Đêm trước hôm thi tôi đã thức đến tận h để ôn các dạng toán và cách sử dụng máy tính trong giải trắc nghiệm, thế quái nào ngủ quên đến tận sáng dậy mới hay, h có mặt mà nhà tôi cách trường phải gần phút. Đạp xe đến cổng trường tôi mấy hốt hoảng vì ko có bóng người, cứ tưởng muộn rồi thì ra mình là đứa đến sớm nhất. Nhiều khi tôi cũng chẳng hiểu bản thân mình nghĩ gì nữa, cứ lo lắng nhưng ko biết rốt cuộc bản thân đang lo lắng cái gì. -_-
- Đến sớm thế. - Nhật Hùng vỗ vai tôi, tôi cười nhăn nhó:
- Tớ tưởng đến muộn cơ, nào ngờ sớm nhất.
- Giao hôm qua ôn gì chưa?
- Tớ ngủ quên mất.
Nhật Hùng nghe tôi nói xong thì cười khanh khách.
Mọi người cũng đến ngày một đông, nhiều bạn lớp khác lạ hoắc, có khi tôi chưa nhìn thấy bao giờ, hành lang bắt đầu chật cứng người, ko ngờ khối mình đông như vậy. Con Hạnh đứng ở phòng vẫy vẫy tay với tôi, tôi đứng phòng vẫy vẫy tay lại. Vũ Phong thi ở tầng , hôm qua chúc tôi thi tốt các kiểu. Một cái bút chì đưa trước mắt tôi, phía sau nó là nụ cười toe toét.
- Tớ khắc cả tối qua đấy. - Phong kể lể.
- Ko ôn thi mà ngồi khắc á?- tôi hỏi lại.
- Ừ, thi thử thôi mà.
- Rảnh thế, cảm ơn nha.
Tôi cười cất nó vào cặp, cậu ấy vẫy tay rồi chạy một mạch lên cầu thang.
Hôm trước được về sớm, tôi nhờ cái Hải xem SBD và phòng thi giúp, may quá phòng tôi có mấy thằng cùng lớp, chứ mỗi mình tôi bơ vơ thì tội quá. Mỗi phòng thi có người, mỗi người ngồi bàn, thế quái nào phòng tôi có mỗi đứa con gái, tôi và một bạn nữ cũng tên Giao lớp A.
- Giao phòng nào thế?- thằng Lộc bạn cấp của tôi hỏi.
- Phòng này đây.
- Thật á, tớ cũng phòng này, có gì chỉ giáo nhớ.
- Tớ biết gì đâu.- tôi cười.
- Lại phét rồi, bạn ko biết thì ai biết.
- Có mã đề mà.
- Ừ nhỉ, thôi xong đời rồi!
Lộc mếu máo quay sang bàn tán với vài thằng bạn đứng xung quanh đấy, tôi đứng sát ở cửa lớp xem thầy ghi số báo danh.
- Tớ ngồi bàn đầu tiên rồi.- tôi nói với Nhật Hùng đứng ngay bên cạnh.
- Sao biết?- Nhật Hùng thắc mắc.
- Nhìn danh sách mà xem, tớ là người thứ ở phòng này, thầy giáo viết SBD theo hàng ngang kiểu này thảo nào tớ cũng ngồi bàn đầu tiên.
- Đâu có đâu, chưa ghi đến SBD của cậu mà.
- Thật á, đâu?
- Kia, hình như viết từ dưới lên. A, tớ ngồi trên cậu luôn này. - cậu ấy reo lên.
Thầy giám thị khác đứng ở cửa lớp bắt đầu điểm danh, tôi chen lên để nghe cho rõ, tôi sắp điếc nặng rồi.
- Nguyễn Quốc Cường. SBD .
- Có.
....
- Vũ Phương Giao. SBD .
- Có ạ.
- Vũ Thanh Giao. SBD .
- Có.
- Lê Minh Hùng. SBD .
- Có em.
- Nguyễn Nhật Hùng. SBD .
- Có.
........
