- Có chuyện gì hay sao mà chị đòi đi gấp như vậy? – Thanh Thanh phụ Thiên Lộ gấp quần áo bỏ vào vali.
- Không,chỉ là tôi muốn đi đâu đó xa một chút. Hít thở không khí. – Thiên Lộ chầm ngâm, mắt hướng nhìn xa xăm.
Thanh Thanh chỉ lắc đầu không đáp, vẫn là cái lí do ấy, Thiên Lộ đã trả lời cô hàng chục lần như vậy mỗi khi cô hỏi có chuyện gì. Bởi vì vốn dĩ bản tính xưa nay của Thiên Lộ đặc biệt rất ít khi chủ động rủ Thanh Thanh ra ngoài. Điều khiến cô nghi ngờ nhiều hơn khi thấy mấy ngày gần đây sắc mặt Thiên Lộ không mấy tốt!
Sau khi đã chuẩn bị hành lí đầy đủ, hai người kéo vali ra khỏi phòng…
- Chúc con có một chuyến đi vui vẻ… - Ông Lâm Dương từ đâu tới vỗ vai Thiên Lộ cười khểnh.
Thấy ông Lâm Dương, Thanh Thanh kính cẩn cúi người chào nhưng có vẻ ông ta không hề để ý tới…
Thiên Lộ nhẹ nhàng đặt bàn tay ông Lâm Dương ra khỏi vai mình:
- Cảm ơn ba, không cần cho người tiễn con…
- Nhớ hoàn thành cho tốt.
- Con hiểu.
Nói một câu với thái độ dửng dưng, Thiên Lộ kéo tay Thanh Thanh đi mặc kệ cho ông Lâm Dương có vẻ không hài lòng với cách cư xử của mình…
- Thiên Lộ, sắc mặt ông chủ có vẻ không ổn…- Thanh Thanh nói thầm vào tai Thiên Lộ.
- Thì sao chứ? – Thiên Lộ chẳng mấy quan tâm, bước vào xe, thắt dây an toàn và khởi động máy.
Thanh Thanh bấy giờ cũng đã yên vị trên chỗ ngồi, cô như trách yêu:
- Chị không quan tâm ba mình chút nào.
- Đây là luật nhân quả.
- Luật nhân quả? – Thanh Thanh nhíu mày thắc mắc, cô không hiểu Thiên Lộ đang muốn nói gì.
- Phải, là luật nhân quả. – Thiên Lộ khẽ nhếch môi…
Chiếc xe Audi trắng dừng ở bãi đỗ xe, Thanh Thanh và Thiên Lộ bước xuống, hai người, mỗi người kéo một chiếc vali vào sân bay làm thủ tục, nhận vé máy bay rồi ngồi đợi trong phòng chờ…
Khẽ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, Thiên Lộ lẩm bẩm:
-Đến giờ rồi.
Vừa dứt lời, tiếng nói trên loa bỗng vang lên chung quanh khán phòng:
“ Hành khách trên chuyến bay VN đến Mỹ của hãng hàng không Vietnam Airlines xin lưu ý. Chuyến bay sắp sửa khởi hành. Các hành khách hãy đến cửa để lên máy bay.”
- Mau đi thôi. – Thanh Thanh hứng thú kéo tay Thiên Lộ.
Chỗ ngồi của Thiên Lộ là a còn Thanh Thanh là a nên không thể ngồi cùng nhau được, một người ngồi trên, một người ngồi dưới thật bất tiện để nói chuyện.
Ổn định vị trí, cả hai người không nói chuyện gì với nhau nữa mà chỉ im lặng nhìn ra phía cửa sổ. Cảm thấy có người vừa ngồi bên cạnh mình, Thiên Lộ quay đầu lại nhìn:
- Hình như đây là ghế b phải không? – chàng trai mỉm cười nhìn cô.
- Anh không biết đọc hay sao? – Thiên Lộ nhíu mày nhìn người đối diện – Lại là anh ta… - cô lầm bầm.
