Sáng hôm sau Marc đứng dưới chân cầu thang và ngắm nhìn khi Nina bước xuống trong trang phục cô dâu. Cô trao cho anh ánh mắt thách thức bên dưới khăn voan trùm đầu khi cô đi đến những bậc thang cuối cùng.
“Trông cô rất đẹp” anh nói, trao cho cô cái nhìn chế giễu. “Tính đi đến một nơi đặt biệt hay sao?”
Cô kéo cái đuôi váy khi cô đi qua anh. “Chẳng có nơi nào đặc biệt cả, tôi chỉ cảm thấy thích mặc thế này thôi”.
Cô chắc chắn phải ăn diện như thế, Marc nghĩ kèm theo cái cau mày kín đáo. Trông cô hoàn toàn lộng lẫy, như một cô dâu thực sự. Tại sao cô phải làm điều này chứ?
Nửa tiếng sau, Nina đứng thinh lặng bên cạnh Marc khi lễ cưới ngắn ngủi được diễn ra.
“Con có thể hôn cô dâu”.
Hai mắt cô mở to đầy hoảng sợ khi nghe thấy lời nói của vị linh mục chủ trì, hai lòng bàn tay trở nên ẩm với sự căng thẳng bất chợt khi Marc quay người về phía cô, hai tay anh với ra nhấc tấm voan mỏng lên.
“Tôi không nghĩ là...” Sự kháng cự vội vàng của cô bị cắt ngang bởi bờ môi mạnh mẽ của anh đã hướng về môi cô.
Cô nhắm mắt lại và cố gắng không đáp trả lại cảm giác môi anh đang di chuyển trên môi cô, nhưng điều này thật khó, cô không thể nào phất lờ sự ấm áp của môi anh đang thiêu đốt tại những nơi cô không muốn một chút nào. Cô cảm nhận từng sắc thái của miệng anh, sự mạnh mẽ của anh trên sự mềm mại của cô, cái cách bề mặt môi anh cọ vào môi cô khi anh di chuyển để thúc đẩy nó.
Cô có thể cảm thấy môi cô đang phồng lên bên dưới áp lực không thể nào chống cự của môi anh, lưỡi cô di chuyển về phía trước như thể đang tìm kiếm hơi ấm của lưỡi anh.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang dâng lên phía trong và cả bên dưới bụng của cô nhưng trước khi cô có thể xác định nó là cái gì anh đã nhấc đầu lên nhìn xuống cô, đôi mắt đen khó hiểu.
Cô nuốt xuống và quay người lại phía linh mục chủ sự, người đang mỉm cười nhìn họ với sự tán thành khoan dung.
Cho dù tốt hay xấu thì bây giờ cô đã kết hôn với Marc Marcello.
Tiệc chiêu đãi không hơn gì một bữa ăn trưa ngắn gọn với vài người đồng nghiệp của Marc tại trung tâm tư nhân và ngay khi nó kết thúc Nina thay một trong những bộ đồ của em gái cô, bộ váy bó chẽn dính sát vào người càng làm cô thêm đáng yêu. Cô đứng trước gương trong phòng vệ sinh và cố gắng chỉnh bộ váy để nó không để lộ quá nhiều, cố phất lờ những lo lắng không thoải mái hiện diện trong ánh mắt cô.
Cô đưa lưỡi liếm lấy bờ môi. Môi cô trông vẫn vậy như có cái gì đó làm nó trở nên khác đi. Hiện tại cô cảm thấy môi mình dường như nhạy cảm hơn, như thể việc Marc chạm nhẹ môi anh vào môi cô đã kích hoạt thứ gì đó bên dưới, khiến cô muốn sự đụng chạm đó thêm nữa. Nhớ lại cảm giác về nụ hôn của anh, cái miệng ấm áp đầy nhục dục của anh, lưỡi anh lờ mờ trượt giữa môi cô, vẫn còn khiến cô cảm thấy chao đảo một cách đáng lo ngại.