- Các em ổn định chỗ ngồi, sao phòng thi vắng em nhỉ? Có ai cùng lớp em Lưu Trí Hưng và em Phan Văn Minh thì gọi em ý lên trường thi ngay, chắc trời lạnh lại ngủ quên đây mà.
- Chắc bạn ý thức ôn thi đến h sáng mấy ngủ đấy thầy.
- Ôn gì, tôi lạ gì anh này nữa, đi học sách vở còn chẳng mang thì học hành gì, trong lớp chỉ phá là tài thôi.
Một lúc sau thấy có thằng con trai mặc áo phao màu đen lững thững đi đến cửa lớp.
- Thầy cho em vào lớp.
- Anh làm gì mà bây giờ mấy đến?
- Em ngủ quên.
- Đã đi muộn còn lững tha lững thững, chẳng nhẽ tôi cho anh nghỉ thi luôn bây giờ. Vào đi! -Lưu Trí Hưng. SBD , anh ngồi cạnh bạn nữ mặc đồng phục đấy.
Anh bạn Lưu Trí Hưng ngồi xuống cạnh tôi, giơ tay chào làm quen tôi với mấy thằng xung quanh.
- Có gì chỉ giáo.
- Huynh đệ.- một thằng khác giơ tay ra bắt như thật.
Một lúc sau nữa, anh bạn đi muộn thứ xuất hiện ở cửa lớp, Phan Văn Minh đây rồi, lẫn đi đâu được.
- Bạn yêu đến hơi bị sớm đấy.
- Tắc đường bạn ạ.
- Nông thôn này tắc đường ở đâu. - thầy giám thị hừ tiếng ko hài lòng.
- Nhà em ở trong ngõ, vừa phi xe ra đến cổng cái ôtô chở gạch to tướng đứng chắn ngang đường đi, em huy động mấy thằng trẻ con trong xóm ra giải quyết mãi mấy đi được đấy thầy, thầy chả thương em thì thôi.
- Thôi anh vào đi, ko phải trình bày dài dòng mất thời gian, tôi cũng ko tin đâu.
- Thầy ko tin thì thôi.
- Tưởng nghỉ thi mà bạn?- một thằng con trai dãy bên hỏi bạn Lưu Trí Hưng.
- Tớ đùa thôi.
- Biết ngay mà, nghe cái mặt bạn chỉ có đổ thóc giống ra mà ăn.
- Hehe.
Thầy giáo bắt đầu phát phiếu trả lời trắc nghiệm, những câu chuyện ko đầu ko cuối của học sinh vẫn diễn ra ko có dấu hiệu ngơi nghỉ, một vài đứa khác lớp bắt đầu làm quen nhau, tạo thêm mối quan hệ để giúp nhau vượt qua kì thi này.
- Số tớ như ct chó trôi sông bạn ạ, đen lắm, cái máy tính mới mua hơn k, để quên trên lớp hôm sau đến thì mất mẹ nó rồi, hôm nay ko có gì mà dùng, mượn loạn lên cũng éo đứa nào cho mượn.
- Haha. Thôi nhịn ăn nhịn uống mấy tuần là đủ mua cái khác bạn ạ.
- Được mang sách kê ko thầy?
- Sách gì, thầy phát giấy nháp đây kê nó lên cũng được, ai có sách vở hay balo gì mang hết lên bục giảng cho thầy, điện thoại đặt chế độ rung và để nguyên trong cặp, tránh ảnh hưởng lúc làm bài thi.
Thầy giám thị bắt đầu phát giấy nháp và phiếu trả lời trắc nghiệm, bọn tôi hì hục ghi theo sự hướng dẫn của thầy giáo.
- Cho tao mượn cái bút bi Hùng ơi.
- Vãi mày, đi thi ko mang bút à?
- Cần đéo gì bút, tao mang mỗi xác với cái bút chì đi thôi.
- Các em nhớ tô đúng số báo danh, mã đề thi, nhớ phải điền cả vào ô trống trên đầu đấy, ko nhầm mã đề là lạc bài của các em thầy ko chịu trách nhiệm đâu.
