Cái Hồng khoác tay tôi vào lớp, rồi lôi sách trong cặp ra bảo tôi chỉ cho câu trong đề cương mà nó ko biết làm. Tôi đọc qua lượt, cũng ko biết làm, đành phải mang đề bài ra nhờ Tố Như và Anh Tài trợ giúp:
- Để tớ xem nào.
Tố Như cầm tờ đề cương đọc, suy nghĩ lúc, rồi lấy máy tính ra bấm nhưng kết quả lại ko trùng với đáp án. Nhăn mặt quay sang nhìn Anh Tài, cậu ấy thấy vậy thì cũng nháp thử, vẫn ko ra. +_+
Tôi thở dài trở về chỗ, Như và Tài ngồi thảo luận với nhau để tìm phương pháp giải quyết. Câu hỏi đó là câu cuối cùng trong đề cương, mà những câu cuối cùng thường rất khó.
Tôi nhét cặp vào ngăn bàn, tay chạm phải vật gì đó liền cúi xuống nhìn, trong ngăn bàn là chiếc thước kẻ mới tinh đã được khắc họa tiết. Mà những họa tiết đó trùng với những gì mà tôi miêu tả với cái Hạnh hôm qua. Tôi đưa tay miết lên những đường nét được khắc tỉ mỉ trên đấy, những mảnh nhựa li ti chòi lên đâm nhẹ vào tay.
- Sao bảo anh mày tháng mới về mà đã khắc thước kẻ cho tao xong rồi?- tôi vỗ vai cái Hạnh hỏi.
Nó quay lại khó hiểu nhìn tôi:
- Có khắc thước kẻ nào đâu? Nếu khắc xong tao đã đưa thước cho mày từ lúc chào cờ rồi.
Tôi giơ thước kẻ lên, nó tròn mắt nhìn tôi rồi nhìn cái thước kẻ tôi chìa ra trước mắt nó:
- Tao ko biết.
- Nó nằm trong ngăn bàn của tao.
- Thế chắc ai bỏ quên rồi. Mà quái thật, chủ nhật làm gì có lớp nào học bù đâu, đã thế nó lại khắc tên mày.
Cái Hạnh lầm bầm quay lên, tôi cũng ko thể hiểu nổi liền quay sang nhìn Vũ Phong thấy cậu ấy đang ngủ. Tôi thôi ko nhìn nữa, cẩn thận cất cái thước đấy vào trong cặp, ko nỡ mang ra dùng.
Phương Mai rất nhiệt tình xuống dưới bàn tôi chơi, thỉnh thoảng hỏi tôi vài chuyện vớ vẩn tôi cũng chỉ ậm ừ gật đầu cho qua.
- Ế, má cậu dính mực này.- Phương Mai cười cười chỉ vào má Vũ Phong.
- Tớ có làm gì đâu mà dính mực nhỉ.-cậu ấy giơ tay lau lau má, Phương Mai phì cười trước hành động vừa rồi của cậu ấy.
- Để tớ lau giúp cậu.
Bàn tay nhỏ nhắn của Phương Mai chạm nhẹ vào má cậu ấy, Vũ Phong hơi lùi lại tránh né. Ngước mắt lên nhìn về phía tôi thấy tôi đang nhìn thì cậu ấy ngồi yên cho Phương Mai lau.
- Sạch rồi đấy.
- Cảm ơn.
- À phải rồi, chiều nay cậu rảnh ko? Đi mua quà sinh nhật với tớ nhé, tối nay là sinh nhật của em gái tớ rồi.- Phương Mai cầm tay Phong lắc lắc, dáng vẻ như làm nũng với người yêu.
- Ừ.- Phong trả lời.
- Nhớ đấy, chiều cậu qua đón tớ.
Con Hạnh liếc Phương Mai cái rồi bắt chước lại hành động của cậu ta vừa lẫy rồi phán câu:
- Ko biết xấu hổ.
- ..... -_-
Tan học, Phương Mai chủ động chờ Phong rồi cùng về nhà, cậu ta còn khoác tay Vũ Phong cười cười nói nói trước mặt tôi.
- Bọn tớ về trước nhé Giao.- Phương Mai vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Tôi cũng nhe răng ra cười rất vui vẻ:
- Ừ, mai gặp lại.
Chỉ đến khi bóng họ khuất ở cầu thang tôi mới xách cặp ra về.
_________________________________
Hôm nay là rằm tháng giêng, mẹ tôi làm cơm thắp hương các cụ. Thằng Nghĩa ko ở nhà nó lại chạy sang nhà tôi ăn trực, thấy tôi cười đểu nó thì nó lấy hẳn cái đũa cả cốc vào đầu tôi đau điếng.
- Áy, thằng chó.
- Chị học điệu cười đểu đó của ai đấy hả?
Tôi bực mình cầm cái đũa lên quật vào lưng nó:
- Tao học từ mày đấy.
- Thôi nào, cái đứa này, nhặt cho xong mớ rau đi.
Tôi với nó ngồi đấu mắt với nhau, được lúc lâu lâu nó phải giơ tay lên đầu hàng tôi:
- Thôi thôi, em thua.