Cô tự khiển trách bản thân vì đã khao khát một thứ không thể nào có được. Chuyện gì đã xảy ra với cô thế này không biết? Điều gì trong tính cách đã khiến cô nhức nhối vì sự khao khát của anh, sự tán thành của anh, nụ cười triều mến và thậm chí là lời nói thân thiện?
Cô không thể nào khao khát những thứ đó, bởi vì những lời nói dối mà cô mới có cuộc hôn nhân này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh tìm ra mọi chuyện?”
Khi cô đã chào từ biệt những vị khách cuối cùng, cô nhận ra bản thân đã được hộ tống đến chỗ xe của Marc đang chờ, Georgia đã yên vị trong ghế dành cho trẻ em đặt ở băng ghế sau.
Anh lái xe về căn nhà của anh ở Mosman, dường như hai người không hề trao đổi gì với nhau trong suốt chuyến đi.
Nina dùng thời gian để suy nghĩ đến thực tế bây giờ cô đã là vợ của anh. Người vợ hợp pháp của anh, cô tự nhắc mình với sự lảo đảo sâu bên trong. Mặc dù nó chỉ là trên danh nghĩa. Sự cam đoan tinh thần đó khôi phục lại phần nào trật tự bên trong của cô, nhưng khi cô nghĩ về nụ hôn của anh thì bụng cô lại cuộn lên một lần nữa.
“Tôi đã cho Lucia nghỉ ở nhà nguyên ngày hôm nay”, Marc nói khi anh cua vào con đường dẫn vào nhà. “Bữa ăn đã được chuẩn bị”.
Nina chưa bao giờ cảm thấy chán ăn như lúc này. Ý nghĩa phải ở một mình trong căn nhà lớn cùng với anh và cháu gái của mình làm cô thật sự cảm thấy không thoải mái.
“Tôi nghĩ tôi cần cho Georgia ăn chút gì và thay đồ cho con bé”, cô nói khi họ đi đến cửa trước.
Marc giữ cánh cửa mở và cô lướt qua anh, ôm lấy Georgia như một tấm khiên bảo vệ.
“Tôi có hai cuộc gọi cần thực hiện”, anh nói. “Hãy cho tôi biết nếu như cô cần giúp đỡ. Tôi sẽ ở trong phòng làm việc”.
Khi Marc bước vào nhà bếp, cô đang cho cháu gái mình uống sữa. Cô ngước lên và nhìn thấy anh đã thay bộ âu phục bằng chiếc quần tây đơn giản cùng với áo phông sẫm màu dài tay ôm lấy bờ vai rộng, làm nổi bật vóc dáng tuyệt vời của anh.
Nina tập trung vào Georgia để dời ánh mắt khỏi anh.
“Có muốn tôi làm tiếp để cô đi thay đồ trước bữa tối không?” anh hỏi.
“Không, tôi làm gần xong rồi”, cô nói. “Con bé dường như không thích thú khi uống sữa bằng cách này”. Cô đặt muỗng xuống và đứng dậy, với lấy cái khăn để sạch sữa bị đổ ra.
“Con bé trông khá mệt”. Marc nhận xét khi Georgia bắt đầu cọ tay vào hai mắt.
“Vâng”. Nina cuộn cái khăn lại trong tay, hạ tầm mắt để tránh ánh mắt dò xét của anh.
“Nina...”
Cô quay lại và lau chùi ghế một lần nữa. “Tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua bữa tối, nếu anh không phiền”. Cô ném cái khăn vào chậu rửa và quay lưng lại nhấc Georgia lên khỏi ghế.
Trước khi cô có thể mở khóa dây buộc, tay Marc đã giữ lấy tay cô và cô không còn lựa chọn nào khác là nhìn vào mắt anh.
