Trong vòng vài ngày, chuyện Lâm Hoè Hạ chia tay đã được truyền khắp công ty.
Mặc dù bản thân cô không thích thảo luận về sở thích cá nhân ở trong công ty, nhưng tỷ lệ giữa nam và nữ ở Học viện Thiết kế lại chênh lệch, hơn nữa diện mạo của cô trong số các nhân viên nữ lại khá nổi bật, nên tin cô đang độc thân đã được lan truyền rất nhanh trong công ty.
Ngay cả Nguỵ Chí Bang cũng biết việc cô đã chia tay.
Nguỵ Chí Bang cố ý gọi cô qua uống trà, an ủi cô rằng trong công ty còn rất nhiều thanh niên tài tuấn, người nào người nấy cũng tốt hơn bạn trai cũ của cô.
Lâm Hoè Hạ nhấp một ngụm trà Long Tỉnh ông mới mua, rồi cười nói: "Thầy à, thầy yên tâm đi, em sẽ không bởi vì chuyện tư mà ảnh hưởng tới công việc đâu."
"Ôi, em còn nói là không ảnh hưởng sao." Nguỵ Chí Bang thở dài: "Em nhìn em xem, dạo này suốt ngày tăng ca đến giờ đêm, cứ như vậy thì thân thể sẽ bị kiệt sức đấy!"
Lâm Hoè Hạ: "........."
Cô tăng ca có gì không ổn sao.
Hai ngày trước, cô tìm được một căn nhà không tồi ngay gần công ty, một phòng ngủ, có cửa sổ sát đất, chủ nhà là một cặp vợ chồng già sống ngay cạnh nhà.
Bà chủ nhà thấy cô đi làm về mệt nên rất thương cô, lâu lâu lại mang cho cô một ít thịt hầm và sủi cảo do chính tay bà ấy làm.
Lâm Hoè Hạ rất thích chỗ đó, vốn dĩ chỉ ký hợp đồng nửa năm, sau lại trực tiếp đổi thành hai năm.
Nhân lúc gần đây trong tay cô đang có mấy dự án nhỏ chuẩn bị kết thúc, công việc điều tra lại thị trấn Tô cũng sắp tới, ngày thường cô ở một mình cũng không có việc gì làm, cho nên liền ở lại công ty đẩy nhanh tiến độ hoàn thành dự án, đến giờ thì về nhà đi ngủ.
"Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không đáng để em phải hại sức khoẻ của mình!"
Lâm Hoè Hạ cười nói: "Thầy à, em tăng ca không phải vì chuyện này đâu.
Thầy cũng nói là dự án thị trấn Tô là cơ hội cho em rồi mà.
Cho nên em muốn làm việc thật chăm chỉ, để ngồi vào vị trí kỹ sư trưởng càng nhanh càng tốt đó.
Em muốn đi xa hơn có phải sai không?"
Nguỵ Chí Bang bị cô làm nghẹn họng.
Ông trầm mặc chốc lát, rồi lại kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tiểu Lâm à, chỉ là chia tay thôi mà, không cần phải đau khổ như vậy.
Bên ngoài đầy những người đàn ông ưu tú hơn, em đừng bỏ lỡ."
Lâm Hoè Hạ: ".........."
Thì ra cô dõng dạc nói nửa ngày, Nguỵ Chí Bang nửa câu cũng không nghe vào.
Lâm Hoè Hạ dứt khoát đánh sang chuyện khác, nói với ông về chuyện công việc.
Giai đoạn đầu của dự án thị trấn Tô phải đi đến địa điểm để khảo sát và vẽ sơ đồ, vì là một công trình to lớn nên khối lượng công việc cũng rất nặng nề.
Sau khi xác nhận với Nguỵ Chí Bang về công việc chung và danh sách những người công tác, thì Nguỵ Chí Bang lại nhớ tới chuyện gì đó: "Đúng rồi, thầy quên nói cho em chuyện này."
