Giọng nói của Mục Dịch Nhiên dù lạnh nhưng lại mang nhiều cảm xúc, là dạng âm sắc dễ chịu, sâu sắc, thanh sạch mà trầm bổng, nghe hắn nói mà Kha Tầm cảm thấy tai mình cũng sắp mang thai.
“Tất cả chúng tôi cũng chẳng ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều bị tranh hút vào, thế giới mà cậu đang đứng đây chính là thế giới được vẽ trong tranh. Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi thế giới này là tìm được chữ ký, hơn nữa còn phải đảm bảo bản thân có thể sống sót.” Giọng Mục Dịch Nhiên bình thản như thể hắn hoàn toàn chẳng bối rối gì trước hoàn cảnh hiện tại.
“Chữ ký là gì? Tìm thế nào?” Kha Tầm hỏi.
“Là chữ ký của người vẽ,” Mục Dịch Nhiên đáp, “Một số họa sĩ sẽ ký tên mình hoặc chữ cái viết tắt cho tên mình lên tranh, còn nếu là tranh Trung Quốc thì cái chúng ta cần tìm có thể sẽ là ấn. Chỉ khi tìm thấy chữ ký hoặc dấu triện của người vẽ tranh thì mới có thể rời khỏi thế giới trong tranh này.”
“Trừu tượng vậy, đi khắp thế giới để tìm chữ ký khác gì mò kim đáy bể?” Vệ Đông nói chen vào, “Nhỡ đâu chữ ký lại ở dưới miếng ngói nào trên nóc nhà thì sao? Chẳng nhẽ chúng ta còn phải lật hết ngói của tất cả những ngôi nhà lên tìm?”
“Nơi có chữ ký sẽ có quan hệ mật thiết với nội dung bức tranh, nếu hiểu được ý đồ của tranh, tìm kiếm manh mối thì cũng có thể tìm ra vị trí ký tên.” Mục Dịch Nhiên nói.
“… Thế thì khéo phải tìm năm rưỡi luôn mất.” Vệ Đông đần cả mặt.
Mục Dịch Nhiên thản nhiên liếc nhìn cậu ta: “Người không tìm được trong bảy ngày thì cũng sẽ chết.”
“Đcm!” Kha Tầm và Vệ Đông cùng khiếp sợ, “Thật hay đùa vậy?!”
“Không tin thì cứ thử xem,” Tóc tết Lưu Vũ Phi cười khẩy bên cạnh, “Chúng mày có thể không làm gì trong cả bảy ngày, rồi xem sau bảy ngày có chết không.”
“Mà khoan, chết kiểu gì? Tự nhiên nằm vật ra đất tắt thở hay như nào?” Vệ Đông hỏi dồn.
Lưu Vũ Phi nhếch mép: “Kiểu chết thì nhiều, chẳng qua mày có tưởng tượng được hay không thôi chứ không có đoạn không chết được đâu.”
“Sao… sao lại vậy được chứ…” Vệ Đông vẫn không tin nổi.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra?” Kha Tầm cũng không hiểu được, “Là ai thiết lập quy tắc? Ai mà lại có quyền quyết định sống chết của chúng ta? Ai có thể kéo người sống vào trong tranh một cách quái gở như vậy?”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, thản nhiên nói: “Không biết.”
“Tôi muốn về… Tôi từ chối chơi… Tôi chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống đời bình thường thôi, tại sao chuyện này lại đổ xuống đầu tôi chứ!” Vệ Đông ôm đầu bất lực hoảng loạn.
Càng nhận thức rõ sự thật mà bản thân mình đang phải đối diện thì lại càng sợ hãi hoảng hốt.
“Im mồm!” Lưu Vũ Phi phát rồ, Vệ Đông khủng hoảng khiến sự sợ hãi gã cố giấu đi lại trồi lên, “Mày im đi cho tao nhờ! Muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có lôi tao theo!”