Cô kéo tay ra khỏi tay anh và đứng thẳng người lên nhưng anh vẫn cao hơn cô, cơ thể anh quá gần khiến cô không thể cảm thấy thoải mái.
“Thậm chí nếu cô không muốn ăn chút gì thì tôi có vài thứ muốn thảo luận với cô”, anh nói.
“Loại vấn đề gì chứ?”
“Những quy tắc cơ bản, đó là những gì ta cần thảo luận. Tôi không muốn cô có bất kỳ sự hiểu lầm nào về những thu xếp của chúng ta”.
“Tôi không thể hình dung điều anh muốn nói là gì”
“Cô không biết sao?”
“Không”.
“Chúng ta sẽ sống chung trong cùng một ngôi nhà, do hoàn cảnh bắt buộc, chắc chắn phải chia sẻ với nhau sự thân mật. Tôi không muốn cô hiểu sai về điều đó.
Cô nâng cao cằm và sự chế nhạo xen vào giọng nói của cô. “Chính xác ai là người anh muốn gợi nhớ về điều kiện trong thỏa thuận của chúng ta - anh hay là tôi?”
Ánh mắt anh trở nên cứng nhắc và sự căng thẳng nhỏ nhếch lên một bên miệng như thể anh đang tự cố gắng giữ lấy chút lịch sự còn sót lại.
“Từ những gì em trai tôi nói với tôi, dường như không phải lúc nào cô cũng tuân thủ đúng luật. Nó sẽ tốt cho cô nếu cô tự nhắc nhở bản thân về chúng trong trường hợp cô thử vượt qua ranh giới tôi đã đặt sẵn”.
“Trong khi chúng ta đang nói về việc phá vỡ những quy tắc, tôi nghĩ nụ hôn của anh trong buổi lễ chẳng thỏa đáng tí nào” cô nói một cách quả quyết.
Đôi mắt đen của anh trở nên cứng rắn lại khi chúng giữ lấy ánh mắt cô. “Sẽ có những lúc đòi hỏi chúng ta phải làm thế để giữ hình tượng”.
“Ý anh là gì?”
“Đôi khi chúng ta sẽ phải tham dự những bữa tiệc và với tư cách là vợ của tôi, tôi mong rằng cô sẽ có những hành động thích hợp đối với tôi”.
“Ý anh là tôi phải xun xoe nịnh hót quanh anh sao?” Cô trao cho anh ánh mắt phẫn nộ.
“Tôi không muốn nó phải giống như thế”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Tất cả những gì tôi yêu cầu là cô hãy thể hiện sự chín chắn khi chúng ta đồng hành cùng với những người khác. Ngoài trừ bà quản gia và cha tôi thì tất cả những người khác đều khẳng định cuộc hôn nhân của chúng ta là bình thường như những người khác”.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng tôi không hứa hẹn bất kỳ điều gì”, cô nói.
“Tốt. Miễn là cả hai chúng ta đều biết mình đang đứng ở đâu”.
Anh quay người và rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại phía sau anh.
Nina nhìn xuống cháu gái mình, người đang nhìn chằm chằm cô đầy hứng thú bằng đôi mắt tròn đen sáng rực.
“Đàn ông” cô nói, nhấc con bé lên. “Ai có thể được tính cách của họ chứ?”Georgia trao cho cô nụ cười rộng khoe hết cái miệng không có lấy một cái răng của con bé.
“Có thể mẹ sẽ thử làm điều đó”, cô thì thầm khi bồng Georgia lại gần. “Dường như con có thể làm điều đó đấy. Con chỉ cần nhìn anh ta là anh ta sẽ tan chảy ra”.
Cô chôn vùi gương mặt mình vào mái tóc sẫm màu mềm mại của con bé và thở dài.
Tối đó khi Georgia đã đi ngủ, Nina tắm rửa và thay bộ đồ thể thao thoải mái []. Mái tóc còn ẩm được cô buộc cao lên, gương mặt đã được tẩy trang và hai chân để trần.
