Bởi vì hôn lễ, Hikaru đã ở nhà trong thời gian khá dài, ở bên Italy còn có chút chuyện chưa xử lý xong, mỗi ngày đều gọi điện thoại thúc giục bên tai không dứt.
"Buổi chiều tôi sẽ khởi hành." Bực bội không thôi cắt đứt điện thoại, sắc mặt Hikaru không tính là tốt nhìn ngoài cửa sổ.
Hiện tại đã sắp tới mùa thu, lá cây ngoài cửa sổ đã bắt đầu vàng nhạt.
Sửa sang lại suy nghĩ, Hikaru mở cửa phòng đi xuống lầu, Ukyo từ phòng bếp đi ra mắt sáng ngời "Hikaru, vừa vặn, em lại đây giúp anh nhìn xem món này thế nào."
"Cái gì?" Nghi hoặc tiến lên.
"Đây là tôm Fuuto gửi từ Hokkaido về, anh thử làm sushi tôm một chút, em nếm thử xem hương vị thế nào?" Ukyo nói, từ trong phòng bếp mang ra một đĩa thức ăn tinh xảo.
Tôm bị thoát xác được xử lý tốt, chỉnh tề đặt trên những miếng băng, xem ra là đã phí tâm tư một phen.
Đối với loại mỹ thực này, Hikaru sao có thể cự tuyệt được? Thử một ngụm, đôi mắt say mê đều sắp nheo lại "Ăn ngon, trình nấu ăn của amh Ukyo lại tiến bộ rồi!"
Ukyo được khích lệ hiển nhiên là thập phần sung sướng, hắn đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng hơi nâng "Vậy gọi các anh em xuống dưới ăn cơm đi." Nói xong hắn liền xoay người vào phòng bếp tiếp tục bưng thức ăn ra "Nghe Ema nói Yuuya thực thích ăn tôm, làm như vậy không biết em ấy có thích không......"
Hikaru dừng tay một chút, nhìn bóng dáng Ukyo đang tản ra hơi thở sung sướng, trong mắt chợt lóe qua trầm tư, qua một lát, hắn cười "Anh Ukyo nếu muốn biết Yuuya có thích ăn hay không rất đơn giản, em đi kêu em ấy xuống......"
Ukyo sửng sốt, hai người này mấy ngày hôm trước rõ ràng thực không thích hợp, nhưng sau khi ra ngoài ngày hôm qua, trở về lại không có cái gì dị thường.
Làm cho hắn giật mình chính là, Yuuya cư nhiên sẽ ra cửa.
Hắn ngày hôm qua tan tầm tương đối sớm, mua một ít dâu tây, chỉ nghĩ một mình Yuuya ở nhà nhìn thấy dâu tây hẳn là sẽ vui vẻ, kết quả, đẩy cửa vào nhà, một người cũng không có.
Trời biết hắn sắp điên rồi, cho rằng thiếu niên lại chạy ra ngoài một lần nữa.
Nếu không phải Hikaru và Yuuya vừa vặn trở về, có khả năng hắn liền ra ngoài tìm người hoặc là báo nguy.
Áp xuống một tia khác thường trong lòng, Ukyo đem một phần đồ ăn sáng cuối cùng còn dư lại trong phòng bếp mang ra, hôm nay anh em trong nhà trừ bỏ Natsume và Fuuto, còn lại đều có mặt, xem như là thực đầy đủ.
Bởi vậy chuẩn bị đồ ăn cũng đặc biệt nhiều, các loại thức ăn đầy ắp một bàn, cũng nhìn ra được Ukyo đích xác không hổ danh là nhân thê.
Tsubaki duỗi người, đùa nghịch lấy tóc mái che lại đôi mắt, tìm kiếm mùi hương đi vào "Thơm quá nha ~ cơm trưa hôm nay thật phong phú!"
Azusa cũng đồng dạng tán thưởng một tiếng "Tay nghề anh Ukyo quả nhiên là càng ngày càng tốt!"
Kaname một thân thiền y, chậm rãi đi tới, khóe môi treo lên một nụ cười trêu đùa "Theo lời nói của em, tài nấu ăn của anh Ukyo đã đạt tới tiêu chuẩn lấy vợ!"
Yusuke gấp không chờ nổi ngồi xuống "Anh Kaname nói như vậy, có ai có thể nghênh đón anh Ukyo của chúng ta đây?"
Đuôi mắt Tsubaki giương lên "Anh Ukyo ở bên ngoài đều khai hoả toàn bộ khí tràng, ai có thể chống đỡ được chứ, em nói xem sẽ có ai có dũng khí như vậy để cưới anh Ukyo của chúng ta?"