Tôi giúp mẹ nấu canh khoai tây, giật mình nhớ ra ngày mai cô giáo kiểm tra vở bài tập, vội vội vàng vàng gọi thằng Nghĩa ý ới:
- Nghĩa ơi, vào đun canh cho chị mấy.
- Em đang mổ gà rồi kp vào được đâu.
- Hay mẹ trông nồi canh cho con nhớ con đi làm bài tập quên mất.- tôi quay sang mẹ tôi đang vừa quấn nem vừa rán.
- Tao ko biết.
- Hứ, sắp chín rồi, bột canh con cũng cho đầy đủ rồip mẹ chỉ việc trông thôi.
- Hay để tao đun luôn cho mày.
- Thế thì tốt quá.
Mẹ tôi nghe thấy mấy lườm tôi:
- Thử đi chín rồi đấy.
- Thế á, sao mẹ biết hay thế?
- Nhìn là biết còn tại sao.
Sau khi ăn cơm xong, đứa tôi ngồi xem tivi, nhà có mỗi cái tivi làm đứa cứ phải tranh giành nhau như con nít. Trong khi tôi thích xem phim ngôn tình chuyển thể của Trung Quốc thì thằng Nghĩa đòi xem thế vận hội mùa đông.
- Xem cái này sến sẩm chết đi được.
Nó bình luận trong khi phim đang quay đến cảnh nam chính và nữ chính ôm nhau chia tay.
- Haha, đã gọi là phim ngôn tình mà ko sến sẩm thì ai xem.
- Xem thế vận hội có vận động viên đẹp trai lắm, đẹp hơn cái thằng nam chính này nhiều.- thằng Nghĩa dụ dỗ tôi, tôi mấy nhăn mặt:
- Eo, mày thích thằng đấy á?
- Điên, em đang so sánh.- nó lườm.
- Mày có quần áo cũ nào ko mặc đến hoặc trật ko cho chị?
Nó ngạc nhiên há hốc miệng, tay đang cầm miếng bim bim cũng phải thả xuống túi bóng.
- Chị mặc á, quần áo con trai mà.
- Ko, chị xin về để tuần này chị đi làm tình nguyện viên, muốn mang lên tặng cho các em nhỏ ở miền núi thôi.
- Làm em cứ tưởng, có đấy lát về em tìm rồi mang qua cho hau chị sang lấy luôn.
- Thôi sang lấy luôn đi, mai mày lại lên trường rồi con gì.
Tôi mặc áo khoác vào, đội thêm cái mũ rồi cùng thằng Nghĩa về nhà nó, ngoài trời đang mưa bay bay. Dì và chú tôi lên nhà ông nội nó hết rồi, chỉ có nó sang nhà tôi ăn rằm thôi, nó mở tủ đưa cho tôi lon nước ngọt tôi mở ra uống rồi đi lên phòng nó.
Từ khi nó học đại học, do sống tự lập nên ý thức của nó cũng nâng cao hơn nhiều. Ngày trước còn học cấp , phòng nó phải ngang cái ổ lợn, đợt ôn thi đại học, phòng nó ngổn ngang sách vở, nước ngọt và bánh kẹo để nó ăn trong lúc học khuya. Nhưng giờ khác rồi, phòng ngủ ngăn nắp gọn gàng còn hơn cả phòng tôi, nó là con trai nhưng cũng làm đỏm phết đấy. Quần áo của nó treo đầy tủ, quần âu bên áo sơ mi bên, ở dưới thì áo phông được gấp gọn gàng.
Nó bới trong tủ ra đống quần áo, có cái hơn bị nhàu, nó bảo tối về lấy bàn là là đi là như mới ngay, những bộ này nó ko mặc nhiều lần đâu. Xong nó lôi từ trong gầm giường ra tập giấy A đưa cho tôi:
- Đây là đề ôn thi em xin cho chị.
- Nhiều thế, làm bao giờ cho hết đây.
Tôi cầm bừa tờ đề lên xem, nhìn qua có vài câu biết làm thôi, còn đâu khó lắm. Chắc nó xin của bọn bạn trên đại học vì các trường trung học này đều là những trường ở miền trong. Nói thật chứ mình học ở đây nghĩ là rất giỏi nhưng ra ngoài mới biết mình chẳng là gì đâu, đầy người giỏi hơn nhiều.
_____________________________________
Thứ cuối cùng cũng đến, bố mẹ tôi bận đi làm nên ko đưa tôi đi được, tôi đành gọi thằng Nghĩa tới chở lên trường. Nó xách giúp tôi cái balo đựng quần áo, tôi xách thêm cả yến gạo đi, thấy tôi phải xách nặng khổ sở nó lại xách giúp cho, tôi thảnh thơi khoác mỗi cái balo bé tẹo đựng bộ quần áo với ít đồ dùng cá nhân. Vừa đến cổng trường đã thấy gần người ở đấy, số nhiều đều là khóa chúng tôi, cái Hạnh thấy tôi vẫy vẫy tay:
- Em chào anh.- nó cười chào thằng Nghĩa, thằng Nghĩa cũng cười đáp lại.