[] nguyên văn: tracksuits. Bộ đồ có hai phần: quần dài và áo khoác có khóa kéo. Giống bộ đồ mà mấy vận động viên thể thao hay mặc. Và đây là hình ảnh của nó.
images
Cô đi xuống lầu thì cánh cửa phòng khách lớn mở ra và Marc đứng tại cửa, ánh mặt anh hướng về diện mạo bình thường của cô.
“Cô định mặc vậy cho buổi tối sao?” anh bình luận cách châm biếm.
“Tôi quá mệt để mặc những bộ quần áo thời trang” cô giả vờ ngáp. “Ngoài ra lôi kéo tất cả những chất liệu đắt tiền ấy quanh người đã làm cạn kiệt sức lực của tôi”.
“Trông cô như chỉ mới có tuổi”.
“Anh muốn tôi thay bộ khác sao?” cô hỏi, nhìn trực diện vào anh.
“Không”, anh bước qua một bên để cô đi vào phòng. “Trông cô rất ổn. Thực tế là tuyệt”.
“Cám ơn anh”, cô nói một cách đơn giản, giữ lấy lời khen nhỏ ấy một cách biết ơn, hy vọng rằng anh không nhận ra anh đã tác động như thế nào đến cô.
“Cô muốn uống gì đó không?” anh hỏi.
“Thứ gì đó nhẹ thôi”, cô trả lời.
“Không cồn?”
“Tôi không uống”.
Anh trao cho cô cái nhìn đánh giá khi anh đưa cho cô ly nước khoáng. “Từ bỏ rượu sao?” anh nhận xét. “Đáng khen ngợi đấy”.
Nina ước gì cô có dũng cảm để hất ly nước của cô vào bộ mặt kiêu ngạo của anh. Tuy nhiên, với cách cư xử của em gái cô mấy tháng trước, cô biết rằng sự đánh giá của anh, mặc dù thấy khó chịu, nó hoàn toàn là sự thật. Rất nhiều lúc Nadia trở về trong tình trạng say khướt như lời anh ta bình luận.
“Tôi đã thay đổi nhiều thứ trong cuộc sống của mình”, thay vào đó cô nói.
Anh nhàn nhã uống một hớp rượu trước khi đáp lời. “Tôi hy vọng rằng chính cái chết của Andre là tác động khiến cô có những thay đổi đó”.
Giá như anh biết được nó đã tác động đến cô như thế nào!
“Chỉ có những người quá vô tâm mới không bị tác động bởi cái chết của một ai đó”, cô trả lời.
“Cô có nhớ nó không?”
Nina nhìn chằm chằm vào ly nước của mình, tự hỏi Nadia sẽ trả lời như thế nào. “Tôi không thử nghĩ về nó”, cô nói.
“Dĩ nhiên là không rồi”, anh nói. “Nếu như cô nghĩ về nó cô sẽ phải chịu trách nhiệm về nó, không đúng sao?”
Cô hạ tầm mắt xuống, không sẵn lòng đối mặt với sự căm ghét hiện diện trong mắt anh. “Tôi không làm bất kỳ điều gì để gây nên cái chết của em trai anh cả”.
Cô nghe thấy tiếng loảng xoảng khi anh đặt mạnh ly xuống và theo bản năng cô lùi lại khi anh đi về phía cô, đôi mắt đen hẹp lại đầy sự phẫn nộ.
“Cô nghĩ rằng bằng những lời cô nói lúc này có thể thay đổi những gì cô đã gây ra sao?” anh hỏi.
Nina ước gì cô có thể nói sự thật với anh. Những từ ngữn vờn trên lưỡi cô nhưng mỗi lần cô định mở miệng nói ra thì suy nghĩ về Georgia lại làm nó khép lại.
