Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

chương 25: trượt tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Tử Đồng không nghĩ anh sẽ trực tiếp nói ra như vậy, đang ngơ ngác thì bị anh kéo tay qua, cho đến khi Đỗ Nhu chạm vào tay cô, cầm lấy thì cô mới phản ứng lại, nhìn về phía Lâm Đế, anh cong môi với cô.

Lưu Tử Đồng có chút không hiểu, nhưng khi cô đối mặt với Đỗ Nhu, giọng nói ôn nhu gọi bà một tiếng: “Dì ơi.”

Đỗ Nhu vừa nghe được giọng cô, cười nói: “Là Tử Đồng phải không?”

“Đúng vậy ạ.” Lưu Tử Đồng cười, đỡ lấy tay Đỗ Nhu, Đỗ Nhu rất vui: “Tốt, tốt, Lâm Lâm….” Một bàn tay khác của bà duỗi về phía Lâm Đế, Lâm Đế cầm lấy, trả lời, “Con đây.”

Đôi mắt Đỗ Nhu không thể điều chỉnh mục tiêu, nhưng bà vẫn quay về phía anh: “Các con phải bên nhau thật tốt.”

“Dạ được.” Một tay khác của Lâm Đế nắm lấy tay Lưu Tử Đồng.

Lưu Tử Đồng nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, lại nhìn về phía biểu cảm ôn hòa kia của Đỗ Nhu, dường như cô có thể hiểu được loại giao tiếp này, cái cảm giác xa lạ mà ấm áp. Trên thực tế Đỗ Nhu có chút mệt mỏi, bà nói chuyện thêm một lúc thì đã buồn ngủ, Lâm Đế và Lưu Tử Đồng đưa bà lên lầu, nhìn bà nằm xuống, vén lại chăn xong hai người mới ra ngoài.

Lầu hai chỉ có hai phòng, phòng ngủ chính là để cho Đỗ Nhu, Lâm Đế ở phòng ngủ phụ, bên cạnh đó có thư phòng, Lâm Đế nắm cô tay cô, đi về phòng anh.

Bởi vì anh thường xuyên ở bên ngoài, trong phòng vẫn rất sạch sẽ, cửa sổ thủy tinh, trên mặt đất trải thảm màu đen, giường lớn được phối hai màu đen trắng, nhìn có chút lạnh, Lưu Tử Đồng đứng trong phóng ngó nghiêng một lúc, bố cục này, phương hướng này cũng giống như phòng cô, chẳng qua là phòng cô được trang trí màu vàng và vàng nhạt, nhìn rất ấm áp.

Lâm Đế từ phía sau ôm lấy cô.

Tay đặt trên eo cô, anh thấp giọng: “Cảm ơn em.”

Lưu Tử Đồng cười hỏi: “Cảm ơn em gì chứ?”

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, không đáp.

Vốn dĩ, lúc về tâm tình thật không tốt.

Chỉ cần nhìn thấy cô đã tốt hơn rất nhiều.

Lưu Tử Đồng nói: “Nhanh như vậy anh đã nói cho dì em là bạn gái anh sao? Vậy có tốt không ạ?”

Tay anh siết chặt eo cô, Lâm Đế hỏi lại: “Em cảm thấy nhanh?”

Đúng là cảm thấy nhanh.

Nhưng mà Lưu Tử Đồng không trực tiếp trả lời, chỉ cười cười: “Vẫn tốt ạ.” Lâm Đế nhéo cằm cô, xoay mặt cô qua, trầm mặc nhìn cô.

Sắc mặt anh nhàn nhạt, ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Lúc trước anh đã nói rồi, em trêu chọc anh…”

“Em phải phụ trách anh đến cùng.” Lưu Tử Đồng cười đầu hàng, Lâm Đế thưởng thức cằm cô, từ trên cao nhìn xuống cùng cô đối diện, giây tiếp theo, bỗng nhiên kéo tay, giam chặt cô trong lòng ngực của anh, anh lấp kín môi cô.

Mang theo cuồng phong tùy ý, hung hăng xâm lược, một chút cũng không buông tha, Lưu Tử Đồng câu lấy cổ anh, nhón chân, thẳng đến khi thân mình bị đẩy đến cửa sổ sát đất, rầm —— mà đụng phải.

