“Ai là đàn ông hoang dã?”
Một bàn tay chống bên sườn Lưu Tử Đồng, giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, Lưu Tử Đồng cầm điều khiển từ xa xoay người, phòng vẽ tranh vẫn chưa được bật đèn, rất tối, cô cười nói: “Ai nói là ai?”
Lâm Đế hơi cúi người, vòng eo thon chắc, khóe môi anh cong cong: “Tôi không nói.”
Anh dựa lại gần, tầm mắt hai người cứ nhìn vào nhau, hô hấp vẫn đều đặn, đôi mắt phượng của anh thật sự rất đẹp, trong lòng Lưu Tử Đồng lại nổi lên ý muốn vẽ tranh, đầu ngón tay anh ngả ngớn, nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc trên trán cô từ từ đi xuống, men theo đường cong gương mặt, nâng cằm cô lên….
Lưu Tử Đồng mỉm cười: “Làm gì đấy?”
Lâm Đế nhìn cô… Hai giây sau… Cúi đầu….
Lưu Tử Đồng thoáng cái đã hơi ngồi sụp xuống, trốn thoát khỏi ngón tay anh, Lâm Đế chỉ còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn đâu đây. Lưu Tử Đồng trở tay, kéo mũ của anh xuống, nói: “Tôi vẽ tranh cho anh… Ngồi xuống đi.”
Lâm Đế tùy ý cô kéo, bên tai ửng đỏ, “Chân dung của tôi rất quý giá.”
“Vậy anh có cho tôi vẽ hay không?” Lưu Tử Đồng đẩy anh ngồi lên ghế, Lâm Đế thoải mái dựa vào, bắt chéo hai chân, chống cằm nhìn cô: “Vẽ, em vẽ đi, tối nay tôi phải ra sân bay rồi….”
“Tôi đưa anh đi.” Lưu Tử Đồng đeo tạp dề lên người, màu nước để vẽ tranh cũng được chuẩn bị kỹ càng, đến cái khay đựng màu cũng được rửa sạch, cô ngồi xuống, bật đèn lên, Lâm Đế hơi nhíu mày, Lưu Tử Đồng hỏi: “Chói mắt sao?”
Lâm Đế: “Vẫn tốt.” Anh buông tay xuống, nhàn nhạt nhìn cô.
Tuy rằng không nói gì nhưng Lưu Tử Đồng lại đỏ mặt, cô một bên điều chỉnh lại tâm trạng, một bên nhìn anh, bắt đầu những nét phác thảo cơ bản, Lâm Đế di chuyển thân mình, nói: “Tôi nên mặc áo sơ mi chứ nhỉ….”
Lưu Tử Đồng hỏi: “Tại sao phải mặc sơmi?”
Môi Lâm Đế nhếch lên, không trả lời, Lưu Tử Đồng men theo tầm mắt anh thì nhìn thấy bức tranh vẽ bộ dáng gợi cảm kia của anh, mặt lại có chút nóng, cô tiếp tục phác thảo…
Lâm Đế là người mẫu, chỉ một động tác uống nước đơn giản, anh lại tùy ý nâng cằm lộ ra sườn mặt, tất cả đều hoàn mỹ. Lưu Tử Đồng tập trung vẽ, ánh sáng của phòng vẽ tranh rất tốt, bộ dạng cô tập trung vẽ khiến người ta không thể rời mắt được, đôi môi có khi đột nhiên mím lại, sau đó thả lòng, giữa vầng trán vương vấn vài sợi tóc, che khuất đôi mắt, môi đỏ như động đậy, giống như đang nói chuyện….
Lâm Đế cũng rất nghiêm túc mà nhìn.
Anh giơ tay xoa vành tai.
Trong không khí rất ái muội này điện thoại Lưu Tử Đồng đột nhiên vang lên, cô buông bút ra, cầm lấy di động nghe máy, phía bên kia trợ lý của cô khó xử nói: “Chị!!… Bức tranh 《 Hoa lạc trong mơ 》có hai người muốn mua, bọn họ hiện tại đang ở trong văn phòng tìm cách có được….”
Lưu Tử Đồng sửng sốt, hỏi: “Ai?”