- Quần áo với gạo này để đâu thế?- tôi hỏi cái Hạnh.
- Mang ra chỗ thầy Vinh đang đứng để thầy cho vào khoang xe.
Thằng Nghĩa thấy thế thì tự mình xách ra, kêu tôi ko phải đi theo làm gì, mãi đến sát giờ đi mới thấy Vũ Phong chở Phương Mai đến. Sau khi mang đồ đến chỗ thầy Vinh, cậu ấy yên lặng đứng dựa lưng vào tường quan sát tôi.
- Khi nào về đến nơi thì gọi điện cho em đón, ở rừng điện thoại chắc khó bắt sóng nên chị nhớ tiết kiệm pin, đừng có mà nghịch cho hết thì ko có điện mà sạc đâu.- thằng Nghĩa nhắc nhở.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt nó, đi có mấy ngày chứ có phải đi tháng đâu mà nó làm như nghiêm trọng giữ. Nhưng mà thôi, dù gì cũng là người ta quan tâm mình, nói ra thì phật lòng nó khổ thân.
Cả đoàn chúng tôi chia làm xe, Vũ Phong với Phương Mai đi xe thứ , tôi lại chung xe thứ với bọn cái Hạnh. Ko cùng xe với cậu ấy cũng thấy thất vọng chút. Nhưng rồi ko khí hào hứng của bọn nó làm át nỗi muộn phiền trong lòng tôi. Cái Hạnh cứ liên miệng nói, đã thế còn có vài bọn lớp bên quay xuống làm quen nhau, nói chuyện rất vui. Tôi cứ ngồi cười khanh khách, điều bất ngờ hơn là Nhật Hùng cũng đi tham gia, thế mà ban lẫy tôi ko nhìn thấy cậu ta là sao nhỉ.
- Phương Giao ko bị say xe à?
Nhật Hùng hỏi tôi, tôi cười lắc đầu, cậu ấy thì chỉ vào cái khẩu trang đang đeo, trong đấy còn có cả vỏ cam tươi nữa.
- Tớ thì bị say xe, máu đi quá nên phải làm thế này mà trước khi đi đã uống thuốc rồi ko biết có tác dụng gì ko.
Tôi nhìn quanh xe, hình như khá nhiều người cũng bị say giống cậu ấy, có người còn chuẩn bị cả khoai lang đã bóc vỏ sẵn để gần mũi để ngửi cho đỡ mùi xe, có người mệt mỏi quá còn ngủ thiếp đi, cái Hạnh ngồi bên cạnh kêu váng đầu.
- Mày đeo khẩu trang ko tao đưa cho?
Tôi hỏi nó, nó gật gật đầu, tôi vội mở balo ra lấy khẩu trang đưa cho nó, nó kêu muốn ngủ giấc, khi nào đến nơi thì gọi nó. Xe đi qua những con đường quốc lộ to, sau đấy là đường đất nhỏ hơn như thế. Cái Hạnh dựa đầu vào vai tôi ngủ, tôi cũng tựa đầu vào vai nó ngủ giấc. Đang mơ mơ màng màng ngủ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện. Đang đi được nửa đường có người muốn xuống xe để nôn, thầy giáo thì rất lo cho học sinh vội vàng bảo bác tài xế cho dừng xe lại.
Tôi để cái Hạnh tựa đầu vào cửa sổ rồi đi ra ngoài xem tình hình thế nào.
Thấy Nhật Hùng, Phương Mai, Vũ Phong và vài người nữa cũng ở đấy. Mặt cậu ta đỏ bừng, trông rất mệt mỏi, tay chống vào thân cây bên vệ đường cúi mặt xuống, tôi đi đến đứng cạnh cậu ấy hỏi:
- Thấy thế nào rồi?
- Khó chịu quá.- cậu ấy thều thào.
- Muốn nôn thì cứ nôn đi, để tớ lấy nước cho cậu súc miệng.
Tôi vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy, ngoảnh sang bên thấy Phong đang chăm chăm nhìn mình và Nhật Hùng. Phương Mai cũng bị say xe, cậu ấy đang giúp Phương Mai cầm chai nước để bạn ấy nôn xong súc miệng.
- Vũ Phong đưa tớ chai nước.
Phương Mai thều thào, tay đang day day trán, Vũ Phong giật mình thôi ko nhìn tôi nữa, giúp Phương Mai mở nắp chai rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Thấy đỡ hơn chưa?
- Tớ thấy ổn rồi, may mà có cậu xin thầy cho dừng xe chứ ko tớ nôn ra xe thì mất mặt lắm. - Phương Mai gật gật đầu.
Sau khi Nhật Hùng nôn xong, tôi đứng dậy cắm đầu chạy vào trong xe lấy vội trong balo ra chai nước với giấy ăn. Nhật Hùng đang ngồi bệt ở đấy, cười cười nhưng vẫn thấy có chút mệt mỏi:
- Ngại quá, con trai mà bị say xe rồi nôn trước mặt cậu thế này.
- Haha, ko sao, con trai hay con gái đều có thể bị say xe mà, có chừa ai đâu.