Luật sư Ukyo khi ra ngoài, đều là một khuôn mặt nghiêm túc, từ trước đến nay luôn làm người nghe sợ vỡ mật, ai cũng không thể tưởng tượng được, thời điểm đại luật sư ở nhà sẽ bình dân như vậy, ở nhà lại nhân thê.
Iori và Subaru cũng ngồi xuống, đối với không khí này mà nói, hai người này đều là trầm mặc.
Một cái tối tăm, một cái muộn tao.
Wataru từ trước đến nay đều thích chạy đến phòng bếp sớm nhất, lại phá lệ chờ đợi ở trước cầu thang, thời điểm nhìn thấy Yuuya liền vui sướng nhào lên "Anh Yuuya, hôm nay có tôm nha ~ là tôm anh thích ăn nhất nha ~"
Từ ngày Yuuya cắt tóc, Wataru liền mạc danh dính Yuuya, luôn đặc biệt thích ở bên người cậu, còn sẽ làm nũng để Yuuya ôm cậu nhóc.
Đối với yêu cầu của Wataru, Yuuya không có lý do gì mà cự tuyệt, đương nhiên, Wataru đáng yêu như vậy, đại khái là ai cũng không đành lòng cự tuyệt cậu nhóc đi.
Masaomi nhìn hai người dính ở bên nhau, cười nói "Hiện tại có chuyện gì, Wataru cũng đều không tới tìm anh, ai, anh làm anh cả thật thất bại a......"
Ema đi ở sau Yuuya, nghe được lời này, nhịn không được cười. Juli nhảy nhót chạy tới, một đôi mắt hung hăng trừng Wataru, tiếp theo gật gật đầu "Còn tính là không có nguy hại."
Ema thở dài một hơi, đối với thú cưng cường thế như vậy, cô cũng thực bất đắc dĩ a.
Thân mình Juli linh hoạt ở trên bàn cơm nhảy lên vài cái, chạy đến vị trí Louis, dừng ở trên vai hắn, kỳ tích mà an tĩnh.
Ema lập tức mở to hai mắt nhìn, Juli cư nhiên lại có thái độ tốt với Louis-san sao?
"Di? Sóc con cư nhiên lại không hung dữ nữa?" Tsubaki tràn ngập hứng thú duỗi tay đi bắt, lại bị cái đuôi của Juli đảo qua, tức khắc liền kêu thảm thiết một tiếng, khuôn mặt tuấn tú thiếu chút nữa liền chịu thương.
"Đã bảo anh đừng đi trêu chọc nó rồi, bây giờ anh không phải là xứng đáng sao?" Azusa không hề lưu tình nói, lại vẫn là có chút đau lòng cầm khăn giấy xoa xoa mặt Tsubaki.
Yuuya nhìn hai người kia, có chút xuất thần, bị kéo kéo tóc, cúi đầu nhìn Wataru cười tủm tỉm nhìn chính mình, trong lòng nhịn không được mà mềm nhũn "Làm sao vậy?"
Wataru cười hì hì, oai oai đầu "Không có gì, em chỉ là cảm thấy anh Yuuya giống như là lại đẹp hơn."
Yuuya nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói với Wataru "Là anh tuấn."
"A?" Như là gặp phải nan đề rất lớn, Wataru nghi hoặc nhìn anh em trong nhà, vươn ngón tay ra, chỉ vào từng người "Em biết anh Masaomi rất tuấn tú, nữ nhân trong bệnh viện luôn hoa si với anh ấy, anh Kaname cũng rất tuấn tú, anh Ukyo cũng thế, anh Tsubaki và anh Azusa......"
Wataru nói một tràng như muốn đem anh em trong nhà đều nói xong, nói đến mặt sau cậu nhóc liền nhìn Yuuya "Nhưng anh Yuuya chính là xinh đẹp nha, là người xinh đẹp nhất Wataru từng thấy!" Nói xong cậu nhóc còn dùng sức gật đầu, như khẳng định chính mình nói đúng.
Yuuya "......" Cậu nên nói cái gì bây giờ?
Hikaru buồn cười, ho nhẹ một tiếng "Được rồi, Wataeu đừng quấn lấy Yuuya nữa, mọi người đều muốn ăn cơm trưa."
Tsubaki sờ sờ cằm, cảm thán nói "Không thể tưởng tượng được Wataru còn nhỏ tuổi, cũng hiểu được nắm chắc cơ hội như thế nào......"
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm liền im ắng một mảnh.
Wataru đang vùi đầu đại chiến với đồ ăn ngẩng đầu, nghi hoặc nói "Nắm chắc cái gì cơ?"