“Tội lỗi phủ khắp con người cô”, anh nói. “Tôi hầu như không thể nhìn cô mà không nghĩ đến giây phút đau đớn cuối cùng của em trai mình bị kẹt lại trong chiếc xe đó, chảy máu cho đến chết”.
Nina cảm thấy buồn nôn.
Marc quay người lại để rót đầy ly rượu và cô có cơ hội để hít thở, hai tay xoắn lại phía trước trong sự thống khổ.
Cô biết rằng anh vẫn còn đang đau buồn và anh có quyền thể hiện những sắc thái tình cảm của một con người, bao gồm cả sự tức giận, nhưng nó chỉ hướng đến cô. Cô không có vẻ bề ngoài cứng cỏi như em gái sinh đôi của cô để đối phó với những lời chỉ trích nặng nề như thế này. Mỗi lần anh mắng nhiếc cô, cô cảm thấy như thể những phần khác trong cơ thể cô đang chết dần chết mòn đi.
Cô quay người rời khỏi phòng.
“Cô nghĩ là cô đang tính đi đâu?”, anh gặng hỏi khi đặt ly rượu sang một bên.
Cô cắn lấy môi và làm điệu bộ đi đến cửa. “Tôi nghĩ nó có thể sáng suốt khi để anh lại một mình suy nghĩ”.
Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ bằng hai sải chân, tóm lấy phía trên cánh tay cô bằng những ngón tay mạnh mẽ, đôi mắt anh lóe lên sự tức giận khi chúng đụng với ánh mắt cô.
“Cô nghĩ cô có thể dễ dàng thoát khỏi nó sao? Tôi sẽ không để cô trốn thoát nó một cách vô sự. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong quyền hạn của mình để bắt cô trả giá cho những tổn hại mà cô đã đem đến cho gia đình tôi”, anh gầm lên, những ngón tay sít chặt lại một cách tàn nhẫn.
Nina cố hết sức không bị bối rối bởi sự tức giận của anh nhưng bên dưới lớp vải của bộ đồ thể thao, cô đã cảm thấy hai chân mình lảo đảo bất lực.
“Tôi không thấy việc anh kết hôn với tôi sẽ giúp gì cho động cơ của anh. Trừ phi anh dự định nhốt tôi vào tòa tháp và cho tôi ăn không gì ngoài bánh mì và nước”, cô nói với sự xấc xược đã vượt ra ngoài cảm xúc của cô.
Cô cảm thấy sự đau đớn do cái sít chặt của anh khi hai mắt anh buồn bực nhìn xuống mắt cô, không có khả năng chống lại sự căm ghét đang bùng lên tại đó, cô hướng ánh mắt vào viền môi thô ráp của anh, lưỡi cô liếm lấy môi một cách căng thẳng.
“Khốn kiếp!” anh gầm lên và kéo mạnh cô về phía anh, miệng anh chạm vào miệng cô lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Tiếng hổn hển kinh hoàng và ngạc nhiên của Nina nín lại bởi sự tấn công của anh. Cô cố gắng dùng tay đẩy vào vùng ngực rắn chắc của anh nhưng nó không thể nào đẩy cái miệng trừng phạt của anh ra khỏi môi cô. Cô bị giam cầm trong cái ôm của anh, cơ thể anh ấn chặt vào người cô, in dấu sự nam tính của nó vào những đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Nụ hôn của anh trở nên thân mật một cách ngạo mạn, lưỡi anh xuyên qua viền môi cô đâm sâu vào. Cô cảm thấy hai chân bắt đầu nhũn ra và hai tay cô bắt đầu giữ chặt lấy áo phông của anh để giữ bản thân đứng vững.
Lưỡi anh lang thang tìm kiếm bên trong miệng cô và phá hủy mọi thứ để lại cô loạng choạng trong biển cảm xúc lạ lẫm. Cô cảm thấy nhu cầu chạy dọc sống lưng đến đôô dụng của cô, cặp đùi săn chắc của anh tựa vào đùi cô nhắc cô nhớ đến sự mãnh mẽ không thể khuất phục được của anh.