Đại Phong ngồi xuống ghế, điềm nhiên lên tiếng:
- Là tôi thì sao?
- Đen đủi. – Thiên Lộ nói một lời dửng dưng.
Thanh Thanh bỗng vươn người lên chỗ của Thiên Lộ.
- Chị à, có chuyện gì mà to tiếng vậy? – Thanh Thanh thở dài rồi nhìn sang người ngồi bên cạnh Thiên Lộ - Ơ, là Đại Phong sao? Hai người hình như có duyên quá nhỉ? – Thanh cười gian.
- Duyên cái khỉ gì chứ! – Thiên lộ khẽ nhếch mép mỉa mai.
- Quả nhiên là không thể nào có duyên với con người này. – Đại Phong thở dài.
- Con người này? Anh nói thế là có ý gì? – Thiên Lộ chau mày
- Ý gì phải tự rõ chứ. – Đại Phong hếch mặt cười đểu.
- Anh… - Thiên Lộ tức giận dơ nắm đấm, Thanh Thanh nhanh tay ngăn cản:
- Thôi, thôi. Hai người mau trật tự. Máy bay sắp cất cánh rồi. – Vừa dứt lời, hai người kia đã mặc kệ ngay mệnh ai nấy lo, không ai màng hay đếm xỉa tới ai nữa. Thanh Thanh vui mừng trở lại chỗ ngồi. Thiên Lộ ngồi cạnh cửa sổ nên mải mê ngắm những đám mây răng kín như sương mù, nhìn những tòa nhà cao tầng dưới nhân gian bé như mắt kiến, còn anh, anh suy tư nghĩ ngợi về điều gì đó cũng không rõ ràng nữa!
Vừa bước xuống sân bay Akron- Mỹ, Thiên Lộ đã có người ra ngênh đón:
- Cô Thiên Lộ, hướng này. – Milley đứng từ phía xa vẫy tay ra tín hiệu.
Thiên Lộ và Thanh Thanh tiến lại gần. Thanh Thanh cười tươi rói lên tiếng:
- Chào Milley, vui phết nhỉ. Lâu lắm mới gặp lại. – cô khẽ hích vai Milley một cái như một lời chào hỏi tối thiểu.
- Thanh Thanh, em vẫn như ngày nào. – Milley cười hiền rồi quay sang Thiên Lộ kính cẩn cúi người chào - Chào cô chủ, để tôi xách đồ giùm cô – Milley có ý đưa tay ra với chiếc vali của Thiên Lộ
- Không cần, cứ để tôi. – Thiên Lộ trả lời.
- Vậy xin hãy đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người.- Milley mỉm cười và nói cẩn trọng
Thiên Lộ không đáp, lẳng lặng bước đi theo sau Thanh Thanh và Milley vẫn đang nhiệt tình trò chuyện. Thấy Thanh Thanh vui vẻ thế này, chẳng hiểu sao trong lòng cô cũng thấy vui vui lạ kì…
Tại khách sạn Villas Of Grand Cypress – Mỹ
Thiên Lộ cùng Thanh Thanh và Milley bước đến quầy tiếp tân. Milley nói với hai người:
- Hai người có thể đợi một chút, tôi sẽ lấy chìa khóa phòng. – Nói rồi, Milley tiến đến mắc treo chìa khóa, lấy hai chìa đưa cho Thiên Lộ và Thanh Thanh.- Phòng của cô chủ là phòng tầng , phòng của Thanh Thanh là phòng tầng nhé! – Milley nháy mắt
- Sao không lấy phòng cho em chứ? – Thanh Thanh phụng phịu.
- Xin lỗi Thanh Thanh nhé, chị cũng định làm vậy nhưng tầng còn duy nhất phòng là chưa có ai thuê.
- Nhưng… - Thanh Thanh chưa kịp nói hết câu thì Milley cười hiền vỗ vai Thanh- Chịu khó nhé!