- Thầy nhắc lần này là lần thứ rồi đấy.
- Thì tôi cứ nhắc ko các anh quên thì thiệt các anh chứ thiệt ai.
- Thi thử thôi mà.
- Thì tập cho quen đi, thi thật ko ai nhắc các anh như này đâu.
Tôi lơ đãng ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ mấy công thức tính logarit, giải phương trình mũ và loga, điều kiện xác định các kiểu rồi ghi ra giấy nháp.
Bạn học Hưng quay sang bắt chuyện với tôi, đại loại học lớp nào, tên gì....
Nhật Hùng quay lại, trêu tôi rồi trêu thầy giám thị.
- Khoanh xong được về luôn à thầy?
Thầy giáo bảo:
- Làm văn thì được thế còn trắc nghiệm thì hết giờ mấy được về.
- Oay. Bắt ngồi tận tiếng mới cho về, đau hết cả lưng.
Hồi trống phát đề vang lên, thầy giáo nhanh chóng đưa đề tận tay từng đứa một.
- Uầy. mã đề ư?
- Cậu đề bao nhiêu?
- .- tôi trả lời.
- Tớ chứ.
Vừa đọc đề xong tôi hoang mang kinh khủng, lướt qua trang đầu tiên chỉ biết làm vài câu, làm xong chọn đáp án rồi còn chẳng biết có đúng ko. -_-
Mấy thằng xung quanh gục mặt xuống bàn ngủ hết, có thằng thì ngồi vẽ giun vẽ rắn ra giấy nháp.
- Thầy cho về sớm đi thầy ơi, e ko thể ngồi thêm giây phút nào nữa.
- Thầy cũng muốn về lắm nhưng cho về sớm nhà trường lập biên bản thầy chết.
Thỉnh thoảng có thằng lại hỏi:
- Sắp hết giờ chưa thầy ơi?
- phút nữa hết giờ nhé.
- Lâu thế.
Tôi bực mình khoanh bừa hết trang cuối cùng luôn, đề gì đến khó, xong suôi cũng gục mặt xuống bàn ngủ giống mấy đứa xung quanh.
- Ko làm được à?- Nhật Hùng hỏi.
- Ko, huhu.
- Ko sao, thi thử thôi mà.
- Ừ, biết thế nhưng vẫn thấy thất vọng.
Cả mấy buổi tối hôm nay tôi chỉ học các giải bằng máy tính, thế quái nào vào phòng thi quên sạch, đã thế cái nào nhớ cách bấm lại ko có dạng kiểu đấy, tôi toàn phải ngồi giải tay thôi.
Hết giờ thi, thầy giáo gọi từng đứa theo danh sách lên nộp bài, phòng tôi ra sớm nhất, tôi đứng ở hành lang chờ bọn cùng lớp ra để kể khổ.
- Chưa về à?- bạn học Hưng hỏi tôi.
- À, tớ đợi bạn cùng lớp ra so đáp án.
- Tớ về trước nhé, chiều gặp.- cậu ấy vẫy tay.
- Bye bye.
Con Linh vừa nhìn thấy tôi đã mếu máo, biết ngay ko làm được cơ mà, sở năm nay ra đề khó quá, làm tan nát biết bao trái tim.
- Tao khoanh sai hết rồi mày ạ.
- Tao cũng thế mà.- tôi cười khổ.
- Có làm được bài ko?- Vũ Phong hỏi.
- Ko, đề khó lắm.- tôi trả lời.
- Cậu đề bao nhiêu?
- .
- A, trùng đề rồi, chúng mình so đáp án đi.- cậu ấy reo lên, nhanh nhẹn lôi tờ đề với cái bút trong cặp ra.
Vừa ra lán xe vừa bàn tán, cả đoạn đường có vẻ rôm rả hơn mọi ngày, về nhà thấy tôi mẹ hỏi ngay:
- Có làm được bài ko?
- Khó lắm, con toàn khoanh nhằng thôi.
