Hôm nay tôi thức để giải nốt cái đề toán dài hơn mặt giấy A hôm qua cô giáo phát cho. Eo ơi, khó ơi là khó ý, tôi vắt kiệt chất xám cũng ko thể nào làm nổi mấy bài cuối cùng này. Nghĩ miên man thế nào lại nghĩ đến chuyện ở phòng y tế hôm nay, sao Phương Mai lại bảo muốn được Phong cõng lần nhờ.
Á, tôi bịt miệng lại khi phát hiện ra chẳng lẽ Phương Mai thích Phong ư? Trời ơi, ko thể như thế được, tự dưng thấy bực mình sao sao ý, tôi ko thích ai để ý Phong của tôi đâu. Mà thôi, liên quan gì đến mình chứ, học thôi, cứ nói thế thôi chứ tôi chẳng học hành gì được cả, cứ đọc được vài chữ là lại nghĩ đến chuyện Phong với Mai, đã vậy gấp sách đi ngủ cho lành. Nằm lăn qua lăn lại mãi ko ngủ được, tôi lôi tiểu thuyết ra đọc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau đi học nhìn thấy Phong đi cùng với Mai là ko vui rồi, lại còn cười cười nói nói kìa có thấy ghét ko. Thấy tôi bước ra từ lán xe Phong vẫy tay cười, tôi giả vờ ko để ý gì mà đi thẳng vào lớp, thế quái nào Mai chạy lại bảo đi cùng cho vui nên tôi phải miễn cưỡng đi cùng.
- Cậu hôm nay đi sớm thế, tớ vào nhà chẳng thấy đâu. -Phong đi bên cạnh hỏi, tay nghịch nghịch tóc tôi.
- Liên quan quái gì đến cậu, tớ đi sớm hay muộn gì thì kệ tớ.
Tôi nổi khùng lên, Phong ngạc nhiên ko nói được lời nào, Phương Mai bên cạnh cười nói:
- Ai chọc Phương Giao cô nương tức thế này.
Tôi chẳng nói gì, chỉ cố gắng sao cho mình đi thật chậm để ko phải đi chung với người bọn họ, Phong thấy vậy thì cũng đi chậm để đi cùng tôi. Vào đến lớp tôi vứt cặp thật mạnh xuống bàn làm con Hạnh ngồi trên giật mình đánh rơi cả bút:
- Mày điên đấy à Giao?
- Ừ, đang điên đây.
- Ai trêu nó đấy? Ông chứ gì?
Hạnh quay ra hỏi Phong, Phong thì ko dám nói thành tiếng mà chỉ dám mấp máy môi:
- Ko mà, từ sáng đã thế rồi.
Trong giờ học tôi ko nói câu nào, bọn xung quanh thấy bộ dạng của tôi cũng khiếp vía ko dám trêu như mọi hôm nữa, Phong viết thư cho tôi, rồi kẹp vào quyển sách, tôi lôi ra đọc:
" tớ làm gì cho cậu tức à? "
" ko. "
" thế sao ko nói chuyện với tớ? "
" tớ bắt buộc phải nói chuyện với cậu à?"
" ko, ý tớ ko phải vậy, sáng nay tớ gặp Mai ở ngoài cổng cậu ý bảo đi cùng thôi, cậu đừng hiểu nhầm."
Tự dưng đọc câu này xong thấy hết tức, tôi muốn cười lắm nhưng cố giả bộ ko cười mà cắm đầu chép bài trên bảng. Hết giận cái là chúng tôi lại cười nói bình thường luôn, hehe.
Bất chợt cơn mưa ào xuống, phủi tan bụi bẩn những ngày qua, loạt cây trong trường như được tắm gội sạch sẽ. Con đường dẫn ra cổng trường lem luốc, đầy vũng nước mưa bị đọng lại. Cả lớp im lặng hướng mắt ra cửa sổ, chẳng ai chú ý đến bài giảng của thầy giáo cả. Thầy ko nói gì, chỉ dừng tay ghi bài trên bảng, bỏ viên phấn vào hộp rồi cũng nhìn ra cửa sổ ngắm cơn mưa cùng bọn học sinh.
- Trời mưa thường làm tâm trạng kém tươi hơn mọi hôm.- thầy trầm ngâm.
- Thầy nói chí phải.
- Nhớ ngày xưa tôi cũng như các em, cũng từng là học sinh cá biệt, thế rồi có người đã làm tôi thay đổi được như ngày hôm nay.
- Ai thế thầy? -cả bọn có vẻ hiếu kì lắm.
- Mối tình đầu của thầy à? - thằng ở bàn thứ hỏi.
- Xinh ko thầy ơi? Xinh được như em ko?
- Crush của thầy e là xinh hơn bà nhiều đấy.
- Mặc xác chúng nó đi thầy ơi, thầy kể đi ạ.
