Sáng mồm Tết.
Tôi lại bám mẹ đi lên chùa cầu may, sau đấy rút quẻ và công đức, sau cùng mới đến chúc tết ông bà nội. Chùa ở quê tôi đang xây dở nhưng rất là đẹp và rộng. Tôi chỉ nhớ năm tôi học lớp , có đi chùa, tham gia các hoạt động cùng những người bạn lạ, chùa khi đó nhỏ hơn bây giờ, chùa bây giờ to lắm, đẹp nữa. Ở chùa có những khu vườn nho nhỏ toàn hoa là hoa, hoa gì thì tôi ko biết, chỉ biết màu hồng phấn rất đẹp. Trước nhà Tam Bảo thầy tôi có dựng dàn bằng gỗ, trên đấy treo các chậu hoa phong lan, thân cây phong lan rủ xuống dưới trông rất thích mắt, thỉnh thoảng có vài chị nhờ người thân chụp cho vài tấm ảnh làm kỉ niệm.
Trong khi chờ mẹ tôi đi rút quẻ, tôi lang thang ở những vườn hoa đầy màu sắc. Ô, có cả hoa thược dược này, điều thú vị nhất mà tôi thấy đó là hoa thược dược nở đúng vào dịp tết.
Những bông hoa thược dược màu đỏ thẫm rung rinh trước gió, nở đỏ cả góc vườn. Điều tôi khó hiểu nhất đấy là những bông hoa thược dược khi sắp tàn sẽ phai màu thành hồng phấn, đặc biệt vô cùng, tự dưng nhớ đến câu nói:
" Duyên đến nên quý, duyên hết nên buông
Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn
Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan
Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên
Bất cầu bất khổ... "
Tôi lôi điện thoại ra, chụp lại góc hoa thược dược đỏ thẫm, vừa đưa điện thoại lên nhìn vừa cười như con ngố, ngẩng đầu lên nhìn sang phía bên kia vườn hoa thì phát hiện gặp người quen, Phương Nam- học lớp A, cũng là bạn cấp của tôi, nhưng khác lớp. Cũng lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy nó, tại nó chuyển lên Hà Nội sống cùng bố mẹ từ năm lớp rồi, tôi còn sợ nó chẳng biết từng học cùng tôi nữa ấy chứ. Sau đấy trùng hợp thế nào lên cấp lại học cùng trường với tôi. Phương Nam càng lớn càng trắng trẻo, cao ráo, mặt mũi cũng ưa nhìn hơn hồi bé. Hồi ấy học cùng nó thấy nó lùn hơn tôi à, có khi chỉ cao đến tai tôi thôi, còn bây giờ thì có khi nó phải cao hơn tôi cả cái đầu. Giờ nó đã là chàng trai nhiều cô gái phải mơ ước ước rồi, đứa cứ mắt đứng nhìn nhau lúc lâu, ko ai mở lời trước, cũng chẳng ai mỉm cười với ai. Tôi định chỉ cười cái coi như lời chào, nhưng mà nghĩ thế nào lại thôi. Nhỡ đâu nó ko nhớ cười nó tưởng mình hâm, có khi nó nhìn vì thấy tôi quen quen cũng nên, tôi ko khác hồi cấp là mấy mà. Thằng Phương Nam dậy thì thành công đấy, tôi thì dậy thì thất bại, chữ "bại" theo tôi suốt năm trời. -_-
Tôi ngoảnh mặt đi hướng khác, vừa hay gặp cái Lan với vài đứa bạn cấp nữa cũng tới đây, hỏi thăm vài câu, muốn biết chúng nó đã tính thi trường gì chưa, hay chán học muốn kiếm tiền rồi.
- Mày có rút quẻ ko vào mà rút.
- Con có.
Tôi đi ra chỗ mẹ tôi đang đứng chờ, giở giấy ra đọc, que trung bình thôi, ko xấu là may rồi. Vào đến cửa nhà ông bà thì thấy Nhật Trường- anh họ tôi mới đi nước ngoài về, mang theo cả cô người yêu đến chúc tết, nom cũng xinh xắn nhưng tính cách ko biết thế nào.
Cái Thu- em họ tôi, năm nay học lớp cũng ở đấy, vừa thấy tôi Thu đã cười toe toét, tôi vào chào ông bà, anh Trường và bạn gái anh ý, ông nội tôi mừng tuổi cho hẳn k.
Tôi mấy quay sang anh Trường cười cái:
- Phải như nào đi chứ lị.