Ngực cô đầy đặn và vun cao tại nơi chúng chạm vào anh, phần dưới cơ thể cô như thiêu đốt tại nơi mà chiều dài cứng lên của anh thăm dò cô một cách rõ ràng, không xấu hổ.
Nụ hôn của anh trở nên sâu hơn, áp lực môi anh khơi lên sự đáp trả mà cô không dự tính trao cho anh. Cô tự khiển trách bản thân ngay khi cô chạm lưỡi mình vào lưỡi anh: anh là địch thủ của cô, là mối hiểm họa của cô - nhưng nó không thành công. Cơ thể cô tự điều khiển và hành động độc lập với nhận thức của cô.
Đột nhiên nó chấm dứt. Anh bước lùi khỏi cô quá đột ngột khiến cô suýt ngã, cơ thể cô không thể đứng vững khi không có sự chống đỡ rắc chắc của anh.
Đôi mắt anh lấp lánh một cách nguy hiểm khi anh dùng mu bàn tay lau sạch miệng che dấu đi sự ngượng ngùng và lúng túng.
Nina từ chối trao cho anh ánh mắt thỏa mãn khi anh đã gần đạt được mục đích. Thay vào đó, gương mặt cô lộ sự khinh miệt, với lấy miếng vải nơi ống tay áo, nhấc nó lên chấm chấm nhẹ vào phần môi dưới sưng phồng nơi mà lưỡi cô nếm thấy vị máu.
Cô nhìn thấy mắt anh dõi theo cử động của tay cô và ngạc nhiên khi nhìn thấy hai má anh từ từ ửng đỏ lên.
“Thứ lỗi cho tôi”, anh nói một cách nặng nề. “Tôi không dự định đi quá xa để làm đau cô”.
Cô nhìn anh khinh miệt khi cô kéo mảnh vải ra một lần nữa. “Anh dự tính tiến thêm bao xa, đủ để tăng gấp đôi số tiền tôi nhận được không?”
Miệng anh trở nên cứng lại. “Tôi không có ý định đưa thêm cho cô bất cứ đồng nào vượt quá số tiền chúng ta đã thỏa thuận. Tôi đã nói với cô từ trước - cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không được hoàn thiện theo đúng nghĩa của nó”.
“Tốt cho tôi thôi”, cô nói một cách cáu kỉnh. “Nhưng tôi đề nghị anh nên đi xoa dịu cơ thể mình trước tiên”. Cô nhìn thẳng vào bên dưới của anh trước khi hướng ánh mắt trở lại với mắt anh. “Dù sao thì tôi không nghĩ nó hiểu ý anh đâu”.
Ánh mắt anh khóa lấy ánh mắt cô, bầu không khí giữa họ tràn ngập sự căng thẳng.
“Tôi khuyên cô điều này, Nina, đừng đẩy tôi đi quá xa. Cô có thể không thích hậu quả của nó đâu”. Cô nhấc cằm lên một cách bướng bỉnh. “Anh sẽ phải cố gắng cứng rắn hơn chút nữa nếu anh muốn đe dọa tôi. Đừng quên tôi đã từng giải quyết rất tốt những gã đàn ông tàn nhẫn như anh”.
“Tôi có thể hủy hoại cô”, anh nhắc cô. “Sự độc quyền từ tôi và thậm chí một đất nước rộng lớn như thế này cũng không đủ che dấu sự đáng hổ thẹn của cô”.
Nina cảm thấy sự nhói lên sợ hãi bởi lời đe dọa lạnh lùng của anh. Giá như cô biết được em cô làm được gì cô có thể hét lên sự vô tội của mình với anh. Nhưng cô không dám làm thế bởi cô còn phải cân nhắc đến hạnh phúc của Georgia.