Thầy cười, im lặng lúc như để hồi tưởng lại khoảng thời gian đó.
- Bạn nữ đấy ngồi cùng bàn với tôi, xinh nhất lớp, học giỏi nhất lớp.
Cả lớp im lặng lắng nghe rất chăm chú.
- Bạn ấy biết rất nhiều việc ngu ngốc tôi đã từng làm trong giờ học, đọc truyện, ko chép bài, ngủ trong lớp, còn có cả ngoáy mũi và cắn móng tay.
- Rồi sao nữa thầy?
- Rồi sao ý à, trong lần tôi đang nằm ngủ thì bạn ý lay lay tôi dậy, chỉ vào sách ý nói đọc đi, tôi ko buồn quan tâm mà nằm xuống ngủ tiếp. Bạn ấy liền cầm thước gõ vào đầu tôi, từ đấy hôm nào cũng tranh thủ hướng dẫn tôi học, tôi dần dần thích bạn nữ đấy. Nếu khi nào tan học về sớm tôi thường đưa bạn ấy đi chơi, đi uống trà sữa, rồi thấy bạn ý hình như cũng thích tôi.
- Đấy, cái vấn đề mấu chốt nó ở chỗ này này, thế thầy có tỏ tình ko?
- Bây giờ kiếm đâu ra con gái tốt như thế nữa, thầy phải nắm bắt ngay cơ hội chứ lị.
- Thế người thầy crush bây giờ thế nào rồi?
Thầy nghe chúng nó nói thì cười rất to:
- Tất nhiên tôi phải nắm bắt cơ hội rồi, cô ấy hiện tại là vợ của tôi.
Cả lớp nghe xong vỗ tay loạn xạ.
- Chất như nước cất.
- Em phải cắp sách theo thầy học hỏi nhiều.
Thầy giơ tay ra hiệu cả lớp im lặng:
- năm cấp thật sự rất ngắn, các em cũng lớp rồi, chẳng học cùng nhau bao lâu nữa đâu, phải biết trân trọng từng người từng người bạn một. Bạn bè thân đến đâu tất nhiên cũng ko tránh khỏi mâu thuẫn. Cái ta cần ở đây là bỏ đi cái tôi của mình chứ ko phải bỏ đi mối quan hệ.
Đang rửa bát trong nhà thấy tiếng ai nhí nhéo ngoài cổng.
- Chị Giao ơi.
Tôi ngó ra thì thấy thằng nào trùm áo mưa kín mít từ đầu tới chân.
- Ai đấy?
- Em đây.
- Em nào? Đây quen nhiều em lắm.
- Em Nghĩa đây.
- À, Nghĩa à. Sao giọng mày hôm nay khác thế? -tôi vừa mở cửa vừa hỏi.
- Em ốm mà, suốt ngày hôm nay rồi.
- Thế còn đi mưa.
- Mẹ em bảo mang cân xoài cho bà tiện thể mang cho nhà chị luôn.
- Đâu, xoài đâu?
Nó nhòm vào giỏ xe, xong trợn mắt nhìn tôi.
- Em quên mẹ nó ở thềm rồi.
- Ko phải chứ, mày đi ko có cảm giác gì à thằng điên.
- Đợi em tí, em phi về nhà lấy mang lên cho.
- Thôi, mưa gió mai tạnh mang lên cũng được.
- Vâng, thế mai em đi qua mang cho, về đây.
- Ừ. Đi cẩn thận.
Còn hơn tuần nữa là thi học kì rồi. Tôi lười ko học hành gì mà nằm đọc nốt cuốn tiểu thuyết, thấy trong nhóm lớp thông báo tin nhắn:
"Ngớt mưa rồi hẹn nhau quán trà sữa chơi đi."
"Ok babi. h nha, xảy stress."
"Giao ơi, tớ qua đón cậu nha". - Phong nhắn tin riêng cho tôi.
" Ừ, khi nào đến nơi thì gọi cho tớ."
"Đi sớm chút. Tớ đưa cậu ra chỗ này chơi."
"Chỗ nào thế?"
"Cứ đi thì biết, đợi lát nha. À, quên đấy trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm."
"Rồi mà, tớ có phải trẻ con đâu."
Phong chở tôi vào khu giải trí, thấy bọn trẻ con nhốn nha nhốn nháo.
- Ko phải đấy chứ, cậu định cho tớ chơi đu quay ư?
- Haha, tất nhiên là ko phải rồi.
- Thế chơi gì đây?
- Vào đây.
Trong khi đợi Phong mua nước ngọt, tôi đứng xem anh con trai chơi gắp gấu bông, chị bên cạnh hình như bạn gái anh ấy cười rất tươi, tay vỗ vỗ cổ vũ, người xem càng ngày càng đông, Phong quay lại đưa cho tôi cốc trà sữa.