Hai làn môi buông ra, hơi mang tiếng thở dốc.

Anh lau vết nước bên khóe môi cô.

Ngón tay trắng nõn của cô nhéo đôi tai đang hồng lên của anh, hỏi: “Đôi mắt của dì ấy, chuyện là như thế nào ạ?”

Lâm Đế liếm vết nước còn vương, nói: “Năm anh mười tuổi, bà bị cướp tấn công, phần đầu bị tổn thương nghiêm trọng, võng mạc bị vỡ……..” Khi đó có thể trị điều trị nhưng Đỗ Nhu không làm, nếu không phải bởi vì còn phải chăm sóc cho Lâm Đế, có lẽ bà đã sớm đi làm sư cô.

Đỗ Nhu đã kết hôn qua một lần, nhưng chồng lại ngoại tình, đối tượng không ai chính là em gái bà, bị hai người thân yêu nhất phản bội, bà cảm thấy rất chán chường, lúc ấy Lâm lão gia muốn đưa Lâm Đế ra khỏi nhà, bà là vào lúc khó khăn đó lại một mực ở bên cạnh giường bệnh của Trì Thần Văn, tiếp theo bà đã đem Lâm Đế từ trong tay người khác về, từ đó vẫn luôn ở bên anh.

Cái ý tưởng muốn làm sư cô đó, thêm một vài ý nghĩ không tốt cũng bị bà đè xuống dưới, chuyên tâm nuôi dưỡng Lâm Đế.

Khoảng thời gian Lâm Trứ tìm lại Lâm Đế, Đỗ Nhu ít nhiều cũng gây cản trở, bởi vì bà cũng có suy nghĩ của chính bà.

Sau khi nghĩ lại thông suốt, bà chủ động liên hệ với Lâm Trứ, đồng ý cho hai anh em đi xét nghiệm DNA.

Lưu Tử Đồng dựa vào cửa sổ sát đất, hai tay vẫn đang nhéo đôi tai anh, nói: “Vất vả cho anh rồi.”

Lâm Đế ôm cô sát lại, “Ừa, muốn em đau lòng anh nhiều hơn.”

Lưu Tử Đồng: “……. Ách.”

Hai người lại ôm nhau thêm một lúc nữa, điện thoại của Lưu Tử Đồng vang lên, cô cầm lấy, nhìn thấy thông báo là Trần Châu gọi tới, Lâm Đế cũng nhìn thấy tên người gọi, đôi mắt híp lại, không nói lời nào nhìn chằm chằm.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Em nghe điện thoại chút nhé.”

Nói đoạn cô liền muốn đi ra ban công, Lâm Đế kéo cô trở về, đè trước cửa kính, nói: “Bên ngoài lạnh, ở đây nghe đi.”

“…. Dạ.” Lưu Tử Đồng nhấn nút màu xanh, liếc nhìn anh một cái, lúc này mới đưa lên tai nghe.

Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Châu: “Anh vừa mới xuống dưới núi, bây giờ mới có tín hiệu, thư ký và Chu Mễ Nhã có nói với anh sự việc trên Weibo, em có sao không?”

“Vẫn tốt ạ, chỉ là việc nhỏ thôi mà.” Lưu Tử Đồng cười đáp.

“Vậy là tốt rồi, những lời nói trên internet không phải để ý.”

“Em không để ý đâu. Sư huynh, anh lại bế quan sao?”

“Ừ, trời đêm bên này đẹp lắm, có biết là ở đâu không?”

“Ở đâu vậy ạ?”

“Đạo Thành, nơi mà em vẫn luôn muốn anh dẫn tới.” Càng nói tiếng của Trần Châu càng thấp…. Lưu Tử Đồng đột nhiên có chút xấu hổ, cô cảm thấy căng thẳng bên hông, cô nhìn gương mặt tuấn tú không biểu tình của Lâm Đế, lập tức ngắt lời Trần Châu: “Sư huynh, trễ rồi ạ, em chuẩn bị đi ngủ.”