Gã nói xong thì lại bắt đầu căng thẳng nhìn trái ngó phải như thần kinh, dường như sợ hãi sẽ kinh động tới thứ gì trong bóng tối vậy.
Vệ Đông vội ngậm miệng, thấy đối phương cũng tái mét khi nhìn dáng vẻ của mình mà run theo, bắt chước nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy bóng tối lại càng đặc quánh so với khi nãy, sương mù giăng khắp làng, từ nơi mờ mịt phía xa, dường như có thứ gì đó đang ngồi, chậm rãi há cái miệng đen ngòm ra.
Vệ Đông không dám ho he nữa, ngay cả hít thở cũng đè lại, cố hết sức nháy mắt ra dấu cho Kha Tầm.
Nhưng lúc này Kha Tầm chẳng còn hơi sức đâu mà lo cho cậu ta nữa, cậu vẫn đang nghiêng đầu nói chuyện với Mục Dịch Nhiên, cố gắng tìm hiểu thêm càng nhiều thông tin càng tốt.
“Sao anh biết được mấy thứ anh mới nói? Ví dụ như vụ phải tìm chữ ký hoặc ấn thì mới có thể thoát ra, sau bảy ngày không tìm được thì chết, ai nói cho anh những điều này?” Kha Tầm hỏi.
Mục Dịch Nhiên không quay lại nhìn cậu, hờ hững bình thản nhìn màn sương trước mắt: “Chẳng ai nói cho hết, đây là bức tranh thứ ba mà tôi bước vào, những manh mối có được đều là tổng kết từ hai bức tranh trước.”
“Bức tranh thứ ba?!” Vệ Đông lại hoảng hốt, “Là sao?”
“Là dù mày có ăn may ra được khỏi bức tranh này thì vẫn sẽ phải tiến vào bức tranh tiếp theo.” Lưu Vũ Phi tiếp tục cợt nhả bên cạnh, nếu ngẫm kỹ thì có thể nhận ra trong giọng điệu đùa cợt còn pha lẫn chút bi thương.
“Tại sao?!” Vệ Đông không nhịn nổi nữa, kinh hãi hỏi, “Chẳng phải ra khỏi tranh là về thế giới thực mà? Sao lại còn phải vào tranh tiếp nữa?”
“Chịu,” Lưu Vũ Phi nhún vai, chỉ tay lên trời, “Boss ép đấy, buộc phải vào, không vào thì cũng chết.”
“Chết thế nào? Chẳng nhẽ nó còn điều khiển được cả thế giới thực nữa?” Chút tuyệt vọng lóe lên trong mắt Vệ Đông.
“Ai biết, chắc thế.” Lưu Vũ Phi vô cảm nói, “Dù sao thì bất kể là thế giới thật hay thế giới trong tranh thì chúng ta cũng chỉ là những con kiến, mãi mãi chỉ là thứ đồ chơi tiêu khiển của những kẻ cấp cao hơn, cấp cao hơn nữa, cấp cao hơn của cấp cao hơn nữa mà thôi. Chẳng qua tục ngữ có câu dù là kiến thì cũng phải sống, dù biết rõ không thoát khỏi sức mạnh của phía trên kia thì chẳng phải phần lớn cũng đều sẽ tìm mọi cách để sống sót sao.”
“Nhưng tại sao lại là tôi?!” Vệ Đông túm lấy tóc mình, “Tôi chỉ là một người thường không thể thường hơn, trước giờ sống đời tầm thường vẫn ổn mà, tại sao lại phải trải qua cái chuyện chẳng hiểu ra làm sao này chứ?!”
“Nói sao nhỉ,” Lưu Vũ Phi cười đến méo cả miệng, “Chỉ trách mày xui xẻo thôi.”
Vệ Đông không nói nữa, nếu như khi vừa mới tiến vào cậu ta còn muốn lừa dối bản thân coi tất cả những chuyện này như một giấc mơ hoặc là thời gian và không gian trong vũ trụ tự nhiên đẻ ra một cái bug nhỏ thì lúc này cậu ta đã hoàn toàn chấp nhận “sự thật” trước mắt.