- Thích ko?
- Thích. -tôi quay ra cười, gạ gẫm:
- Cậu chơi đi, tớ muốn con gấu bông kia kìa.
- Được.
Trong khi Phong chơi, mọi người càng vây quanh đông hơn các bạn nữ vỗ tay tấm tắc khen:
- Chơi giỏi quá đi.
- Cậu bạn này cười duyên quá.
Một bạn gái tầm trạc tuổi tôi, tóc ngắn ngang vai quay ra bắt chuyện:
- Bạn trai cậu hả?
- Ko phải đâu, bọn mình cùng lớp với nhau thôi. -tôi cười xua tay.
- Vậy à, mình cứ tưởng, tại thấy cậu ấy quan tâm cậu.
- Quan tâm á? Khi nào mà mình ko biết nhỉ.
- Mình đi sau cậu từ lúc ở lán xe, lúc đi cầu thang máy cậu ấy sợ cậu đi ko quen nên để hờ tay phòng cậu ngã mà.
- Haha, mình ko để ý lắm.
Cô gái ấy cười, quay ra xem Phong chơi, Phong chơi chán chê quay lại đưa cho tôi con gấu to oạch.
- Tặng cậu này.
- Cảm ơn.
Tự nhiên cậu ấy giơ tay véo má tôi, nhưng nhẹ thôi.
- Qua chỗ kia đi.
- Chơi đua xe á, tớ thắng cậu cho coi.
- Thử xem.
- Hơn h rồi, về thôi, bọn nó chắc đang đợi. -tôi kéo tay Phong.
- Cho tớ bắn nốt mấy con vịt này.
Trời đã tạnh mưa từ khi nào, gió càng về đêm càng lạnh, may mà tôi mặc thêm áo chắc ko đóng băng ngoài đường.
- Oay, đom đóm kìa.
- Ma đấy.
- Ma cái gì mà ma, ma cái đầu cậu ý, tào lao.
- Thật mà, tớ đọc nhiều truyện ma họ nói thế mà, để tớ kể cho cậu nghe nhớ, có anh sinh viên đại học....
- Thôi, ko nghe.
Tự dưng trong đêm vang lên tiếng hét làm tôi dựng tóc gáy.
- Á...á...á..., anh định làm gì, tránh xa tôi ra.
- Cái gì thế nhỉ. -tôi run run hỏi, chân tay mềm nhũn
- Có khi nào là ma ko? Đường vắng thế này cơ mà, hay nó hiện lên trêu chúng mình.
- Tớ ko đùa với cậu đâu.
- Tớ đâu có đùa.- Phong tủm tỉm cười.
- Rõ ràng cậu đang đùa, cười cái gì chứ.
- Thôi ko trêu cậu nữa, để xem có chuyện gì.
Phong đi xe tới gần thấy dáng người nhìn rất quen bị thằng con trai chặn xe, trêu ghẹo:
- Nhìn anh ta như biến thái ý.
- Thì biến thái mà, yêu râu xanh đấy.
Tôi nhăn mặt, tay nắm chặt tay Phong:
- Ko sao, có tớ ở đây rồi đừng lo, để xem bạn nữ kia thế nào đã.
Cậu ấy dựng xe xuống, chúng tôi lại gần chỗ người họ.
- Anh kia, trêu gì con gái nhà người ta đấy.
- Phong Phong, cứu tớ với.
Cô gái ấy nghe thấy tiếng Phong thì òa khóc, tôi cố gắng nhìn rõ khuôn mặt cô ấy dưới ánh đèn đường lờ mờ đằng xa.
- Phương Mai.
- Cậu nói ai cơ. -Phong quay lại hỏi.
- Phương Mai, Mai lớp mình đấy, cậu xem thế nào đi.
Sau khi xử xong thằng yêu râu xanh, Phong lau mồ hôi quay lại hỏi:
- Có tổn thất gì ko?
- Thằng đó ko làm gì cậu chứ? -tôi hỏi, vỗ vỗ vai cậu ấy, Phương Mai lắc đầu, lau nước mắt.
- Ok ok, ko sao là tốt rồi, cậu đừng khóc nữa ha, tôi đưa cậu về. - Phong cúi xuống nói.
Tôi đề nghị Phong chở Mai, còn tôi sẽ đi xe bạn ấy.
- Cậu đi đâu thế? -tôi hỏi Mai.
- Tớ đến quán nước mà lớp hẹn, ko ngờ đang đi thì bị chặn đường trêu, may gặp cậu.
- Con gái đi tối nguy hiểm lắm, nếu lần sau có đi thì bảo tôi đưa cậu đi. -Phong nói.
- Cảm ơn cậu, Vũ Phong.- Mai cười rất tươi, tôi im lặng nhìn người họ.