Thanh Thanh mặt ỉu xìu buồn bã.
- Em cứ ở phòng đi, tôi sẽ ở phòng . – Thiên Lộ bất ngờ lên tiếng.
- Không được ở cạnh phòng chị, thì hay cũng giống như nhau cả thôi. – Thanh thở dài.
Thiên Lộ bất giác nở nụ cười xoa nhẹ lên đầu Thanh Thanh rồi đi vào cầu thang máy trở về phòng. Milley thấy hành động của cô chủ đối với Thanh Thanh khi nãy thì cười:
- Tốt thật, cô chủ rất yêu thương em.
- Em cũng không hiểu lí do gì. – Thanh Thanh cười nhẹ, lặng người một chút rồi cô lại nói – Thôi, em cũng lên phòng đây, chị mau trở về nhà đi kẻo bác Adam lại lo.
Đợi bóng Milley đi khuất, Thanh Thanh mới an lòng trở lên phòng.
Sắp xếp xong đống quần áo vào tủ, Thiên Lộ pha một ly cà phê lạnh, hớp vài ngụm cô chán nản đi vào phòng ngủ.
Mở điện thoại, cô mỉm cười ngắm hình ảnh một người phụ nữ trong đó. Một giọt lệ sầu bỗng lăn trên gò má.
« Mẹ à, đến bao giờ những chuyện như thế này mới chịu kết thúc, đến bao giờ chúng mới chịu buông tha cho con? Con thấy con sắp không chịu nổi. Mẹ à… »
Cô mông lung trong những dòng suy nghĩ. Nước mắt rơi càng nhiều, lòng cô lại thắt lại, ôm chặt tấm ảnh, cô hét lớn…
- Mẹ à…
Thanh Thanh đứng ở ngoài nhà đã nghe rõ cả, đã nghe được từng tiếng khóc, tiếng nấc của Thiên Lộ lớn đến mức nào. Thiên Lộ là người mềm yếu nhưng lại được bao bọc bởi lớp vỏ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ. Nước mắt của Thiên Lộ chỉ một mình Thanh Thanh nhìn thấy, suy nghĩ của Thiên Lộ chỉ một mình Thanh Thanh đoán được, một mình Thanh Thanh có thể hiểu và thông cảm.
Khẽ mở cánh cửa phòng…
- Chị không sao chứ. – cô đau đớn chạy tới ôm Thiên Lộ, vì tình thương cho một người chị, người bạn Thanh Thanh cũng rơi nước mắt. Song nước mắt hòa làm một đắng hơn vị cà phê.
Thiên Lộ đã ngừng khóc, đôi mắt buồn bã lấm lem nước mắt, cô ôm chặt lấy người Thanh Thanh:
- Đau…Đau quá! – Thiên Lộ thuề thào.
Thanh Thanh vội buông người Thiên Lộ ra lo lắng:
- Chị… Chị à. – cô lay người Thiên Lộ, Thiên Lộ lúc này như sắp ngất. – Không phải chứ, thuốc… thuốc chị để ở đâu. – Thanh lùng xục tìm hết những ngăn kéo, cô lấy một viên thuốc màu trắng đục trong lọ glycodsin bỏ vào miệng Thiên Lộ.
Một lúc sau, Thiên Lộ hồi phục lại, đôi mắt dần mở ra nhìn mọi thứ chung quanh. Đôi mắt đen bồ câu thấy bóng đèn xanh pha lê treo trên trần nhà nhập nhoạng và mờ ảo.
- Chị đã tỉnh rồi, lúc nãy em rất lo lắng. Em tưởng… - Thanh Thanh rơm rớm nước mắt nắm chặt tay Thiên Lộ.
Thiên Lộ nhẹ nhàng:
- Tôi đã không sao rồi, đừng khóc. – cô quệt nước mắt cho Thanh.