Anh Trường cười đau khổ xong bĩu môi nhìn tôi, rút từ trong túi ra bao lì xì đỏ chót.
- Bố nhà chị, lớn tướng rồi còn đòi anh mừng tuổi cho.
- Em vẫn đi học, vẫn còn là trẻ con, hehe.
Tôi vừa bóc bao lì xì, vừa đi ra giường ngồi cùng cái Thu nói chuyện vớ vẩn với nó:
- Mày lên lâu chưa?- tôi hỏi nó.
- Em lên cũng lâu lâu rồi, ngồi đợi chị mãi bây giờ mấy lên.
- Chị mày còn đi chùa rút quẻ.- tôi vừa nói vừa lấy tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho nó.
- Xem nào đẹp ko, quẻ trung bình à.- nó vừa đọc vừa hỏi tôi.
- Ừ, đang lo cuối năm thi trượt đại học đây.
- Chị có hạn nữa này, cẩn thận đấy.
Tôi gật gật đầu, nó nhét trả tôi tờ giấy vào trong túi áo, còn tôi thì nhìn tờ k trong bao lì xì cười tươi rói.
- Mà người yêu anh Trường tên gì đấy?- tôi quay sang hỏi.
- Tên Kim Tuyến, em chả thích cái chị này gì.
Nó khinh khỉnh, tôi mấy ngơ ngác ko hiểu cơ sự gì mà cái Thu nó ghét, nó mấy bắt đầu giải thích thế này:
- Hôm qua anh ý cũng đưa bà này lên ăn cỗ tết. Chị ko biết chứ đến bữa ăn mấy rước nhau lên, ăn xong ko rửa bát lên giường bà đắp chăn ngủ như thật, em đã phải nấu cơm hầu rồi xong còn phải rửa bát cho nữa. Mà ngày đầu đến nhà ông bà người yêu đấy, nhớ cái lúc mới đến, em đưa kẹo cho nhưng ko ăn, vứt ở giường, cái lúc bà vào ngồi, thì vơ cái kẹo ném bụp cái vào người anh Trường. Em còn chả hiểu tại sao ném, nhìn cái mặt thôi đã thấy ghét rồi, như con điên ý.
- Haha.
Tôi cười sặc sụa, đúng là giặc bên nô ko bằng bà cô bên chồng. Bà tôi ngồi bên cạnh nghe cái Thu nói thế mấy vỗ phát thật đau vào lưng nó, nó mủm mỉm nhìn tôi, xong quay sang trách bà tôi:
- Áy, mới mùng sao bà đánh cháu.
- Chúng mày cứ đi nói xấu chị, tốt xấu gì cũng là chị dâu mình.
- Đã lấy đâu mà chị dâu.
- Chưa lấy cũng ko được nói xấu như thế, ông mày nghe tiếng lại mắng cho.
- Lười như con hủi ý. - nó cứ lầm bầm mãi, tôi ngồi bên cạnh cứ cười như điên.
- Mày phải rửa cái mâm bát ý nên cay cú à?
- Em điên lắm, suốt từ hôm qua đến giờ.
- Thôi, hôm nay mùng .
_________________________________
Các cụ thường nói mùng tết nội, mùng tết ngoại, hôm nay mùng , tôi đang trên nhà bà ngoại tôi rồi.
Anh chị em hôm nay đông đủ quá, thật sự rất vui, ở nhà ông bà ngoại tôi rất thoải mái, ko thoải mái nhất là ông tôi sẽ mắng khi đến bữa ăn cứ chúi mũi vào cái điện thoại thôi.
Bà tôi bê dây Coca ra cho bọn trẻ con uống, tôi mấy nhào vào cướp lon:
- Sao bà ko mua nutrifood.- tôi trách.
- Có nước ngọt mà uống là tốt rồi chị còn đòi nutrifood cơ.- thằng Nghĩa bĩu môi.
- Kệ tao.
- Bà tưởng chúng mày thích uống coca nên bà mấy mua, còn ko bà mua trà bí đao lâu rồi.- bà tôi giải thích.
Tôi giấu lon coca vào góc tường ko bọn trẻ con nhìn thấy chúng nó lại lấy mất, tôi đi vào trong bếp xem nhà bà tôi có gì ăn ko, tại đói bụng quá, bà tôi thấy tôi mở lồng bàn, lấy từ trong tủ ra đĩa bánh chưng:
- Ừ đấy, thích ăn gì cứ ăn đi, ông bà ăn bao giờ cho hết, thịt gà cũng đầy cả tủ lạnh kia.