- Thế thì trượt à?
- Thử thôi mà mẹ.
- Học hành như mày thì, chán ko.- mẹ tôi vừa cho rau vào nồi vừa lắc đầu chán nản.
- Hihi.
Chiều h mới vào thi, tôi chạy lên cầu thang ko thấy ai cứ tưởng muộn, hành lang cũng đông đông, mấy thằng con trai cùng phòng tôi đứng đầy ở cửa lớp. Có vài thằng lạ mặt khác cũng ở đấy, hình như bạn cùng lớp của chúng nó, bọn con trai nhìn tôi ko chớp mắt, tôi cũng tròn mắt nhìn chúng nó ko hiểu chúng nó có ý gì. Sau đấy ngại ngại đứng yên một chỗ, cách xa chúng nó khoảng cách vừa đủ.
Mấy thằng cùng phòng thi tôi buồn cười kinh khủng, kiểu phòng tôi toàn bọn dốt nát, học sinh cá biệt nên chỉ thấy chơi thôi chứ có biết gì đâu mà làm. Chiều nay thi văn, tôi ôn bài Sóng của Xuân Quỳnh vì nghe nói sẽ thi vào bài này hoặc bài Tây Tiến, mà tôi lười đọc Tây Tiến vì nó dài quá, tôi học mỗi hình tượng sóng và em thôi.
Đề vừa đến tay thấy cảm nhận khổ thơ đầu bài Sóng, tôi nở hoa trong bụng. Thế quái nào đến lúc làm bài quên sạch cái mở bài vừa học trưa nay, viết xong lại gạch, viết xong lại gạch mấy lần liền.
Đã thế được thầy giám thị cứ đi đi vào vào, bảo đề này thì hợp gu các anh quá còn gì, đúng kiểu tình yêu đôi lứa.
- Thầy nói thế nào chứ chỉ bọn yêu rồi mấy biết thôi, em đã yêu ai đâu mà biết được.
Thầy giám thị cười ha hả, xua xua tay:
- Đề văn này mà gặp tôi thì cứ phải mấy tờ giấy.
- Uầy, thế thầy nghĩ giùm em cái mở bài cái, em ngồi nghĩ mãi ko ra.
- Nhà trường lập biên bản tôi thì sao, anh chịu trách nhiệm cho tôi à?
- Thầy chịu chứ em làm gì đâu mà phải chịu.
Bạn học Hưng quay sang nhìn tôi, tôi thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ được câu nào vội viết vào bài câu đấy.
- Thế nào rồi, sắp xong chưa?
- Đang nghĩ cái mở bài, ko sao, tớ vẫn trụ được.
- Tớ cảm xúc dạt dào lắm, viết dài lắm rồi. - cậu ta toe toét giơ bài lên cho bôi xem, vừa nhìn thấy cái bài văn ngắn choằn mấy dòng của cậu ta mà tôi ko nhịn được cười.
- Công nhận là dài thật.
- Cả phòng này ko ai xin thêm giấy à?- cô giáo hỏi.
- Ko cô ạ, có làm nổi đâu mà xin thêm giấy làm gì, tốn tiền nhà nước.
- Khổ lắm cơ, nhìn bài làm của các anh tôi cũng phải sốt ruột, bố mẹ các anh nhìn thấy chắc phát khóc, học với chả hành.
- Theo như em ý, ko có thi thố làm gì cho tốn kém, mất thời gian, học xong lớp cứ cho tốt nghiệp tất, người với người phải tin tưởng nhau, thi thố mất quan điểm.
- Tớ đồng ý với quan điểm này của bạn, cô ko biết thì thôi chứ mỗi năm chặt bao nhiêu cây xanh làm giấy để phục vụ cho cái việc vớ vẩn này. Mất đi nguồn ôxi dồi dào, thà cứ để cho nó quang hợp có phải là bớt ô nhiễm môi trường ko, nhà nước chẳng nghĩ xa ra gì cả.
- Anh cứ làm được bộ trưởng bộ giáo dục đi đã thì thích làm gì thì làm.