Sáng hôm sau tới trường kể lại, con Hạnh gào lên:
- Trời ơi, thật sao.
- Thật chứ ai thích đùa.
- Xin lỗi nhé, nếu tôi ko hẹn cả lớp thì bà đã ko gặp yêu râu xanh.
Phương Mai cầm tay cái Hạnh cười lắc đầu:
- Bà đừng trách mình, dù sao tôi vẫn bình an đấy thôi, may gặp được Phong và Giao.
Tôi đi giặt rẻ lau bảng với con Linh, thấy bạn trai lớp A bên cạnh đang rửa chân. Cậu ta tên Uy Vũ, anh bạn này ngày trước con Linh lớp tôi trồng cây si suốt năm lớp . Sau đợt bạn ấy tuyên bố có người yêu, con Linh thất tình khóc suốt cả buổi học hôm đấy, nghĩ lại thấy buồn cười. Nói chung nhìn cũng thuộc dạng công tử bột, trắng trẻo đẹp trai, đúng hình tượng soái ca sơ mi trắng, soái ca chuẩn % ko phải sói ca đâu nhá. Thấy con Linh tả thì Uy Vũ thân thiện lắm, luôn biết quan tâm mọii người xung quanh, warm boy bảo sao nhiều em lớp say như điếu đổ.
Thấy Uy Vũ cái là con Linh lúng túng hẳn lên, cứ như ngày đầu tới ra mắt bố mẹ bạn trai ý.
- Chào cậu.
Con Linh nói nhẹ nhàng lắm, chẳng như mọi hôm cãi tay đôi với tôi, tôi ôm miệng cười bị con Linh véo cho phát đau điếng, Uy Vũ cười thân thiện:
- Cậu học lớp bên phải ko?
- Đúng rồi, cậu cũng để ý hả.
- Phải, mình hay thấy cậu đi học qua lớp mình mà.
- Cậu để ý thật tốt quá.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện nghe rất vui, người hỏi người trả lời, Diệu Linh lại moi thêm được ít thông tin của cậu ta để bổ sung vào quyển sổ theo dõi thần tượng của nó cho coi, thế quái nào tôi phải giặt rẻ lau cho nó mặc dù nó là kẻ trực nhật.
Tôi với Phong đều nằm gục mặt trên bàn ngủ, thật sự học hành với tôi bây giờ là việc rất vô vị. Tôi ko thể nhét thêm cái gì vào đầu nữa, não tôi đã hết dung lượng lưu trữ rồi, nó báo lại rằng đang đầy bộ nhớ đây.
Tôi mở mắt ra nhìn thấy Phong đang quay mặt về phía tôi, cậu ấy đang ngủ rất say, chắc cũng mệt mỏi cái việc xin học vẽ với bố mẹ, tranh thủ tôi được nhìn cậu ấy lúc. Phải nói thế nào nhỉ, cậu ấy có đôi mắt to, có lúm đồng tiền, da mặt vừa trắng vừa mịn, nói chung nhìn trẻ con lắm, bảo sao nhiều đứa con gái trong trường thích. Ái chà, lại còn vừa ngủ vừa cười nữa chứ, hay lại mơ đến em nào rồi.
Ting.
Có tin nhắn từ đứa bạn thân cấp của tôi, lên cấp chúng tôi học khác trường nhau, nó học rất giỏi nên được vào trường chuyên, còn đâu tôi vào trường công lập khác. Nó xinh xắn lắm, đã thế còn nói chuyện buồn cười theo kiểu bựa bựa ý. Phải nói thế nào nhỉ, theo tôi thì con này học nhiều quá tẩu hỏa nhập ma thành kiểu điên điên ý. Nói thêm là tôi chơi với nó năm cũng lây bệnh điên của nó rồi. Hehe. Nói vậy thôi chứ để nó nghe thấy vả cho phát là bay hết răng cửa ngay.
- Hi. Dạo này thế nào rồi? Cho chị hỏi thăm sức khỏe kèm sắc đẹp cái.
- Vẫn xinh gái lắm. Haha. -tôi trả lời.
- Eo giống tao thế.
- Mày cất dây thần kinh xấu hổ ở nhà à. - tôi trêu.
- Mày ko khác, tao thấy bệnh ảo tưởng sắc đẹp của mày đến giai đoạn cuối rồi.
- Ko thèm trêu mày nữa, thế mày học hành đến đâu rồi. Ôn thi hết chưa?
- Học hành làm gì cho mệt mày, phải cho não nghỉ ngơi mấy thi được chứ, hôm nào hẹn bọn nó gặp nhau đi, nhớ chúng mày quá à. -_-
- Được rồi, tao cũng nhớ mày, hôm nào thi xong hẹn cả lớp làm nồi lẩu nha.
- Oki babi. Trống rồi, tao vào lớp đây, nói chuyện với mày sau, oke con điên.