“Trợ lý của Trần sư huynh, người còn lại là Triệu Lí. Nhưng người tên Triệu Lí này còn mua hết tất cả những bức tranh khác, làm sao đây ạ? Chị đang ở đâu vậy?”
Nghe tên “Triệu Lí”, theo bản năng Lưu Tử Đồng nhìn về phía Lâm Đế, hình như Lâm Đế cũng đã nghe được, đầu ngón tay anh gõ gõ trên tay vịn, Lưu Tử Đồng nói với trợ lý: “Trước mắt em đừng hốt hoảng, để chị tìm hiểu một chút.”
Cúp điện thoại, Lưu Tử Đồng ngồi xếp bằng dưới đất nhìn anh.
“Anh bảo Triệu Lí mua tranh của tôi ư?”
“Ừ.”
“Anh thích tranh sao?”
“Thích em.”…….
Tử Đồng bị anh thình lình thông báo mà sửng sốt, mặt nhanh chóng hồng lên, tim bắt đầu đập nhanh, nói: “Nhưng anh cũng đâu cần mua nhiều tranh như vậy, rất phí tiền.”
“Tất cả đều mua…” Anh nói.
“Sao anh không nói với tôi? Tôi có thể tặng cho anh.”
Lâm Đế sờ cằm nói: “Em tặng tôi?”
Lưu Tử Đồng: “……” Đẹp trai như vậy làm gì chứ!!
Lưu Tử Đồng nói: “Còn bức 《 Hoa lạc trong mơ 》kia…..”
“Tôi mua.” Anh rất kiên quyết, Lâm Đế nhìn cô nói: “Tôi muốn bức tranh đó.”
Ngữ khí có chút giống cậu nhóc cứng đầu.
Lưu Tử Đồng bị khuất phục, nửa ngày sau cô nói: “Được, bán cho anh.”
Lời nói này là thật, cho dù bức tranh này không bán cho Lâm Đế thì cô cũng sẽ không bán cho Trần Châu, cô cầm di động, gọi lại cho trợ lý, nói: “Bức 《 Hoa lạc trong mơ 》 bán cho Triệu tiên sinh.”
“Dạ dạ.” Trợ lý trả lời ngay, sau đó cúp điện thoại.
Lưu Tử Đồng nhìn người đàn ông lười nhác đang dựa vào trên ghế kia, cầm bút, nói: “Tôi vẽ tiếp đây.”
“Ừ.” Anh vừa lòng gật đầu.
Lại tiếp tục vẽ một lúc lâu, di động Lưu Tử Đồng lần nữa vang lên, lần này là Trần Châu gọi đến, Lưu Tử Đồng nhấn tắt âm, ánh mắt của Lâm Đế như có như không liếc qua màn hình di động của cô….
Chuyến bay của Lâm Đế là lúc bốn giờ rưỡi chiều, vẽ đến hơn ba giờ, Triệu Lí đã gọi điện thoại tới thúc giục, Lưu Tử Đồng vẫn chưa vẽ xong, cô thu dọn bút vẽ, đứng dậy nói: “Tôi đưa anh đến sân bay.”
Lâm Đế nhìn bức tranh.
Lưu Tử Đồng nói: “Tôi vẽ xong sẽ cho anh xem.”
“Ừ.” Lâm Đế đứng dậy, Lưu Tử Đồng dọn dẹp một chút, dùng tay kéo cửa ra, cửa mới mở được một chút eo đã bị giữ lại, cô sửng sốt, một đôi môi ấm áp liền tiến tới dán lên, ở môi cô nhẹ nhàng chạm vào một cái rồi buông ra….
Người đàn ông cao lớn đã đi ra khỏi phòng vẽ tranh, giơ tay chỉnh lại mũ lưỡi trai.
Đầu ngón tay Lưu Tử Đồng chạm vào môi.
Hơi ấm kia vẫn còn phảng phất ở lại, cô đỏ mặt, đi ra khỏi phòng vẽ, khóa cửa, sau đó đuổi theo người kia, từ phía sau túm chặt lấy mũ anh, bước chân Lâm Đế dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Đã gần bốn giờ chiều.
Tia nắng ánh mặt trời đã không còn nóng nữa, lại mang theo chút ấm áp, lỗ tai của người đàn ông lộ ra bên ngoài chiếc mũ đang ủng đỏ, Lưu Tử Đồng cười khẽ, nhịn không được mắng anh một câu: “Ngây thơ.”