Cậu ta không nói được nên lời, chỉ có thể bất lực ôm đầu, liều mạng dứt tóc của bản thân, sự sợ hãi, không cam tâm và tuyệt vọng ngập đầy trong đáy mắt và phủ tràn gương mặt.
“Đông tử,” Kha Tầm ôm lấy cậu ta, ấn mạnh bạn mình vào ngực, “Không sao đâu, chẳng phải nói là có thể trở về thế giới thực sao? Đừng căng thẳng, xốc lại tinh thần đi, chắc chắn anh em mình có thể trở về. Mọi chuyện trên đời này có nhân thì tất có quả, có kết quả thì chắc chắn có nguyên nhân, tôi không tin không tìm ra được nguồn căn của chuyện này. Trò Nintendo anh em mình chơi lúc trước giờ cũng không uổng công, vượt ải, phá đảo, đập chết boss chẳng phải đều là sở trường của chúng ta hay sao?”
“Nhảm nhí, trò Contra cho anh em mình tận mạng, Super Mario thì còn có thể húc ra nấm xanh thêm mạng nữa, ở đây có không? Có không hả? Chúng ta chỉ là người thường, chỉ có một mạng, thậm chí trên người còn chẳng có vũ khí tự vệ, chưa biết chừng không cẩn thận cái là game over bất cứ lúc nào đó.” Vệ Đông chán nản cúi đầu nhưng trong giọng nói lại thấy đã phấn chấn hơn một chút.
“Được rồi, đừng đoán mò nữa,” Giọng Kha Tầm vẫn bình tĩnh mà tự nhiên. “Không có vũ khí thì cũng phải có dũng khí, dù chúng ta có là con kiến thì cũng phải chết trên xác voi.”
Mục Dịch Nhiên đi bên cạnh liếc mắt nhìn Kha Tầm, lại đúng lúc va vào ánh mắt của Kha Tầm khi vô tình quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Kha Tầm cười xuề xòa với hắn, đọng trên khóe môi là chút vô vị nhưng lại đầy can đảm.
Tiến vào trong tranh này thì chẳng thiếu hạng người nào, nhưng ai mà biết liệu mình sẽ sống được đến ngày thứ mấy.
Mục Dịch Nhiên thản nhiên đổi tầm nhìn, tiếp tục trông về phía trước.
Trong không gian dày đặc sương mù phía trước, một ngôi nhà cũ nát bên cạnh ba gốc cây hòe già với những cành nhánh uốn lượn như sừng rồng.
“Đến nhà họ Lý rồi.” Lưu Vũ Phi hít sâu, giọng nói pha lẫn cứng ngắc và căng thẳng.
Kha Tầm nhạy bén nhìn về phía gã: “Có gì không ổn sao?”
Lưu Vũ Phi không ngờ tời việc cậu lại hỏi vậy, nhìn cậu bằng ánh mắt không chắc chắn, miệng méo xệch sang một bên: “Không, vào đi.”
Thấy gã không muốn nói, Kha Tầm cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Cổng nhà đóng kín, Lưu Vũ Phi tiến lên đẩy cửa, tiếng “kẽo kẹt” vang lên nhưng tiếng động chói tai này hoàn toàn không vang xa trong đêm đen tĩnh lặng, chỉ vừa mới vang lên đã lập tức bị màn sương mù kia nuốt chửng.
Vừa vào sân, suýt nữa Kha Tầm và Vệ Đông đã kinh hãi thốt ra tiếng khi nhìn cảnh tượng trước mắt, Lưu Vũ Phi cũng không chịu nổi mà thấp giọng chửi một câu.
