhìn chằm chằm anh, bàng hoàng đứng bất động tại chỗ, hai chân cô từ chối không muốn bước thêm một bước nào nữa.
“Em không nghe những gì tôi nói sao?” anh hỏi.
“Em muốn được gặp Georgia một cách thường xuyên”, cô nói, cố gắng kìm nén nước mắt.
Một sự căng thẳng nhỏ xuất hiện nơi khóe môi của anh. “Điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ của con bé”.
“Nadia không quan tâm đến Georgia. Nó chỉ quan tâm đến bản thân nó mà thôi. Nó đã đối xử rất tệ với con bé. Em biết điều đó. Và con bé sẽ lại lần nữa làm giống như những gì mẹ của bọn em đã làm”.
“Em gái của em là mẹ của Georgia, do đó cô ta là người giám hộ hợp pháp của con bé. Em không cần phải nói chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé”.
“Anh cũng không phải”, cô chỉ ra.
“Không nghi ngờ gì em gái em và tôi sẽ đi đến thỏa thuận đem lại lợi ích cho cả hai bên”.
“Miễn là chuyện gì có liên quan đến tiền, Nadia sẽ rất hài lòng”, cô nói một cách cay đắng. “Nhưng anh cần suy nghĩ thận trọng trước khi anh để Georgia lại một mình với nó. Nó không đáng tin tưởng”.
“Và em nghĩ em là người đáng tin tưởng sao?” anh cười nhếch mép. “Em, người đã nói dối tôi mỗi khi có thể sao? Tại sao tôi phải tin từng từ em nói ra chứ?”
“Em muốn những gì tốt nhất cho Georgia. Đó là động cơ duy nhất để em làm điều đó. Em không quan tâm anh có tin em hay không, anh không thể làm thế chỉ bởi vì anh không tin những gì em nói”.
Anh nhìn cô một cách cáu giận. “Tôi không muốn phải gặp em thêm một lần nào nữa. Tôi sẽ thu xếp một chiếc xe chở em ra sân bay vào ngày mai, tôi biết rằng mình không bao giờ muốn nhìn thấy em lần nữa”.
Nina biết cô đã bị đánh bại. Cô nhìn thấy sự cương quyết trong ánh mắt của anh và đôi môi mím chặt lại. Sự căm ghét từ anh tỏa lan đến cô, khiến cô cảm thấy nhức nhối một cách mãnh liệt. Cô hiên ngang đi qua anh, không để cho anh nhìn thấy cô đã thực sự bị hủy hoại như thế nào. Cô giữ nét mặt không biểu lộ tình cảm, hai vai vươn thẳng, đầu hướng theo góc độ - bất cần.
Chỉ khi cô đã bước vào phòng mình, những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn ra đến mức cô không thể nào ngăn chặn nó lại được. Cô úp mặt xuống giường và khóc nức nở cho đến khi cổ họng khô khốc và hai mắt sưng phồng lên. Sau vài phút trấn tĩnh lại bản thân, cô bỏ những thứ cần vào một cái túi xách nhỏ, khoác nó lên vai. Cô bước đến phòng của Georgia và đứng đó ngắm nhìn con bé trong vài phút chia ly đau đớn.
Cô dùng ngón tay chạm nhẹ vào bên má như cánh hoa của con bé. “Tạm biệt, bé yêu. Mẹ không bao giờ quên con cho đến khi mẹ không còn sống trên cõi đời này. Mẹ sẽ làm bất cứ điều gì để giữ lấy con, nhưng Marc...” Cô cắn môi. “Marc không muốn mẹ”. Cô kìm lại tiếng nấc và tiếp tục. “Anh ấy yêu con, bé cưng à. Anh ấy yêu con rất nhiều. Mẹ biết anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời của con. Mẹ biết điều đó bằng tất cả trái tim của mẹ”.
Nina nhẹ nhàng khép cửa lại và đi xuống lầu, hầu như không gây ra tiếng động, cô rời khỏi nhà và rời khỏi cuộc sống của Marc như thể cô chưa từng bao giờ có mặt ở đó.
Marc quay trở lại phòng khách, nơi mà Nadia Selbourne đã tự động rót cho mình một ly rượu brandy tuyệt nhất của anh. Cô ta trao cho anh một nụ cười quyến rũ và nâng ly lên chúc mừng khi anh bước vào.
“Đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi chứ, Marc? Chị ấy đã thú nhận rồi phải không?”
Anh mím môi lại và lùa tay vào mái tóc trong bộ dạng quẫn trí không hề trả lời cô ta.
“Anh biết đấy, chị ấy luôn ganh tị với tôi”, Nadia nói tiếp. “Tôi luôn luôn có một người bạn trai bám theo nhưng chưa từng có ai liếc mắt nhìn đến chị ấy bởi chị ấy quá e thẹn. Thật thảm hại, anh không nghĩ thế sao? Tôi tin rằng chị ấy vẫn còn là một trinh nữ, nếu như anh không ngủ với chị ấy. Ở độ tuổi ! Anh có thể tin được không?”
Cả người Marc đóng băng lại.
Nadia ngồi xuống và bắt chéo đôi chân thon dài của cô ta, hai mắt cô ta lướt khắp người anh một cách tính toán. “Tôi cho là anh muốn giữ Georgia?”
Anh cuối cùng cũng cất tiếng. “Đúng thế”.