Lâm Đế: “…….” Ở trong lòng anh đem cô lăn qua lộn lại…
Triệu Lí như quỷ đòi mạng liên tục gọi điện thoại đến, thúc giục đến sắp khóc, về sau Lâm Đế lười biếng không nghe máy nữa, Lưu Tử Đồng lái chiếc Hummer, giúp Lâm Đế thắt dây an toàn, sau đó dậm chân ga lái xe ra ngoài. Giống như lần trước đưa anh ra sân bay, lần này cô cũng chọn đi đường nhỏ vắng, rất nhanh đã tới…. Ở ngoài sân bay còn có fans đến tiễn.
Lưu Tử Đồng vẫn chưa chuẩn bị bất cứ đồ dùng che chắn nào nên không dám xuống xe, chỉ có thể lấy mũ lưỡi trai của anh đội lên, giả bộ làm tài xế.
Triệu Lí và trợ lý đã ở sân bay chờ, thấy người đã tới liền chạy nên đến đón Lâm Đế, Lâm Đế xuống xe, tay chống ở cửa sổ, nói với Lưu Tử Đồng: “Em có thể lái xe về nhà em trước, trong xe anh có chìa khóa, em muốn đem về nhà anh cũng được.”
Lưu Tử Đồng đè mũ lưỡi trai xuống, cười nói: “Được.”
Cùng đối mặt với đôi mắt của anh, đôi mắt ấy thật sâu, mặt Lưu Tử Đồng cũng có chút nóng, cô theo bản năng mà liếm môi dưới, yết hầu Lâm Đế khẽ động, cuối cùng xoay người đi nhanh về phía trong.
Triệu Lí vội vàng đuổi theo, trước đó đã kịp nhìn Lưu Tử Đồng một cái.
Lưu Tử Đồng phất tay với anh.
Trong lòng Triệu Lí thở dài một hơi, tiếp tục theo chân Lâm Đế.
Mỗi lần Lâm Đế trêu chọc đều đụng phải các tiểu thư nhà giàu, phục thật.
Rất nhiều fans đuổi theo Lâm Đế, căn bản đối với tài xế trong xe không thèm để ý, Lưu Tử Đồng nhìn một đám người vào sân bay, lúc này mới khởi động chiếc Hummer rời khỏi sân bay, đi về phía phòng làm việc.
Trợ lý vừa thấy cô đến liền chạy nhanh ra.
“Á, xe ai vậy chị?” Cô ấy nhìn trái nhìn phải xem xét, Lưu Tử Đồng nói: “Xe của vợ ông chủ em.”
“Xe của vợ ông chủ em ư? Vậy không phải là xe của chị sao? Chị lại mua xe mới hả?”
Lưu Tử Đồng liếc nhìn cô một cái, nhắc nhở nói: “Chị là ông chủ của em.”
Tiểu trợ lý: “…….” Cho nên là thế nào? Tầm mắt cô ấy nhìn lại chiếc xe Hummer kia chợt nhận ra… Xe này không phải cho đàn ông đi ư, là đàn ông đó.
Vợ ông chủ???
Trợ lý kinh ngạc đến độ rớt cằm, vợ ông chủ khi nào thì cưới chồng vậy? ()
() Ở đây Lưu Tử Đồng dùng cụm “Lão bản nương” nghĩa là “vợ của ông chủ”. Cho nên ý chị đây là Lâm Đế là vợ chị đó, chị là ông chủ, chiếc Hummer này của Lâm Đế nên mới nói là “của vợ ông chủ”.
Cô ấy xoay người đuổi theo Lưu Tử Đồng, đang muốn hỏi tiếp thì Lưu Tử Đồng đã ngồi xuống ghế, giọng nghiêm túc: “Triệu tiên sinh thanh toán tiền như thế nào?”
“Dạ, một lần thanh toán hết.” Trợ lý chạy nhanh đi ra ngoài, sau lại cầm một quyển sổ tiến vào, đưa lên cho Lưu Tử Đồng xem, mặt trên còn đính kèm một tờ chi phiếu.
Lưu Tử Đồng vừa nhìn thấy: “……”
Hình như diễn viên kiếm được rất nhiều tiền.