........
- Anh kia, anh ngồi bàn thứ góc trong dậy làm bài đi, em bên cạnh gọi bạn dậy.
- Hậu, thầy giáo bảo mày dậy.
- Đi thi chứ có phải đến đây ngủ đâu.- thầy giáo lầu bầu.
- Thế thầy ko biết rồi, thằng này lớp em cứ phải ngủ tiết đầu tiên, tiết sau dậy mấy nặn ra chữ được.
- Thôi làm bài đi.
Đề câu rất khó, tôi đọc ko hiểu rốt cuộc nó muốn hỏi về cái gì, tôi mấy nghĩ bừa ra đáp án, viết vào bài làm, một lúc sau đáp án này của tôi được sao chép lại lần. Thế là cả phòng thi tôi đều chung đáp án, hì hì.
Ngày hôm nay thi nốt bài thi tổ hợp, bài tổ hợp KHTN gồm lý hóa sinh, bài tổ hợp KHXH gồm sử địa GDCD, sáng nay chúng tôi thi KHTN trước.
Tôi vào phòng thi lôi vở ra ôn lại công thức, nhưng bọn ngoài hành lang nói chuyện ồn ào quá chẳng vào đầu chữ nào. Một cậu bạn tên Hoàng ngó đầu vào lớp thấy tôi thì cười toe toét bắt chuyện:
- Sao ngồi mình cô đơn thế này?
- Tớ đang học thuộc công thức lý, tối qua ngủ quên mất, đi đến lán xe cứ tưởng muộn rồi cơ. - tôi cười.
- Ko, muộn thế nào được, sáng nay thi những môn gì cậu nhỉ?
- À, thi lý hóa sinh, chiều thi sử địa.
- Thế hả, à, hôm qua cậu làm được bài ko? Tớ toàn khoanh bừa thôi.
- Tớ cũng vậy mà. ^^
Lý phải công nhận ra đề rất khó, rốt cuộc thì học bao nhiêu cũng như ko học, đầu tôi ko có chữ nào nhưng vẫn phải đi thi. Tôi nhìn lượt mặt đề, khẳng định % ko làm được câu nào, có nhớ cái công thức quái nào đâu mà làm được, lí thuyết tầm câu cũng chẳng làm được nốt, chẳng nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ lúc đó mình ngồi lấy thước kẻ cắt cục tẩy vuông vắn như con xúc xắc, mỗi mặt xúc xắc viết một đáp án ABCD. Tôi ngồi tung xúc xắc trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn xung quanh.
- Ko biết làm câu nào à mà tung xúc xắc thế?
- Vì ko biết làm nên mấy phải tung xúc xắc. Vận may của tớ luôn ko tốt, chẳng biết có tô trúng được câu nào ko.- tôi chán nản trả lời Nhật Hùng.
- Đang định hỏi bài cậu nhưng thấy cậu chơi trò may rủi thế này thì ko khả thi rồi, mất quan điểm.
- Hahaha. Hay cậu cũng thử đi.
- Được, tớ với cậu cùng chơi lúc trả bài xem ai được điểm cao hơn.
Cả phòng thi tôi đứa nào cũng chơi trò may rủi, có duy nhất Thanh Giao ngồi giải đề thi, gần phút tung và tô cho câu hỏi trắc nghiệm.
Có điều thú vị thế này, câu cuối cùng đáp án lúc nào cũng phải là D, cả dãy tôi chơi tung xúc xắc, một nửa dãy bên chơi quay bút, trúng đáp án nào thì khoanh. Một nửa dãy còn lại tô đáp án theo kiểu câu đầu tiên nhất định khoanh A, câu cuối cùng nhất định phải là D, các câu hỏi ở giữa thì tô theo kiểu câu đầu là A, câu sau là B, câu cuối cùng thì C hay D là tùy hứng.
Tôi thấy có mấy thằng còn tô theo kiểu zic zắc. Thằng khác thì tô kiểu AAAA, BBBB, CCCC.