- Chân gà đâu bà?
- Đây đây, mày lại thích ăn chân gà ư?
Thằng Nghĩa với cái Hân cũng đi vào trong bếp ngồi ăn với tôi, đứa lớn tướng rồi mà vẫn bốc bải trông chán đời vô cùng.
- Để em ăn quả tim cho.- cái Hân tìm trong đĩa.
- Chị ăn cái này này.- thằng Nghĩa chỏ vào cái phao câu, bọn tôi cười vang lên trong bếp.
Tự nhiên thằng Nghĩa nhìn tôi cười gian gian, tôi hoài nghi nhìn nó:
- Sao mày lại nhìn tao? Mày lại làm gì thất đức có đúng ko?
- Hâm à, em thèm vào ủ mưu chị.- nó chối bay chối biến.
Tôi bĩu môi khi nghe nó nói thế, cái Hân cứ ngồi bên cạnh cười như nắc nẻ.
- Thôi thôi, tao lạ gì mày nữa.
Đùa chứ, cái thằng này nó đểu lắm các cậu ạ, mọi năm bố mẹ tôi đều nhờ ông bà gói bánh chưng giúp, xong tôi sẽ sang nhà bà trông bánh chưng cho bà tôi đỡ vất vả. Thằng Nghĩa hôm đấy cũng sang, ông tôi gói bánh nhà tôi với nhà nó chung nồi. Đêm tết đấy nó cũng sang, kêu trông bánh cùng tôi cho vui. Má nó chứ, ngồi chơi với tôi được đến hơn h đêm, kêu em buồn ngủ lắm rồi lên giường ông tôi đắp chăn ngủ như thật. Tôi thì ngồi dưới bếp vừa sợ ma vừa lạnh, may có ngọn lửa bếp cũng ấm chút chút, nhưng mà ngồi bếp củi lâu vào mùa đông tôi bị nẻ hết cả mặt. -_-
Mà thế chưa khốn nạn đâu, thằng này nhân lúc tôi ngủ gật lấy nhọ xoong vẽ râu mèo cho tôi. Xong nó còn kiếm đâu ra cái áo trắng với bộ tóc giả dọa ma tôi nữa chứ. Nói ko phải quá đáng, đùa chứ lúc đấy tôi sợ gần tè ra quần ý chứ. May lúc đấy bà tôi xuống xem bánh, quát thằng Nghĩa nghịch ngợm dọa ma, tôi mấy biết mình bị nó trêu. Tôi đoán thằng này nó ủ mưu tôi, nhận trông bánh cùng tôi xong chuẩn bị sẵn đồ để hành nghề rồi.
Tôi gặm hết cái chân gà, với một cái đa nem cảm thấy cũng no no rồi nên ra giếng rửa tay sạch sẽ, đi vào tìm cốc để rót coca chứ uống cả lon thì ko hết được. Tôi vừa mở nắp ra đổ nước coca vào cốc thì bọt từ trong lon nước tràn hết ra tay, rớt cả xuống sàn nhà, tôi điên tiết quay sang lườm thằng Nghĩa ngồi ngay bên cạnh.
- Thằng chó nào xóc lon coca của tao lên?
Nó thấy tôi phát khùng lên thì càng cười to hơn, cười sằng sặc lăn lộn ở giường, ông bà tôi ko hiểu chuyện gì xảy ra cứ cau mày hỏi:
- Lại làm sao đấy.
- Thằng Nghĩa nó xóc lon nước của cháu lên để bọt văng hết xuống sàn nhà.
- NGHĨA! Ơ....... cái thằng này lớn rồi mà nghịch ngợm thế nhờ, suốt ngày mày trêu chị.
Bố nó đang ngồi ở ghế tức giận hét to, nó cố gắng hết sức có thể để ko cười ra tiếng làm người nó cứ rung lên bần bật.
- Mày còn ngang nữa tao cho mày ở nhà luôn đấy. - mẹ nó lườm, cầm ngay cái đập ruồi của ông tôi quật vào mông nó.
- Con đùa tí thôi mà mẹ.
- Chả nhẽ tao cho mày vài cái vả.
Tôi liếc xéo nó cái, giơ tay lên dọa, nó thì xua xua tay tỏ ý biết lỗi với tôi, sau đấy lôi lon nước nutrifood ra đưa cho tôi, chả biết nó lấy ở đâu ra nữa nhưng tôi ko thèm quan tâm chỉ cầm lấy uống thôi.