Sân trong nhà họ Lý không quá nhỏ, là dạng tứ hợp viện, tường được bao lại bằng những mảnh hàng rào cũ nát, bốn hướng đều có phòng. Lúc này, ba gian nhà chính nằm ở hướng Bắc đang treo đầy vải trắng và cờ tang dài, hai bên cửa có đính những chuỗi tiền vàng và nguyên bảo được gấp lại từ những tờ giấy vàng và bạc, có hai con người giấy bé trai và bé gái mặc áo quần sặc sỡ, mặt mày xán lạn cười tươi roi rói chặn ở ngoài cửa.
Giấy gấp thành hình nén vàng nén bạc.
Rõ ràng đây là linh đường.
“Đcm? Đcm —— đcm!” Vệ Đông run rẩy cả người, cơ mặt Lưu Vũ Phi cũng đanh lại, Kha Tầm hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy người duy nhất còn giữ được bình tĩnh trong bốn người là Mục Dịch Nhiên, tuy vậy cậu vẫn nhận ra được sự nghiêm túc và đề phòng trong ánh mắt hắn.
“Bảo sao lại bắt chúng ta mặc cái thứ quần áo này.” Lưu Vũ Phi cúi đầu nhìn lại trên người mình.
Vậy đây chẳng phải là đồ tang còn gì. Kha Tầm buồn bực chỉ muốn cởi sạch ra ném xuống đất, nhưng vì nghĩ tới việc sau lớp quần áo này là cơ thể trần truồng thì đành thôi.
“Đi thôi.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh liếc nhìn Kha Tầm.
Người rút được mảnh vải có chữ “Ương” sẽ đi trông coi kho thóc nhà họ Lý.
Kha Tầm nhìn khắp xung quanh, thấy trên hiên căn phòng ở hướng Tây có dán một tờ giấy trắng, bên trên là chữ “Lương” (lương thực) được viết bằng mực đen.
Còn ở trên cửa căn phòng ở hướng Nam khoảng sân cũng dán một tờ giấy trắng với chữ “Củi” được viết bằng mực đen, Vệ Đông và Lưu Vũ Phi rút được chữ “Cô” sẽ phải tới đó chặt củi.
Vệ Đông run rẩy, giọng nói cũng vỡ vụn —— cửa phòng chứa củi nằm ngay đối diện cái cửa linh đường nhà chính phía Bắc kia, hai con người giấy bé trai bé gái đang mỉm cười với phòng chứa củi.
“Đông tử, tuyệt đối phải thật cẩn thận.” Kha Tầm khoác vai Vệ Đông, ghé lại bên tai cậu ta, hạ giọng nói: “Chắc chắn trong phòng chứa củi sẽ có rìu chẻ củi, ông cầm chắc trong tay rồi cảnh giác một chút, đừng có buồn ngủ xong ngủ luôn, nếu có vấn đề thì gọi tôi, nếu không ổn thì chạy ra ngoài.”
“Biết, biết rồi… Ông cũng cẩn thận…” Vệ Đông run rẩy nói, sau đó bất đắc dĩ đi theo Lưu Vũ Phi về hướng phòng chứa củi.
Kha Tầm thì đi theo Mục Dịch Nhiên tới kho thóc phía Tây, vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi bụi đất trộn lẫn với mùi hôi của lương thực xộc vào mũi, Kha Tầm suýt bị ngạt thở, bịt mũi đứng ở ngoài cửa.
Mục Dịch Nhiên thì lại như không ngửi thấy gì, lập tức bước vào lấy điện thoại từ trong túi quần ra, hắn bật màn hình, nương theo ánh sáng từ màn hình để quét một lượt quanh phòng. Trong góc phòng có chừng mười mấy bao tải lớn nhỏ khác nhau, cửa sổ được làm từ gỗ thịt đặc ruột đóng kín lại, một tia sáng cũng chẳng lọt vào được, tất nhiên trong đêm lại càng không còn ánh sáng.
“Đi vào, đóng cửa lại.” Mục Dịch Nhiên quay đầu nhìn Kha Tầm.
“Mở một lúc cho thoáng khí đã, cái mùi này đến chuột còn không sống được.” Kha Tầm nói.