"Trước đây đã nói với em về việc Eden sẽ trợ giúp từ xa rồi đúng không, nhưng hai ngày trước hai bọn thầy có nói chuyện, cậu ấy nghiên cứu về phương diện này, nên cậu ấy nghĩ rằng vẫn phải đi khảo sát thực tế thì hợp lý hơn.
Đúng lúc đến kỳ nghỉ ở trường học, cậu ấy có thể sẽ về nước để trợ giúp."
"Giáo sư Phương về nước sao?" Lâm Hoè Hạ ngạc nhiên.
"Ừm.
Thầy nghe nói mẹ cậu ấy là người ở thị trấn Tô, khả năng cậu ấy cũng muốn trở về để thăm quê nhà." Nguỵ Chí Bang thoải mái dựa vào sofa, vuốt ve sợi dây Phật trong tay, cười nói: "Trùng hợp em cũng rất coi trọng dự án này, thầy tin rằng có cậu ấy trợ giúp, hai người các em có thể hoàn thành tốt dự án này."
Ông dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc mang theo vài ý trêu đùa: "Tiêu Lâm à, lần này hãy nắm lấy cơ hội nhé."
Lâm Hoè Hạ vội vàng gật đầu: "Thầy yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành tốt hạng mục này!"
"Chậc." Nguỵ Chí Bang hận không thể "rèn sắt thành thép" trừng mắt với cô: "Ai nói chuyện này chứ.
Eden cũng đang độc thân đó, em và Eden nói chuyện nhiều một chút, chàng trai ưu tú như vậy nên nắm bắt lấy cơ hội!"
Lâm Hoè Hạ: "........."
Cô thầm nghĩ, Nguỵ Chí Bang đúng là không chịu chấp nhận tuổi già mà.
Người đàn ông bốn, năm mươi tuổi trong mắt ông đều là "Thanh niên" sao.
Cô cũng không dám phản bác lại cấp trên, đành phải cười ha ha cho qua.
Nguỵ Chí Bang lại nói: "Ngày kia Eden sẽ lên máy bay, vốn dĩ thầy định đi đón cậu ta.
Nhưng hai người các em lại cùng nhau làm dự án thị trấn Tô, cho nên em đi đi.
Nhân tiện trao đổi chuyện công việc luôn."
"..........."
Lâm Hoè Hạ nghi ngờ Nguỵ Chí Bang không phải muốn cô và giáo sư Phương trao đổi "Chuyện công việc"
Đang không nghĩ lấy lý do gì để từ chối, thì Nguỵ Chí Bang nghiêm mặt lại nói: "Đây là công việc thầy giao cho em, đừng nghĩ đến việc từ chối."
........!Được thôi.
Từ văn phòng Nguỵ Chí Bang đi ra, Nguỵ Chí Bang đã gửi Wechat của giáo sư Phương và thông tin chuyến bay của anh ấy cho Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ nhìn danh thiếp Wechat mà Nguỵ Chí Bang gửi cho cô, do dự một lát, rồi gửi lời mời kết bạn.
Rất nhanh, đối phương đã đồng ý yêu cầu kết bạn của cô.
Cô luôn cho rằng, người cổ hủ như giáo sư Phương thì chỉ biết dùng mail để gửi tin nhắn, ai ngờ anh ấy có cả Wechat.
Cô và giáo sư Phương chỉ trao đổi công việc, thường ngày vẫn dùng mail là xong, đây là lần đầu tiên cô thêm số cá nhân của anh ấy.
Lâm Hoè Hạ click và cái tên Eden trong khung chat, do dự mãi, không biết nên gửi cho anh ấy cái gì.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn chào hỏi chân thành: [Hi Eden.
Im Summer Lin.
So glad youll come back and help me with my project.
Im gonna pick you up at the airport the day after tomorrow.
Looking forward to seeing you.]
Tên của bên kia đã đổi thành "Đối phương đang soạn tin..." Sau một lúc, lại trở về tên "Eden", lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, giáo sư Phương mới trả lời lại cô: [Nói tiếng Trung cũng được.]
Lâm Hoè Hạ: "........"
Đối phương nhất định cảm thấy cô rất ngốc.
Lâm Hoè Hạ xấu hổ trả lời lại bằng tiếng Trung: [Xin chào giáo sư Phương, tên tiếng Trung của tôi là Lâm Hoè Hạ, anh gọi tôi là Tiểu Lâm là được.]
Eden: [Ừm, tôi biết rồi.]
.......!Cảm thấy mình càng lúc càng ngốc.
Bầu không khí kỳ lạ đến đáng sợ.
Lâm Hoè Hạ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, liền nhìn đến thông tin chuyến bay mà Nguỵ Chí Bang đã gửi.
Cô tiện tay gửi qua cho giáo sư Phương.
Lâm Hoè Hạ: [Thầy Nguỵ đã gửi thông tin chuyến bay cho tôi rồi, ngày kia tôi sẽ đến sân bay đón anh.]
Eden: [Được, cô vất vả ra.]
Lâm Hoè Hạ: [Tôi gửi số điện thoại của tôi cho anh, nếu như không thấy tôi trả lời Wechat, anh có thể gọi thẳng cho tôi.
Không làm phiền anh nữa, ngày kia gặp nhé.]
Eden: [Được rồi, ngày kia gặp lại.]
Đối phương gửi một biểu tượng cảm xúc người già vẫn hay sử dụng "Mỗi ngày đều vui vẻ" để kết thúc cuộc đối thoại này.
Tại sao lại muốn cô mỗi ngày vui vẻ vậy? Đây là cách thức kết thúc cuộc trò chuyện mà bên Mỹ vẫn hay sử dụng sao?
Không phải là....!Nguỵ Chí Bang nói chuyện cô chia tay cho giáo sư Phương đấy chứ???
—
Buổi chiều ngày kia, Lâm Hoè Hạ lái xe đến sân bay quốc tế thủ đô.
Chuyến bay của giáo sư Phương hạ cánh lúc giờ phút.
Lâm Hoè Hạ đến trước mười phút.
Cô xác nhận lại thông tin chuyến bay, tìm đến lối ra rồi ở bên đó đợi người.
Rất nhiều người đến đón chuyến bay này, đứng bên cạnh cô có mấy cô gái cầm bảng đèn trong tay, trên bảng đèn có viết một cái tên, Lâm Hoè Hạ cũng chưa từng biết đến người này, chắc hẳn là fans của một minh tinh nào đó.
Lâm Hoè Hạ cũng không để ý lắm, đi lên phía trước rồi tìm một nơi có tầm nhìn tốt.
Cô ngẩn người nhìn bảng đèn và bảng tên trong tay mấy cô gái kia, chợt nghĩ, cô căn bản không biết giáo sư Phương trông như thế nào, vậy lát nữa làm sao nhận ra anh ấy đây?
Biết thế nên viết một cái bảng tên đón khách, hoặc bảo anh gửi qua một tấm ảnh!
Lâm Hoè Hạ ảo não vỗ vỗ đầu, gần đây bận quá, đầu óc hỗn độn, chuyện quan trọng như vậy cũng quên được.
Mặc dù cô không để ý đến vị giáo sư kia, nhưng anh ấy lại là khách của cấp trên, hơn nữa anh ấy còn không ngại giúp đỡ cô dự án kia, theo lý mà nói cũng không nên lơ là.
Lâm Hoè Hạ vội nhắn tin cho anh ấy: [Giáo sư Phương, tôi đã đến sân bay rồi, ở ngay lối ra thôi.
Lát nữa tìm anh như thế nào bây giờ? Ở đây có rất nhiều người, tôi sợ chúng ta không gặp được nhau.]
Máy bay hẳn là đã hạ cánh, giáo sư Phương rất nhanh đã trả lời cô: [Không đâu, tôi sẽ tìm được cô thôi.]
Lâm Hoè nhìn tin nhắn trả lời của anh ấy, ánh mắt liền ngưng trọng.
Cô chợt nhớ lại hồi nhỏ khi chơi trốn tìm, lần nào cô đều sẽ hỏi Phương Độ: "Nếu em trốn đi ngủ, mà anh không tìm thấy em thì phải làm sao? Có phải em sẽ ngủ lại trong núi suốt đêm không?"
Phương Độ sẽ cười xoa đầu cô, nói: "Không đâu, anh sẽ tìm được em rồi đưa em về nhà."
Lần nào anh cũng giữ lời.
Giáo sư Phương lại gửi một tin nhắn đến: [Tôi đang ở cửa hải quan rồi, chờ một lát nhé.]
Lâm Hoè Hạ thu hồi suy nghĩ.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác ngột ngạt khó tả, cô ôm lấy ngực, bỗng cảm thấy buồn vô cùng.
Cô nhớ Phương Độ, nhưng cô không thể gặp lại anh nữa.
Ngay cả đôi mắt giống anh, cũng không thể nhìn được nữa rồi.
Cô phải làm sao trong những năm tháng không có anh đây? Những tháng ngày sắp tới không còn nhìn thấy anh, cô phải sống thế nào đây?
"Chị gái, chị không sao chứ?" Cô gái cầm bảng đèn ở bên cạnh thấy cô ôm ngực, có chút lo lắng liền hỏi.
Lâm Hoè Hạ định thần lại, nhìn cô gái rồi cười cảm ơn: "Không sao đâu, cảm ơn em."
Cô gái vẫn lo lắng: "Có phải tim chị không ổn không? Chị có muốn đến bệnh viện không?"
Cô ấy vừa dứt lời, cô gái đứng bên cạnh đã điên cuồng gào thét: "Điềm Điềm của chúng ta ra rồi!!! A a a a cô ấy đẹp quá đi mất!!!"
Nhóm Fanclub liền náo loạn.
Cô gái ấy không để ý đến Lâm Hoè Hạ nữa, quay ra điên cuồng lắc bảng đèn trên tay của mình với bạn.
Lâm Hoè Hạ nghe thấy hai cô gái bên cạnh nói chuyện: "Chàng trai đẹp trai bên cạnh Điềm Điềm có phải bạn trai của cô ấy không vậy?"
"A a a thật là đẹp trai!!"
"Không thể, đẹp trai cũng không được.
Điềm Điềm của chúng ta còn nhỏ, chưa yêu đương được!!!"
Lâm Hoè Hạ vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy một nhóm người đi ra khỏi lối ra.
Bên cạnh nhóm người kia có một người đàn ông cao lớn, anh ấy đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, nhưng lại không che được khí chất ấm áp và nổi bật của anh ấy.
Nhất là cặp mặt hoa đào bị lộ ra kia, bất kì ai đều sẽ bị anh ấy thu hút từ cái nhìn đầu tiên.
Lông mày và mắt của người đàn ông sâu thẳm, đuôi mắt hoa đào câu người hơi nhướng lên, con ngươi màu hổ phách trong suốt.
Anh đeo một chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, phảng phất nét thư sinh khiến anh trông càng ấm áp và dịu dàng hơn.
Lâm Hoè Hạ đứng hình ngay tại chỗ.
Người kia hình như cũng nhìn thấy cô, hơi nghiêng đầu, đôi mắt mệt mỏi cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Hai cô gái nhỏ bên cạnh lập tức hét chói tai: "A a a a bạn trai Điềm Điềm có phải vừa nhìn sang chỗ chúng ta cười đúng không?"
"A a a a đẹp trai quá!"
Lúc sau, các cô ấy nói gì Lâm Hoè Hạ đều không nghe thấy.
Bầu không khí ồn ào xung quanh dường như không liên quan gì tới cô, cả thế giới dường như cũng không liên quan gì tới cô.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, như thể nếu không để ý nó sẽ biến mất ngay vậy.
Người đàn ông đi ra khỏi lối ra, đi qua chỗ Lâm Hoè Hạ.
Cuối cùng, anh dừng lại trước mặt Lâm Hoè Hạ.
Anh bỏ khẩu trang xuống, đôi mắt có ý cười nhàn nhạt như trong trí nhớ.
"Tiểu Hoè Hạ, em không biết anh sao?".