Cô ta trao cho anh cái nhìn bên dưới hàng lông mi cong dài, ly rượu trong tay cô phát ra một âm thanh nhỏ khi cô ta chạy những ngón tay quanh vành ly. “Tôi không thể trao cho con bé những thứ mà anh có thể cho nó”. Cô ta bĩu môi. “Nhưng nếu anh muốn nhận nuôi con bé... vậy thì...” Cô trao cho anh nụ cười thạo đời. “Tôi sẽ không làm khó anh nếu anh ra một cái giá hợp lý”.
Marc bắt bản thân tập trung vào những gì cô ta đang nói, mặc cho tâm trí của anh đã chệch khỏi vấn đề đang được bàn luận.
“Nói ra cái giá của cô đi”.
Cô nói ra số tiền có thể sẽ khiến anh sốc khi ở trong trường hợp khác.
“Tôi sẽ thảo ra những giấy tờ hợp pháp trong sáng ngày mai”, anh nói.
Nadia bỏ chân xuống rồi lại bắt chéo chân lại, một nụ cười nhỏ vẫn còn vương trên môi của cô ta. “Tại sao ngay bây giờ anh không đưa trước cho tôi một khoản tiền nhỉ? Tôi cần tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi - nếu như anh không có nơi nào tôi có thể dùng để ngủ?”
Marc nghiến răng đằng sau nụ cười lịch sự lạnh lùng. “Bao nhiêu?” anh hỏi, với tay lấy ví tiền. Cô ta đứng dậy rời khỏi sô-pha và đi về phía anh, những ngón tay với bộ móng được mài dũa cẩn thận cầm lấy xấp tiền mà anh đưa. “Anh biết đó...” Cô ta di đầu ngón tay lên phía trước áo sơ mi của anh. “Anh tử tế hơn cậu em trai của anh nhiều. Anh ta chẳng đưa cho tôi bất kỳ thứ gì vào phút cuối”.
Marc gạt tay của cô ta ra. “Nó đã cho cô đứa con”.
Cô ta bĩu môi lần nữa. “Tôi chưa bao giờ muốn có nó. Tôi chỉ để nó đi đến cùng bởi vì Nina cứ khăng khăng tôi phải giữ lại nó”.
Marc cố kìm nén để bản thân không ném cô ta ra ngoài. Anh không thể nào tin được hai chị em sinh đôi tại sao lại có thể khác nhau như thế chứ. Nadia có tất cả mọi thứ mà Nina không có. Và anh là một thằng ngốc, bởi cho đến tận bây giờ anh mới nhận ra điều đó.
“Tôi sẽ gọi taxi cho cô”, anh nói, đi về phía điện thoại.
“Anh chắc anh không muốn tôi ở lại và tiếp tục đồng hành cùng anh sao?” Cô ta nhẹ nháy mắt khi cô ta trượt tay xuống hông với điệu bộ quyến rũ.
“Không”. Anh giữ cánh cửa mở ra cho cô ta. “Tôi sẽ gặp cô sau”.
Một khi Nadia đã rời khỏi, Marc đi lên lầu để tìm Nina, lời xin lỗi đã có sẵn trong đầu của anh. Làm sao anh có thể sai lầm như thế chứ? Dĩ nhiên Nina sẽ phải làm bất kỳ điều gì để bảo vệ Georgia - bao gồm cả việc kết hôn với người đàn ông mà cô không hề quen biết - hơn là để cho con bé được một người mẹ ích kỷ như thế nuôi dưỡng.
Làm sao anh không đoán ra chứ? Cô ấy không giống Nadia một chút nào. Cô trung thực và tận tâm, không hề ích kỷ và hay e thẹn, và - anh nuốt xuống một cách đau đớn - cô vẫn còn là một trinh nữ.
“Nina?” anh gõ cửa phòng cô nhưng không có tiếng trả lời. Anh mở cửa ra nhưng bên trong trống rỗng ngoại trừ vài bộ quần áo rơi vãi lại do cô vội vã thu dọn hành lý, không bận tâm đem theo mọi thứ thuộc về cô.
“Nina!” Anh la lớn khi anh đi về phía phòng trẻ, cánh cửa đập mạnh vào tường do sự vội vã của anh.
Georgia tỉnh dậy và ngay lập tức con bé khóc ré lên, tiếng khóc nấc nhỏ sợ hãi của con bé khiến anh rơi vào tình trạng mất cân bằng tạm thời.
“Nào, bé ngoan”, anh thủ thỉ khi anh nhấc con bé lên, giữ con bé trên vai mình, vuốt ve con bé trong khi anh đi khắp nơi trong biệt thự để tìm Nina.
Georgia không nguôi ngoai, con bé khóc lớn hơn và điên cuồng hơn, như thể con bé nhận ra sự hốt hoảng toát ra từ anh.
“Đừng khóc nào”, anh dỗ dành con bé khi anh kiểm tra những căn phòng ở dưới lầu. “Chúng ta sẽ tìm ra cô ấy thôi, con đừng lo lắng. Chúng ta phải tìm ra cô ấy”.
Sau hai mươi phút tìm kiếm anh biết mình đã bị đánh bại. Nina đã ra đi và anh ở đây với đứa bé trong tay - một cô bé không hề vui vẻ chút nào đang gào khóc vì người con bé xem như mẹ ruột của mình đã ra đi.