“Tôi khó có thể nhìn thấy nó sẽ có lợi ích gì khi anh bêu xấu tính cách người phụ nữ anh mới vừa kết hôn”, cô chỉ ra.
“Tôi sẽ không làm thế nếu cô cư xử đúng mực”.
“Anh mới tử tế làm sao!” cô chế nhạo. “Nhưng còn cách cư xử của thì sao? Nó cũng cần được giám sát kỹ lưỡng chứ?” Cô chạm đầu ngón tay vào môi dưới và trao cho anh cái nhăn mặt phóng đại quá mức.
“Cô có lời hứa của tôi rằng chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa”, anh nói, dời mắt khỏi bờ môi đầy đặn của cô. “Dĩ nhiên nếu cô không yêu cầu tôi”.
Hai mắt của Nina mở to thách thức. “Anh mới mẫu mực làm sao! Anh không thể kiểm soát sự bốc đồng của mình, vì thế anh khiển trách tôi đã kích động chúng sao!”
“Cô đã thực sự bị kích thích”.
“Ô, vậy sao? À, vậy anh đang biến thành một kẻ thực sự man rợ hoàn toàn!” cô ném trả lại. “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả các quý cô bám theo sau em trai anh. Không giống như anh, ít nhất anh ta chắc chắn đã đạt đến mức độ khéo léo”.
Cô hiên ngang đi qua anh hướng về phía cửa, nhưng trước khi cô có thể mở nó ra thì tay anh đã đặt trên vai cô và đóng mạnh nó lại.
Cô có thể cảm nhận sự hiện diện của anh phía sau cô, nhiệt độ cơ thể anh len lỏi vào cơ thể cô như thể anh định chạm vào cô một lần nữa. Cô giữ cố định ánh mắt mình vào cánh cửa gỗ trước mặt, không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt tức giận ẩn giấu trong mắt cô.
“Để tôi đi, Marc. Tôi muốn đi kiểm tra Georgia”. Cô mất hết can đảm, giọng nói lạc hẳn đi, không giống chút nào với chất giọng ương bướng bình thường.
Tay anh rời khỏi cửa và chạm vào vai cô, áp lực nhẹ nhàng nhưng chắc chắn quay người cô lại đối mặt với anh.
Anh ở quá gần đến nỗi cô không thể hít thở sâu để lấp đầy không khí vào phổi khi ngực cô tiếp xúc với ngực anh một lần nữa. Cô hướng ánh mắt nhìn vào anh, cố gắng kiểm soát sự run rẩy nơi cằm của cô khi cô chống lại những cảm xúc bất thường vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Đừng khiến tôi phải căm ghét anh hơn những gì tôi đã có”, cô nói giọng không khác gì tiếng thầm thì.
Anh giữ lấy ánh mắt cô quá lâu đến nỗi Nina cảm thấy như thể anh đang nhìn xuyên qua cô đến với con người thực sự của cô phía bên trong.
Đến với con người thực sự của cô.
Đến với những gì cô thực sự cảm nhận.
Ngay khi sự bình tĩnh của cô đang vỡ vụn ra, anh hạ tay khỏi vai cô và bước lùi lại. Cô thinh lặng nhìn khi anh quay lại cầm lấy ly rượu bỏ dỡ, chạm nhẹ phía sau đầu, uống cạn hết ly rượu.
Nina hít một hơi không đều, xoa dịu bản thân khi đi đến cửa.
“Marc?”
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu khi anh lôi một mảnh giấy khỏi túi quần jean và thinh lặng giao nó cho cô.
Cô nhận lấy nó với những ngón tay không còn sức lực, mảnh giấy không gấp lại là biên lai của ngân hàng thông báo rằng vài ngàn đô-la đã được chuyển vào tài khoản của cô ngày hôm nay. Tiền chi tiêu của cô.
Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu mà không nói gì, thậm chí không để ý rằng Marc đã rời khỏi phòng, đóng cánh cửa nhẹ phía sau anh.