……
Lần này Lâm Đế xin nghỉ là để đi đến buổi triển lãm tranh, đạo diễn đối với Lâm Đế, con người xuất chúng này, từ trước đến giờ đều là khoan dung. Trước đó Lâm Đế đã quay xong một phần của bộ phim, lúc này đoàn phim đã thay đổi địa điểm, Lâm Đế kéo khẩu trang xuống, tay đút túi quần tiến vào đoàn, hình như anh vừa mới đến.
Vào trong thì lập tức thấy gương mặt đầy ý cười của Giang Lâm đang nói chuyện với đạo diễn.
Giang Lâm vừa nhìn thấy anh đến, nét cười đờ ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục, cô ta vén lại mái tóc quăn, đi đến phía anh.
Lâm Đế đưa khẩu trang cho trợ lý, mặt mày trầm xuống, khí thế mười phần, bốn năm trước ai cũng không nghĩ được anh sẽ có hôm nay, Giang Lâm cũng không thể tưởng tượng được, khi đó anh mới vừa xuất đạo, gương mặt đều là vẻ ngây ngô, khi mới bắt đầu hai người ở đoàn phim quen biết nhau, anh còn rất trầm mặc ít nói, không hề giống một diễn viên chút nào, trong suy nghĩ của cô ta, diễn viên phải giỏi ăn nói, miệng lưỡi lưu loát mới có thể nịnh nọt được các diễn viên và đạo diễn, giám chế khác….
Anh lúc đó chỉ yên lặng đóng phim, không thích nói chuyện.
Cũng khi đó không thể nhìn ra anh lại đoạt được ảnh đế….
Giang Lâm đến gần, tim bắt đầu đập nhanh hơn, hít sâu một hơi, nói: “Lâm……”
Anh không nhìn cô ta, mặt không biểu cảm đi lướt qua, vẻ mặt lấy lòng của Giang Lâm cứng đờ, đến Triệu Lí đi theo phía sau Lâm Đế cũng tỏ ra kinh thường với Giang Lâm, vẻ mặt ghét bỏ.
Giang Lâm sắc mặt trắng bệch, cô ta hướng về người đại diện xin giúp đỡ.
Người đại diện lập tức xua tay với cô ta, ý bảo cô ta mau đi theo….
Giang Lâm chỉ có thể nuốt nước miếng, kỳ thật ở trong lòng cô ta có chút không phục, cho dù anh ta hiện tại đã phất lên thành ảnh đế thì có làm sao.
Anh ta…. nói đến cùng cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Giang Lâm xoay người đuổi theo Lâm Đế.
Lâm Đế nghiêng đầu lấy kịch bản, nghe trợ lý nói mấy lời với anh, lúc này Giang Lâm đến trước mặt anh, nhìn thấy anh mặt mũi đẹp trai cũng không hề rụt rè, cô ta nói: “Lâm Đế, tôi diễn ở bên kia, phim trường kế bên đó, nếu có gì không hiểu tôi có thể đến hỏi anh không?”
Lâm Đế không ngẩng đầu.
Triệu Lí thay Lâm Đế trả lời: “Anh ấy không có thời gian.”
Giang Lâm có chút nản, đúng lúc này người đại diện của cô ta đến giải vây, bày ra gương mặt tươi cười nói: “Chúng tôi chỉ vừa mới đến thôi, Giang Lâm nói kỹ thuật diễn của Lâm Đế rất tốt, nếu đi theo anh có thể học tập được nhiều cho nên mới đến đây tìm anh. Chúng ta đều là người trong ngành….”
Nói xong, cô ta còn đem đồ ăn lại chia ra, cầm một phần đưa cho Giang Lâm, kêu Giang Lâm đưa cho Lâm Đế.
Giang Lâm bởi vì Lâm Đế thờ ơ với cô ta, tâm tình buồn bực, nhưng đã đến đây thì cũng phải nói vài lời, vì thế cô ta nhỏ giọng lên tiếng, đưa khô bò trong tay cho Lâm Đế, đến bên cạnh với vẻ thấp thỏm: “Tôi biết anh không ăn ngọt, cho nên…… mới đặc biệt không mua đồ ngọt cho anh.”
Lâm Đế hơi lùi ra phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo chân, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
Ngữ khí lạnh nhạt, không hề có độ ấm: “Đem đi.”