- Chị đã quên uống thuốc phải không? Bây giờ sắc mặt chị đã xanh xao, môi chị đã tái đi rồi. – Thanh lo lắng
- Quên, ngày rồi. – Thiên Lộ nói rất nhỏ, có lẽ vì cô đang cảm thấy mệt mỏi.
Cô nhắm nghiền đôi mắt lại, muốn ngủ một giấc để có thể thấy bình yên hơn. Thanh Thanh không nói gì, chỉ khẽ thở dài vì sợ sẽ làm phiền tới giấc ngủ của Thiên Lộ, cô lẳng lặng bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa.
« Đến bao giờ, em mới có thể hết lo lắng cho chị đây. »
Thanh lặng người suy nghĩ, căn phòng màu trắng sữa bỗng im lặng lạ kì, duy chỉ có tiếng nhạc của Vintage vẫn cất lên du dương, tiếng của những chú chim bên kia cánh cửa sổ hót lảnh lót và tiếng của sự sống êm dịu vẫn đang chảy ra ngóc ngách của những cành cây kẽ lá.
Nghĩ Thiên Lộ tỉnh dậy sẽ mau đói vì cả ngày cô vẫn chưa ăn gì, Thanh Thanh liền vào bếp nấu đồ ăn.
Để ý mới rõ, phòng khách sạn ở đây rất đầy đủ tiện nghi, nơi nào cũng đều thông thoáng cả. Được thiết kế theo không gian đa chiều, mọi vật dụng trong căn phòng đều rất tinh tế,phong cách cổ trang mà không kém phần hiện đại điều này khiến Thanh Thanh rất hứng thú. Mải mê ngắm nhìn khiến cô quên cả việc chính của mình.
Thiên Lộ rất thích món thịt gà hầm, cho nên cô muốn nấu món ăn này cho Thiên Lộ, nhưng trong tủ lạnh chỉ toàn đồ hộp mà cô lại không biết đường đến chợ. Thanh nhanh chí nghĩ ngay đến Milley, cô liền lấy điện thoại gọi ngay cho Milley:
- Milley rảnh chứ?
-….
- Em muốn đến chợ.
-…..
- Vậy phiền chị chút nhé, em cảm ơn.
Cúp máy, Thanh Thanh trở về phòng mình thay đồ để đi chợ. Còn về phần Thiên Lộ, cô vẫn đang ngủ rất say, và mơ giấc mơ rất đẹp…
« Thiên Lộ, Thiên Lộ… »
Có một người phụ nữ đang vẫy tay gọi một đứa trẻ bên kia sông. Đứa trẻ đang mải mê đùa với những chú bướm trong khu vườn đầy hoa…
« Thiên Lộ… »
Cô gái bé nhỏ kia bây giờ mới nghe thấy tiếng gọi quay về phía bên kia sông nhìn. Cô mừng rỡ reo lên và chạy đến mép sông bên này.
« A! Là mẹ, mẹ đến rồi… »
« Con ngoan, hãy đứng yên ở đấy. Đừng chạy sang nơi này. »
« Nhưng tại sao chứ? »
« Nhìn thấy con là hạnh phúc của mẹ rồi, hãy sống thật tốt, hãy bảo vệ bản thân mình » Nói rồi bóng dáng người phụ nữ ấy dần tan vào mây khói, đứa con bé nhỏ í ới lội nước chạy theo, tiếng khóc, tiếng nấc hòa với tiếng hét tên mẹ hòa vào làm một…
- MẸ…- Thiên Lộ ngồi bật dậy, vầng trán lấm lem mồ hôi, thở hổn hển.
Tay phải đặt lên trái tim, cô nói khe khẽ:
- Giấc mơ ấy … Nó có nghĩa gì? Người phụ nữ ấy … là mẹ mình sao?
Không gian trong căn phòng khác hẳn với không gian bên ngoài đường phố Mỹ. Bên ngoài náo động bao nhiêu thì bên trong căn phòng không khí ảm đạm bấy nhiêu…