“Được, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Lưu Tử Đồng cũng cười, đang định trả lời thì điện thoại đã bị Lâm Đế lấy đi, Lâm Đế tì lên trán cô, nói với đầu bên kia: “Ngủ ngon, Trần tiên sinh.”

Trần Châu nghe được là giọng nam: “……” Nửa ngày mới đáp: “Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Lâm Đế nhét điện thoại về trong tay Lưu Tử Đồng, xoay người đi về phía tủ quần áo, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngày mai anh trở lại thành phố điện ảnh.”

Lưu Tử Đồng cầm di động đuổi theo anh, ngó trái ngó phải quan sát anh, anh lấy ra một cái áo khoác, xoay người đối mặt với cô, nhìn một cái.

Anh dời tầm mắt, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Lưu Tử Đồng phụt cười một cái: “Ghen tị ạ?”

Lâm Đế tròng áo khoác vào, nói: “Em nên về nhà thôi.”

Lưu Tử Đồng nhìn thời gian: “Quả thật nên về rồi ạ. Buổi sáng ngày mai em đưa anh ra sân bay nhé?”

“Được.” Lâm Đế nắm tay cô, dắt cô đi ra ngoài, xuống lầu, ở dưới là một không khí yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng vang trong phòng bếp, chắc là dì giúp việc đang lau dọn vệ sinh.

Bên ngoài vầng trăng đã lên cao, đồng thời gió lạnh cũng từng đợt nổi lên, Lâm Đế mở áo khoác ra, đem Lưu Tử Đồng kéo vào trong ngực, tay Lưu Tử Đồng thuận thế ôm eo anh, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo khoác rất mỏng, không tránh được bao nhiêu gió lạnh, Lâm Đế cứ thế đưa cô ra ngoài cửa, tới trước căn nhà cô, Lâm Đế khép áo khoác chặt hơn một chút, cúi đầu hôn cô.

Nằm gọn trong áo khoác của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, rất ấm, môi lưỡi triền miên.

Lúc buông nhau ra, điện thoại của Lưu Tử Đồng vang lên, đúng là điện thoại từ trong nhà tới, Lưu Tử Đồng ôm mặt anh, nặng nề hôn thêm một cái, nói: “Em phải đi rồi.”

“Ừ.” Lâm Đế buông tay, cô đi được hai bước, thấy anh vẫn còn đứng tại chỗ đó, Lưu Tử Đồng chắp tay ra sau lưng, tiếp tục đi, chốc chốc lại quay về cười với anh.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng im tại chỗ, anh đèn đường màu cam hắt lên mặt anh, sau đó tản ra, đôi mắt anh sâu như biển rộng, vô cùng chuyên chú nhìn theo cô.

……

Ngày hôm sau, Lưu Tử Đồng rời giường rất đúng giờ, đánh răng rửa mặt rồi ra cửa, đưa anh đi sân bay.

Hai người ở sân bay tạm biệt, khoảng giờ Lâm Đế đã có mặt tại thành phố điện ảnh, trợ lý mới đang đứng chờ anh, anh mang một thân lạnh lẽo đi về đoàn phim.

Trực tiếp đi tới chính là người trợ lý kia của Tiêu Tích, trong tay cô ta đang cầm bình giữ nhiệt, nhìn thấy Lâm Đế có chút chột dạ, nhanh chóng bước nhanh hơn để đi qua anh.

Lâm Đế đi hóa trang.

Đoàn phim nhìn thấy người trợ lý nam đi theo phía sau anh, hứng thú liếc nhìn nhau, sau đó lại tản ra. Thật ra trong khoảng thời gian trước, quan hệ của Lưu Tử Đồng và nhân viên đoàn làm phim khá tốt, tính cách cô rộng rãi hào phóng, cười rộ lên trông thật xinh, nhưng dù cho cô xinh đẹp thì vẫn không bỏ bê công việc, vì vậy vẫn có một số nhân viên phụ trách thường đến giúp cô.

Chuyên viên trang điểm cho Lâm Đế là người theo anh đã lâu, đối với quan hệ của anh và Lưu Tử Đồng cũng rõ ràng, đạo diễn và giám chế thì càng không phải nói, người sáng suốt nhìn vào sẽ biết Lâm Đế dùng phương thức của anh để chiều chuộng Lưu Tử Đồng, cho nên lần này thấy Lưu Tử Đồng không đến, có rất nhiều người đến hỏi Lâm Đế.