"Chính là nắm lấy cơ hội, mới có thể có được đồ vật mình muốn, nếu không......"
"Nếu không cái gì?"
Tsubaki chớp mắt, nhìn lướt qua các anh em đang ngồi, trong mắt tràn đầy hài hước "Đương nhiên là sẽ bỏ qua cơ hội tốt rồi, vậy thực đáng tiếc, lại thực đáng thương."
Wataru cái hiểu cái không, khóe miệng còn dính một hạt cơm, cậu nhóc không hề tâm cơ, cười "Em đương nhiên sẽ bắt anh Yuuya rồi, cơm nước xong, chúng ta liền phải đi vào phòng chơi khủng long săn mồi nha ~"
Khủng long săn mồi là trò chơi Wataru gần đây mê nhất, nhưng kỹ thuật cậu nhóc vẫn luôn rất kém cỏi, mỗi lần đều cần Yuuya trợ giúp, bởi vậy chỉ cần rảnh, cậu nhóc liền chui vào phòng Yuuya, dính người không bỏ.
Subaru nguyên bản yên lặng ngồi ở một bên bị nghẹn ho khan lên, có chút thống khổ bóp cổ, cầm lấy cái ly nước gần đó đổ hết vào miệng.
Kaname thiên hồi bách chuyển nha một tiếng, trong mắt lưu quang uyển chuyển, thoạt nhìn phảng phất như là đang suy nghĩ chuyện xấu xa nào đó.
Subaru có chút hoảng loạn lấy khăn giấy xoa xoa nước dính vào cổ áo, mặt đỏ hồng cúi đầu, Hikaru liếc nhìn hắn một cái, đem đũa trong tay kẹp một miếng sushi tôm đặt vào chén Yuuya.
"Thử xem đi, nghe nói em thực thích ăn tôm."
Ukyo cười "Đây là tôm gửi từ Hokkaido qua, rất ngon đó, em thử xem, nếu thích, lần sau cả nhà chúng ta có thể đi du lịch đến Hokkaido, đến lúc đó có thể đi tìm nơi có tôm ngon ngọt hơn."
"Du lịch trong nhà? Nói như vậy, thời gian giống như là sắp đến rồi. " Masaomi gật gật đầu, mỗi năm đến lúc này, trong nhà luôn tổ chức một chuyến du lịch.
"Cái gì cái gì, muốn đi Hokkaido sao?" Wataru đặc biệt vui vẻ "Wataru muốn đi trượt tuyết nha!"
"Hiện tại vẫn là mùa hè, nếu muốn trượt tuyết, chỉ có thể đi vào mùa đông."
"Nếu thật sự đi Hokkaido, em đây liền chuẩn bị tốt một chút."
"Muốn ăn cua hoàng đế Hokkaido......"
Vừa nghe đến muốn đi du lịch, tất cả mọi người đều sôi trào, nói không ngừng.
Hikaru trầm mặc ăn cơm, chờ đến khi chấm dứt cơm trưa, hắn liền trở lại phòng thu thập hành lý, thời điểm đi xuống, các anh em đều sửng sốt.
Ukyo hỏi "Em phải đi sao?"
Hikaru gật đầu, giống như là thực bất đắc dĩ "Còn có một ít việc chưa xử lý xong, đại khái là cần một tháng."
Yuuya ngồi cạnh Ema, nhìn Hikaru dẫn theo hành lý, trong lòng ẩn ẩn buông lỏng, người này phải rời khỏi cũng tốt, miễn cho luôn làm cậu tâm thần không linh.
Masaomi chuẩn bị một gói thuốc nhỏ, bên trong đều là một ít thuốc trị thương, trên cơ bản, trong nhà có người muốn xa nhà, Masaomi đều sẽ vì mọi người mà chuẩn bị một ít đồ vật nhỏ như vậy.
"Anh Hikaru là có chuyện rất quan trọng sao? Nhanh như vậy liền muốn đi rồi!" Wataru có chút không bỏ được.
Tsubaki nói "Này cũng nói không chừng nha, nghe nói nữ nhân Italy đặc biệt phong tình, nói không chừng anh Hikaru còn ở nơi đó trộm cất giấu một người......"
"Một người gì?" Wataru tò mò hỏi.
"Đương nhiên là, em đi hỏi anh Hikaru a!" Nhìn sắc mặt Hikaru ẩn ẩn có chút đen tối, Tsubaki có chút không có dũng khí để nói tiếp.
"Anh ở Italy không có cất giấu người nào, bất quá......" Buông hành lý, chậm rãi đi tới chỗ Yuuya, trong mắt Hikaru lộ ra nhất định phải được.