“Đi vào, đóng cửa lại.” Mục Dịch Nhiên đứng im, lạnh lùng đáp lại.
“… Anh cũng là máy ghi âm lặp lại đầu thai à?” Kha Tầm thở dài, bước vào trong rồi đóng cửa.
“Cài then vào.” Mục Dịch Nhiên tiếp tục lạnh lùng ra lệnh.
“Đẹp trai ơi, anh đã bao giờ nghe câu mua dây buộc mình chưa? Cài then vào nhỡ đâu có chuyện thì không chạy được mất.” Kha Tầm nghiêng đầu nhìn hắn.
“Cậu tưởng bên ngoài an toàn hơn chắc?” Mục Dịch Nhiên cười lạnh.
Kha Tầm sửng sốt, im lặng quay lại cài then cửa.
Mục Dịch Nhiên tắt màn hình điện thoại di động, căn phòng lại chìm trong bóng tối, chỉ còn lại mùi hôi thối và bụi đất như thể đang đông đặc lại khiến người ta không thở nổi.
“Giờ làm gì?” Kha Tầm hỏi.
“Đợi.” Giọng của Mục Dịch Nhiên trong bóng đêm lại càng lạnh hơn.
“Chỉ… đợi thôi á?” Kha Tầm bước hai bước thì thấy thứ bóng tối xung quanh quá đặc, khiến người ta như chìm vào vũ trụ hư vô, mỗi khi bước đi lại như sắp sửa bị bất ngờ hụt chân xuống hang động tối om sâu không thấy đáy, hoàn toàn không có tí cảm giác chắc chắn nào.
Cậu lấy điện thoại trong túi quần ra bật màn hình tìm Mục Dịch Nhiên, vậy mà thấy hắn đã ngồi lên một cái bao tải ở góc phòng, dựa vào đằng sau nhắm mắt tĩnh tâm.
“Cứ đợi thôi à? Không phải làm gì sao?? Kha Tầm đi tới hỏi hắn.
“Cậu cũng có thể ngủ.” Mục Dịch Nhiên cũng chẳng thèm mở mắt.
“Chúng ta không thử tìm chữ ký hay ấn trong phòng này à?” Kha Tầm ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, chiếu điện thoại vào mặt Mục Dịch Nhiên.
Nhìn gần mới thấy da của người này đẹp một cách kỳ cục, ngũ quan trở nên rõ nét và sâu sắc hơn dưới ánh sáng của đèn màn hình, như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật được đánh bóng một cách tỉ mỉ nhất có thể.
“Nếu dễ tìm như thế thì người cũng chẳng chết trong bức tranh này.” Mục Dịch Nhiên hơi cau mày khi bị cậu dùng điện thoại chiếu vào, “Tôi khuyên cậu nên tiết kiệm pin điện thoại, giữ đến lúc quan trọng về sau còn dùng, trong bức tranh này không có nơi nào sạc được điện, mà cậu sẽ còn phải ở đây thêm bảy ngày nữa. Tất nhiên là nếu đêm nay cậu chết thì cứ dùng thoải mái.”
Kha Tầm vội tắt điện thoại, ngồi lên cái bao tải bên cạnh hắn: “Anh nhìn anh đi, thù hằn gì mà nhiều thế, không dưng rủa tôi chết sớm như vậy giúp anh tăng tuổi thọ hay sao?”
Mục Dịch Nhiên không để ý tới cậu nữa.
Kha Tầm im lặng một lát, trong đêm đen giơ tay ra cũng không nhìn được năm ngón, bên tai chỉ còn nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mục Dịch Nhiên, không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài kho thóc.
Thực ra cậu rất tò mò về ba người rút được mảnh vải có chữ “Dân” —— dựa theo sắp xếp của ông già kia, đêm nay bọn họ phải chịu trách nhiệm gác đêm.
Mà đã là gác đêm, đương nhiên là gác trong linh đường.
Liệu trong cái căn phòng treo đầy vải trùng và cờ tang kia có… đặt xác hay không?
Hết chương .