Lâm Đế mí mắt cũng không thèm nâng lên, chỉ nói: “Là tôi không cho cô ấy đến, quá vất vả.”

Giọng điệu nhàn nhạt, ngữ khí có phần sủng nịnh, làm cho mọi người ở đây càng thêm rõ ràng.

Đêm đó sau khi kết thúc công việc, người đại diện của Tiêu Tích trực tiếp đi đến phòng cô ta, trợ lý của cô ta vừa lúc cũng ở đó, người đại diện ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy Tiêu Tích có chút hoảng loạn, nói: “Bây giờ mới biết sợ sao, lúc trước cô đã làm gì rồi?”

Tiêu Tích nhìn chằm chằm vào tay, nói: “Em chỉ muốn giúp anh ấy đổi một người trợ lý mà thôi.”

Trợ lý liền mở miệng hỏi người đại diện: “Chị Mẫn, chị nói xem, Lâm lão sư biết chúng ta làm sao?”

Người đại diện lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi, nói: “Chắc là không biết, nếu biết thì hôm nay đã không bình tĩnh như vậy mà cùng đóng phim với Tiêu Tích.”

Trợ lý vội vàng vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, em thấy tình cảm của Lâm lão sư đối với họa sĩ Thiển Nguyệt chắc không đến đâu nên mới không tra xét.”

Chị Mẫn lại hút một hơi thuốc, lạnh lùng giương mắt nhìn cô trợ lý một cái: “Cô im đi.”

Trợ lý lập tức khóa chặt miệng, chị Mẫn nói: “Lần này các cô tiền trảm hậu tấu, khiến cho tôi phải đi theo phía sau chùi mông cho các cô. Việc lần này tôi tính thế này, Tiêu Tích, cô nên thay trợ lý đi.”

Nói xong, cô ấy liền đứng dậy.

Sắc mặt trợ lý trắng bệch.

Sắc mặt Tiêu Tích cũng không đẹp nổi, cô ta nhìn về phía trợ lý, trợ lý trưng ra vẻ mặt cầu xin, mong cô ta đuổi theo năn nỉ chị Mẫn, nhưng chị Mẫn muốn mềm cũng không cho, chỉ nói cô ta tự quản lý mình cho tốt.

Nhưng đến sáng sớm hôm sau.

Hot search đầu tiên trên Weibo là: “Nữ minh tinh tuyến mười tám Tiêu Tích có thể nhận được vai chính, đây là do đi cửa sau của nhà sản xuất?”

Chín bức hình, chụp từ các góc độ cho thấy Tiêu Tích cùng một người đàn ông đi vào khách sạn được phóng to lên, lại còn rất rõ ràng, chính vì vậy đã nhanh chóng lan truyền, trong vòng một giờ đã bạo hồng. Tiêu Tích vốn dĩ không có nhiều fans, cho nên từ trước đến nay không được lên hot search, cũng được được quảng cáo hay truyền thông gì.

Chuyện này thậm chí còn có người tag Lâm Đế, đưa ra ý kiến rằng không biết anh diễn chung với nữ diễn viên như vậy có phải rất mệt mỏi hay không? Rốt cuộc cô ta cũng chỉ là người có chống lưng mà thôi.

Lâm Đế không biết xui xẻo làm sao, lại nhấn like cho bình luận tag tên anh này.

Một like nổi lên hàng ngàn con sóng.

Hot search liền trở thành: “Lâm Đế like bình luận, có phải anh biết nội tình gì không?”

Mà Tiêu Tích lúc này đang ở trong đoàn phim đột nhiên ngồi thẳng người dậy, không thể tin nhìn chằm chằm Lâm Đế đang nói chuyện với đạo diễn, trong tay anh còn cầm điện thoại.

Mặt cô ta trắng bệch.

Đúng lúc này, Weibo lại náo nhiệt.

Bởi vì Lâm Đế đã đăng lên Weibo một bài.

Lâm Đế V: Trượt tay.

Tuy nói đó là trượt tay, nhưng anh lại không bỏ cái like kia đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio