Công ty tổ chức cuộc họp thường niên, tôi nhàm chán véo lấy cái bụng mỡ đã nuôi suốt một năm của mình mà thở dài, tôi nghĩ rằng mình sẽ béo lên, nhưng không ngờ tới mình lại có thể béo như cái phao bơi.
Lúc đang chơi vui vẻ, phần thịt trên bụng tôi bị ngón tay của ai đó lộ ra véo lấy.
Sau đó tôi mới biết được, người véo bụng tôi hoá ra lại là sếp!
——
1.
Tôi là một xã súc* chính hiệu, sau khi bước chân ra ngoài xã hội, trong vòng ba tháng tôi liên tiếp đổi bốn ông sếp, cuối cùng vào làm việc trong một công ty nổi tiếng trong ngành đến tận hết năm, thành công nhận được một suất tham gia cuộc họp thường niên. Haiz, đúng là không dễ dàng gì cho tôi rồi!
* Shachiku hay Xã súc (社畜): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”
Nghe ông sếp hói phát biểu trên sân khấu, tôi ngồi dưới tự véo cái bụng mỡ mà rưng rưng nước mắt.
Mỡ Mỡ thân yêu, mami thật là có lỗi với con quá điii. Năm mới đang đến gần rồi, mami lại không có can đảm bỏ việc. Ây da, thôi thì con chịu khó thêm xíu nữa nhaaa. Đợi người ta nói xong rồi mami sẽ đi tìm những bạn mỡ khác cho con xem như bù đắp vậy.
Nhưng mà phải nói là phần thịt bụng dưới tay khi sờ vào rất thích, khi bóp thì lại nảy lên. Há há, kích thích y như đi ăn trộm vậy đó.
Đúng là bõ cái công tôi ra sức ăn lấy ăn để, nuôi lớn cái bụng giữa một vòng luẩn quẩn toàn những người gầy mà.
Nhưng không biết tại sao, đang nhéo vui vẻ, tự nhiên trên bụng lại xuất hiện thêm hai ngón tay khác.
Dưới ánh nhìn của tôi, ngón tay xương xẩu nhẹ nhàng co vào duỗi ra, ngập ngừng nhéo vào da thịt tôi những hai lần.
"Anh đang làm gì vậy?" Tôi kinh hãi ngước nhìn chủ nhân của hai ngón tay đó.
“À, xin lỗi.” Nhận được ánh mắt buộc tội của tôi, người đàn ông ngồi bên cạnh tôi ngượng ngùng đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên giải thích: “Thấy em có vẻ rất vui khi làm như vậy nên tôi cũng không kìm lòng được, muốn véo thử xem sao.”
Sau đó, người này lại bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm em.”
Tôi: “…”
Người ta đã xin lỗi một cách chân thành như vậy, tôi làm sao có thể trách được nữa?
Không phải là tam quan của tôi lệch lạc đâu nhé, nguyên do chủ yếu là tam quan của tôi ra sao phụ thuộc chủ yếu vào năm giác quan…
Ôi chao, thật xin lỗi Mỡ Mỡ. Sự ngây thơ của con thực sự không quan trọng bằng khuôn mặt của người đàn ông trước mặt mami đây.
Tôi đã làm ở công ty tồi tàn này lâu như thế, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến mức này!
Có thật là nhân viên công ty không nhỉ? Công ty tôi thật sự có một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, khí chất ôn hòa và vẻ ngoài tinh tế như vậy sao?
“Này…” Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm không rời mắt, anh ta có vẻ hơi lo lắng: “Em không sao chứ?”
Tôi: “…”
Tốt! Cực kỳ tốt là đằng khác!
“Khụ khụ…” Ho khan mấy tiếng, tôi thu xếp những dòng suy nghĩ phức tạp của mình, nghiêm túc nói: “Ừm… tạm thời tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng anh phải biết là, không phải cô gái nào cũng giống tôi đâu, nếu mà là người khác thì hai ngón tay này của anh gãy thật rồi đó.”
“À.” Người đàn ông khẽ cười, trước mắt tôi như có trăm hoa đua nở.
Nghĩ về bộ dạng hèn mọn háo sắc và không mấy đứng đắn của mình, ui cha, không được lịch sự gì cho lắm nhỉ?
“Vậy ý của em là sẽ bẻ gãy tay tôi?”
Anh ta cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi, xoè bàn tay thon gầy ra trước mặt tôi.
Tôi chợt nhận thức được khoảng cách giữa người với người xa xôi đến mức nào. Cũng là tay, bàn tay của người ta trắng nõn, mềm mại, dù có hơi xương xẩu thì cũng vẫn là một tác phẩm điêu khắc được tạo hoá tỉ mỉ đục đẽo, còn bàn tay tôi lại xấu xí như thể sinh ra là để đi hốt cứt vậy.
“Không đâu.” Tôi uể oải lắc đầu, “Sống trong xã hội thượng tôn pháp luật này, bẻ gãy tay anh là tôi có tội, thay vào đó, tôi kiến nghị anh nên tự ra tay sẽ hợp lý hơn.”
“Ồ!” Anh ta lại cười.
Lần này, tôi không còn nhìn chằm chằm vào anh ta nữa, chỉ tập trung nhìn vào ông sếp hói đang nói rông nói dài trên sân khấu, ca thán: “Ôi trời, đói gần chếc, khi nào mới được ăn nhỉ?”
“Hừm… còn khoảng mười phút nữa!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi chán nản ngã ngồi ra ghế. Cái quái quỷ gì thế không biết?
“Muốn ăn rồi à?” Người đàn ông liếc nhìn tôi, tay chọt chọt bụng tôi.
Tôi: “…”
Người gì duyên dữ!
“Ha ha, được rồi.” Nghe tiếng bụng tôi ọt ọt, anh ta bật cười: “Vậy lát nữa tôi sẽ cố gắng nói nhanh, rút ngắn thời gian cho em được ăn sớm hơn năm phút nhé.”
Tôi: “???”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay rần rần, ngay sau đó, người đàn ông ngồi cạnh tôi từ từ đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước lên sân khấu.
Tôi nhìn người đàn ông rạng rỡ trên sân khấu, cảm thấy như bị hàng nghìn con ngựa xéo trong người. Nếu tôi không lầm thì ba chữ “Trần Cẩn Ngôn” đang nhấp ngáy trên màn hình LED chính là ba chữ tôi thường thấy nhất trên các bản báo cáo quan trọng của công ty?
Vậy người vừa ngồi cạnh và véo bụng tôi chính là sếp tổng của tôi á?
Ôi Chúa tôi!
Hồi nãy tôi nói gì ấy nhỉ? Đánh gãy tay anh ta à?
Ôi mẹ của con, bây giờ con nạp đơn xin từ chức có còn kịp không?
Không, nếu tôi mà bị sa thải, tôi nhất định sẽ tố cáo anh ta tội quấy rối nơi công sở!
2.
Mặc dù trong lòng như đang có hàng nghìn con ngựa phi nước đại nhưng vẫn không thể không công nhận Trần Cẩn Ngôn thực sự rất đẹp trai.
Rõ ràng đó chỉ là một bục diễn thuyết bình thường, vậy mà khi anh đứng trên đó lập tức có cảm giác giống như đang ở Nhà hát lớn Paris vậy.
Chẳng trách nhóm chị em trong văn phòng cứ luôn mồm lảm nhảm bên tai tôi rằng sếp tổng đẹp trai lắm. Trong công ty có sếp đẹp trai như vậy thì ai mà không bối rối cho được.
Nghĩ đến chuyện ban nãy, tôi thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với sếp nữa, đành lặng lẽ tìm đường chuồn khỏi cuộc họp thường niên.
Ban sáng ở trong khách sạn dùng máy sưởi ấm nên tôi không để ý lắm, bây giờ vừa bước ra khỏi cửa, tôi mới nhận ra hôm nay trời rất lạnh, gió lạnh buốt quất vào mặt đau rát. Cũng may là trời không có mưa.
Tôi dựng cao cổ áo len, hơi hối hận, biết vậy trước lúc ra khỏi nhà đã xem dự báo thời tiết rồi. Giờ còn cách nhà mười phút, một chiếc áo len mỏng thật sự không trụ nổi.
Lại nghĩ đến việc mình mất cơ hội được ở khách sạn năm sao nổi tiếng ăn buffet no căng bụng chỉ vì thất lễ với sếp tổng, lòng tôi lại rỉ máu.
Hàu nướng, bạch tuộc, tôm càng, cá hồi, …
Ôi mẹ ơi, con gái yêu quý của mẹ đã làm việc bên ngoài nhiều năm rồi, không những không kiếm được tiền mà thậm chí còn không có một bữa ăn tử tế!
“Bíp bíp…”
Đằng sau có tiếng còi xe, tôi ngoảnh lại, là một chiếc ô tô màu đen mang nhãn hiệu gì đó mà tôi không biết được.
Tôi cau mày, có chút bối rối, tôi đang đi trên vỉa hè, có chắn đường người ta đâu mà tự nhiên “bíp bíp”?
Dẫu vậy, tôi vẫn bước hai bước tránh sang một bên nhường đường người ta.
“Thư Niệm Niệm.”
“?”
Tôi nhìn lại, cửa sổ chiếc xe màu đen đã hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Là Trần Cẩn Ngôn?
Tại sao người đàn ông này lại ở đây? Không phải vừa rồi anh còn đang ở trên sân khấu sao? Theo tôi ra tận đây chẳng nhẽ là để thông báo sa thải tôi à?
Thấy tôi dừng lại, Trần Cẩn Ngôn nhếch miệng cười, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.
Tôi: “…”
Ông chủ mà làm vậy thì tôi biết phải làm sao?
Nhân viên quèn là tôi rưng rưng nước mắt bước đến gần chiếc xe: “Sếp tổng… có chuyện… gì ạ?”
“Không có gì. Chỉ là vừa nói xong quay về chỗ mới phát hiện em mất tích, tôi còn tưởng em đang đi chọn món rồi, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Ôi, lòng tôi nhẹ nhõm hơn một chút, hên ghê, không phải người ta đuổi theo để đuổi việc tôi.
“Ban nãy không phải em nói đói bụng à? Sao tôi nói xong thì em lại ra về?”
Trần Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục quan tâm nhân viên. Tôi chột dạ, vô thức túm chặt góc áo.
Biết nói sao giờ? Cũng đâu thể nói huỵch toẹt ra là tôi bỏ chạy vì sợ bị anh sa thải?
“Là vì đồ ăn trong đó không hợp khẩu vị em sao?”
Trần Cẩn Ngôn vẫn chu đáo nghĩ thay cho tôi một cái cớ. Tôi cảm động rưng rưng nước mắt: “À… ừ… sếp tổng thật là thông minh…”
“Ha~” Anh ta lại cười, trong ánh mắt có ý vị sâu xa tôi không thể hiểu được.
“Em lên xe trước đi. Hôm nay trời lạnh lắm, em lại mặc ít áo như vậy, rất dễ bị cảm lạnh.”
Quả là một vị lãnh đạo tốt, vô cùng quan tâm đến cấp dưới, miệng anh nói, tay anh mở cửa ghế lái phụ cho tôi.
Tôi phân vân đứng giữa ranh giới của việc bị lạnh chếc với bị nghèo chếc, cuối cùng quả quyết bước lên xe.
Vừa lên xe, tôi cảm thấy cả người như sống dậy, ông chủ là ông chủ, dù không hiểu cách trang trí trong xe vẫn cứ thấy phong cách thật tuyệt vời! Xe còn có mùi rất thơm nữa chứ, một kiểu mùi rất dễ chịu, khác với mùi nước hoa hăng nồng dành cho xe ô tô thường thấy.
Nhưng trong xe không thấy có nước hoa, chẳng lẽ... mùi thơm đó là của sếp?
Tôi im lặng liếc mắt nhìn Trần Cẩn Ngôn, vô tình chạm phải ánh mắt của anh.
Tôi: “…”
Lại tự tìm đường chếc rồi!
“Em đang định đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Trần Cẩn Ngôn bật cười nhìn tôi giả vờ loay hoay tìm thắt dây an toàn.
“A?” Tôi cài dây an toàn xong: “Tôi… về nhà.”
“Về nhà?” Anh nhả vô lăng, chăm chú nhìn tôi: “Không ở lại ăn sao?”
“Tôi không đói.”
Chả biết sao tôi lại rùng mình khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông này.
“Ọt ọt ọt…”
Bụng tôi thật biết chọn lúc biểu tình! Tôi xấu hổ gần chếc, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
“Ha~” Trần Cẩn Ngôn cười khẽ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, anh ta như có như không liếc nhìn bụng tôi, hỏi lại: “Em thật sự không đói sao?”
Tôi nhanh chóng che bụng lại, hai má đỏ bừng lan ra tận mang tai.
Bụng ơi là bụng, con có thể cho mẹ chút xíu mặt mũi được không con? Sao mà cứ làm người ta xấu hổ miết vậy nè?
“Thân là sếp, em là nhân viên lâu năm mà không ăn được bữa tiệc liên hoan cho đàng hoàng là lỗi của tôi. Như vậy đi, tôi sẽ mời em, không nên để bụng đói đi về đâu.”
Tôi đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Không, không, tôi..."
“Coi như là lời xin lỗi muộn vì đã tự ý nhéo bụng em đi.”
Trần Cẩn Ngôn không nhìn tôi nữa, tập trung lái xe.
Tôi im lặng ôm bụng không dám nói gì, nhịn không được liếc mắt nhìn anh.
Phải thừa nhận là Trần Cẩn Ngôn thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là lúc nghiêm túc lái xe, toàn thân toát ra vẻ đàng hoàng, đứng đắn.
Một người như vậy lại có thể mời tôi đi ăn tối ư?
Hê hê, tôi tuyệt đối không phải kiểu người não yêu đương, không thể tưởng tượng được là sếp lại muốn theo đuổi tôi trước khi chủ động mời tôi đi ăn tối.
Nói vậy, bữa cơm này chưa chắc đã là bữa cơm chia tay.
“Em muốn ăn gì?” Trần Cẩn Ngôn hỏi tôi, tay lái xe rẽ sang rồi dừng ở một con phố đi bộ nổi tiếng.
“Gì cũng được ạ.”
Cơm chia tay ăn gì không quan trọng. Cái quan trọng là phần thưởng cuối năm kìa.
“Ếch được không? Ở đây có một nhà hàng chuyên món ếch khá ngon.”
“Được ạ.”
“OK.”
Sau khi tắt máy, Trần Cẩn Ngôn xuống xe trước, gió lạnh thổi vào lúc cửa mở khiến tôi rùng mình một cái.
“Shhhh!”
Tôi lạnh run buột miệng xuýt xoa, dù không muốn ra khỏi xe nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi tháo dây an toàn, chuẩn bị sẵn sàng hứng gió lạnh.
“Bên ngoài gió lớn, em lại mặc đồ ít quá, thôi khoác tạm áo của tôi đi.”
Tôi vừa bước xuống xe, Trần Cẩn Ngôn đã đưa cho tôi một chiếc áo khoác màu đen. Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh chỉ mặc một bộ vest, cảm thấy khó xử.
“Em còn ngơ ngác làm gì? Không lạnh à?" Nhìn thấy tôi đứng đần mặt ra, Trần Cẩn Ngôn khẽ cười, tay cầm áo vẫn chìa ra trước mặt tôi.
Tôi không dám nhận áo, khẽ hỏi: “Sếp không lạnh à?”
“À.” Trần Cẩn Ngôn bất lực, dứt khoát khoác áo lên người tôi, nhẹ nhàng nói: “Em biết đấy, trong bộ lễ phục của nam giới có rất nhiều thứ, bớt đi một chiếc áo khoác cũng không làm tôi chếc rét được. Không sao cả.”
“Ừm.” Tôi đáp, cúi đầu mặc áo khoác vào. Rõ ràng là ảo giác rồi, mặc chiếc áo này vào, tôi cứ có cảm giác như đang được Trần Cẩn Ngôn ôm vào lòng, toàn thân đều ấm áp, ngay cả mũi cũng tràn ngập mùi thơm dễ chịu của anh.
“Haiz… Thư Niệm Niệm, chẳng phải cuộc họp lần này là một kế hoạch từ trước hay sao? Tại sao em vẫn mặc ít như vậy chứ?”
Tôi đang cài nốt khoá áo, giọng nói dịu dàng của Trần Cẩn Ngôn vang lên bên tai, sau đó, bàn tay mảnh khảnh của anh xuất hiện trước mắt.
Sau khi nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của tôi, anh rút tay về, mỉm cười: “Đi thôi.”
Nhìn tấm lưng rộng, eo hẹp và đôi chân dài của người đàn ông trước mặt, tôi chợt thấy bối rối đến lạ.
Ông cha ta nói, chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải thấy qua heo chạy*. Tuy chưa từng yêu đương nhưng tôi cũng nhận ra được, thái độ vừa rồi của Trần Cẩn Ngôn đối với tôi hoàn toàn không giống như mối quan hệ cấp trên và cấp dưới bình thường.
*ngạn ngữ TQ (没有吃过猪肉,也见过猪跑、): ý chỉ việc mình chưa từng trải qua nhưng ít nhiều cũng đã biết đại khái
Hay là quy luật ngầm gì chăng???
Bỗng nhiên một suy nghĩ táo bạo nổi lên trong đầu tôi. Toi rồi, toi rồi. Tôi xinh gái chứ không có ngu, nếu anh mà dám có ý đồ biến tôi thành nhân tình, liệu ch/ém chếc thì có nhẹ quá không?
Không, chắc không phải đâu nhỉ? Người đàn ông như Trần Cẩn Ngôn chẳng lẽ lại có gu thẩm mỹ đặc biệt thế này à? Không mong có nhân tình bên ngoài, nhưng mà nếu có cũng đâu ai đần đến mức đi chọn một đứa muốn dáng không có dáng, muốn thông minh không có thông minh?
“Thư Niệm Niệm?” Thấy tôi không có phản ứng gì, Trần Cẩn Ngôn đã đi được một đoạn lại quay lại, nhìn tôi lạ lùng.
“Không… không có gì.” Tôi chột dạ ho khan, vội vã đi theo.
Anh nhìn tôi như nhìn một con nhím, nhướng mày, trong mắt xuất hiện ý vị sâu xa nhưng cũng không nói thêm gì.
Tôi đi theo sau anh, cách một đoạn không xa cũng không gần, cứ thế lẽo đẽo đi theo thẳng một đường đến nhà hàng.
Không ngờ Trần Cẩn Ngôn không chọn phòng riêng mà chỉ dẫn tôi đến ngồi ở một góc khá yên tĩnh.
Càng tốt, tôi sợ phải ngồi một mình một phòng với đàn ông.
“Em muốn ăn gì cứ chọn nhé, tôi mời.” Trần Cẩn Ngôn đẩy thực đơn tới trước mặt tôi, sau đó rất tự nhiên rót cho tôi một cốc nước ấm.
"Cảm ơn…”
Tôi liếc nhìn thực đơn, tên món được ghi bằng thứ tiếng gì đó tôi không biết đọc, mức giá thì ôi thôi mẹ ơi, cao chếc. Tôi lẳng lặng đặt thực đơn xuống, đẩy ngược lại anh: “Sếp, vẫn nên để sếp gọi thì hơn. Tôi chưa đến đây bao giờ, không biết gọi món gì mới ngon.”
Nói xong, tôi run run cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, làm ấm cơ thể.
“Em lạnh đến thế à?”
Trần Cẩn Ngôn không nhịn được cười, rót thêm cho tôi một ít nước ấm.
“Hmm…” Tôi không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mép bàn.
“Có kiêng kỵ gì không?”
Trần Cẩn Ngôn không để ý thấy phản ứng của tôi, sau khi nhận được câu trả lời liền gọi phục vụ tới, chọn mấy món.
Tôi không dám ngước lên, chỉ có thể nhìn lén anh qua khoé mắt.
“Thư Niệm Niệm.”
Chếc cha, nghe anh gọi cả tên cả họ, tự nhiên tôi chột dạ giống hệt như hồi đi học bị giáo viên gọi đứng dậy trả bài.
“Vâng.” Tôi lo sợ, cầm chặt chiếc cốc nước trong tay, nhấp một ngụm nước, lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Làm bạn gái tôi nhé?”
“Khụ khụ khụ.”
Trần Cẩn Ngôn vừa nói xong, tôi chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng đã bị sặc.
“Em không sao chứ?” Anh đứng dậy, định đi về phía tôi.
“Không sao ạ.”
“Sao em lại bất cẩn thế?” Anh cau mày nhìn đôi má đỏ bừng của tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tay trắng sạch.
“Cảm ơn sếp..." Tôi cầm chiếc khăn tay lau khóe miệng, sau đó bất chợt phát hiện ra một điều, chiếc khăn trong đột nhiên giống như củ khoai tây nóng, cầm không được, ném không xong.
“Đồ nhát gan.” Trần Cẩn Ngôn nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhìn tôi cười: “Làm bạn gái của tôi không tốt sao?”
Tôi: “!!!”
Sếp à, sếp làm ơn làm phước đừng có nói mấy câu gây sốc vậy nữa được không?
“Vì sao ạ? Tôi không biết rõ về anh, tại sao lại muốn tôi làm bạn gái?”
Trời ạ, đề nghị của người đàn ông này làm tôi rối rắm quá.
“Không biết rõ?” Trần Cẩn Ngôn lặp lại câu nói của tôi, nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp: “Đúng là xa lạ thật. Em thậm chí còn không nhận ra tôi là sếp của em.”
“… vậy sếp nói những câu đó là để trêu tôi thôi đúng không ạ?”
“Trêu em?” Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng có uy lực: “Em cho rằng tôi đang trêu chọc em à?”
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến mức không biết phải nói gì, bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
Nhưng may mắn thay, sự xuất hiện của người phục vụ đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ, hết đĩa này đến đĩa khác toàn những món ngon được đặt trước mặt tôi, khiến tôi chảy nước miếng.
“Haiz…” Tôi không dám động đũa, lại nghe Trần Cẩn Ngôn thở dài một hơi.
“Quên đi, ăn thôi.” Anh dùng đũa gắp cho tôi một miếng ếch, giọng điệu thất vọng: “Tôi như thế này là bị thất tình rồi đúng không?”
Tôi: “…”
Nhìn thấy tôi hồi lâu không động đũa, Trần Cẩn Ngôn buồn cười: “Em còn ngơ ngác cái gì? Ăn đi, ăn xong tôi sẽ đưa em về nhà.”
“Vâng.” Tôi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Xấu hổ cũng được. Đằng nào cũng xấu hổ rồi, ăn no bụng trước đã, lấy sức xấu hổ tiếp.
Bởi vì những lời ban nãy của Trần Cẩn Ngôn, suốt cả bữa ăn tôi vừa ăn vừa len lén liếc nhìn anh. Anh có vẻ không đói, trong bữa ăn không động đũa được mấy lần. Tôi không chắc nhưng cũng không dám hỏi. Từ đầu tới cuối bữa ăn, anh không nói thêm lời nào với tôi nữa. Thái độ hờ hững, xa lạ khiến tôi có cảm giác những lời ban nãy chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
Ăn xong, tôi lại lẽo đẽo theo người ta ra xe.
“Cảm ơn anh vì chiếc áo.”
Trước khi xuống xe, tôi dè dặt gửi trả chiếc áo khoác. Trần Cẩn Ngôn nhìn tôi chăm chú hồi lâu, sau đó bình thản nói: “Em cứ cầm đó đi, nhiệt độ ngoài trời lại giảm rồi, cẩn thận bị cảm lạnh. Áo để sau trả tôi cũng được.”
Tôi gật đầu, nhẹ nhõm thở phào, xem ra công việc này tôi vẫn giữ được, người ta không sa thải tôi.
“Vào nhà đi. Tắm nước nóng, sau đó nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Giọng nói của anh vẫn rất ôn hoà. Nếu không phải lý trí nhắc nhở hai chúng tôi không cùng một thế giới, e là tôi sẽ thật sự rung động với người ta mất.
Là ai đã dạy anh trở thành một người đàn ông hấp dẫn như vậy chứ?
“Vâng ạ.” Tôi đáp, mở cửa xe rồi chậm rãi đi vào nhà.
“Thư Niệm Niệm.”
Còn chưa đi được hai bước đã lại nghe anh gọi tên tôi. Quay người lại, Trần Cẩn Ngôn đang dựa vào cửa xe, ánh mắt như có lửa đốt nhìn chăm chú vào tôi.
“Chúc em một năm mới hạnh phúc.”
“Anh cũng vậy ạ.”
Sau cuộc họp thường niên, toàn bộ nhân viên sẽ có một kỳ nghỉ lễ dài. Thu dọn đồ đạc về quê, tôi nhanh chóng quên béng chuyện hôm đó.
3.
“Niệm Niệm! Về nhà rồi cũng phải làm cái gì cho giống người sống đi được không? Cả ngày cứ nằm ườn ra như cá ươn, chẳng chịu ra ngoài tìm bạn trai gì cả. Nói mẹ nghe xem con về đây làm gì?”
Kể từ khi về nhà, mỗi ngày trôi qua luôn có tiếng mẹ già càm ràm bên tai, tôi bình thản nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, giả vờ như không nghe thấy gì.
Quên đi, nghỉ lễ, về quê không phải đều như thế này à?
Ngày đầu tiên về nhà, con chính là báu vật. Ngày thứ hai, thứ ba, con là cỏ cây, hoa lá. Tới ngày thứ N, con chỉ là bịch rác bỏ đi.
Xin lỗi đi, tôi đây quen rồi ha ha.
"Thư Niệm Niệm!" Không nhận được câu trả lời của tôi, mẹ già rất bực bội, đẩy cửa phòng tôi ra: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy? Không nghe thấy à?”
Tôi xoa xoa lỗ tai: “Xin lỗi mẹ yêu, con làm rác đã quen rồi.”
Mẹ Lưu nhà tôi hoàn toàn không ngờ con gái lại trả lời như thế, đứng sững sờ hồi lâu, tay run run chỉ thẳng mặt tôi mãi mà không nói được gì… Cuối cùng tống cổ tôi ra đường cùng với mấy túi rác thật!
“Haiz~ không ngờ mình lại có cơ hội trải qua cảm giác vô gia cư ở tuổi trung niên.”
Tôi thở dài, tay xách rác đi xuống cầu thang.
“Thư Niệm Niệm?” Một giọng nói ấm áp dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai tôi.
"Ừm?"
Tôi ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là một người đàn ông cao ráo, mặc một chiếc áo khoác màu nâu được cắt may khéo léo tôn lên vòng eo tuyệt đẹp, mang lại cảm giác sang trọng, quyến rũ. Phần tóc trước trán hơi rũ xuống, đôi mắt, lông mày rất đẹp, môi nở nụ cười hiền lành vô hại như mấy em trai hàng xóm.
Sao lại có người mang nét đẹp vô hại hoàn hảo đến thế nhỉ?
Chớp chớp mắt, không hiểu vì sao tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp ở đâu. Tôi đành hỏi: “Tôi là Thư Niệm Niệm, anh là…?”
“Em không nhớ ra tôi sao?” Người đàn ông thốt lên kinh ngạc.
“Ờ… xin lỗi, tôi thực sự không nhận ra…”
Bệnh mù mặt đã khiến tôi xấu hổ không biết bao lần từ bé tới lớn.
“Thật?” Người đàn ông bật cười: “May là em không cố ý bơ tôi.”
Nghe giọng điệu vui mừng của anh ta, tôi sửng sốt, còn chưa kịp nói gì đã lại nghe anh ta hỏi: “Em định đi đâu vậy?”
“Vứt rác.” Tôi giơ túi rác trong tay lên, sau đó muộn màng phát hiện ra bộ đồ ngủ bông màu hồng trên người…
Má ơi, nếu biết đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai thì tôi đã thay đồ rồi! Dẫu cho không thể kết hôn với soái ca được nhưng tôi vẫn phải là một mỹ nữ xinh đẹp chỉnh tề chứ!
“Rất dễ thương.” Người đàn ông dường như đoán được suy nghĩ của tôi, mỉm cười xoa đầu tôi, sau đó nhận lấy túi rác từ tay tôi: “Đi thôi, tôi cùng em đi vứt rác.”
“Cái này… không cần đâu!”
Tôi đưa tay định giật lại túi rác. Anh ta nhanh tay nâng túi rác lên cao, tôi nhón chân mãi vẫn không thể nào lấy lại được.
Có lẽ cả đời này, rác không thể nào tưởng tượng được sẽ có ngày nó được người ta tranh nhau mang đi vứt như bây giờ.
"Đi nào."
Người đàn ông đó rất tự nhiên, một tay xách rác, một tay cầm ống tay áo kéo tôi đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta, càng nhìn càng bối rối. Điên mất thôi, đây là ai vậy cà?
Rác đã vứt xong nhưng tay đang nắm ống tay áo tôi của người đàn ông thì vẫn không buông. Anh ta cứ thế dẫn tôi về nhà. Tôi vừa đi vừa sợ hãi, đây là ai vậy trời ơi? Sao anh ta cứ dẫn tôi đi phăm phăm vậy? Tôi về nhà tôi mà?
Ôm một bụng nghi vấn, cuối cùng tôi cũng đến được cửa nhà mình, khi tôi đang định nói lời tạm biệt với người đàn ông kia thì nghe thấy trong nhà có tiếng náo nhiệt. Mở cửa ra, có một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đang ngồi cười nói rất vui vẻ với mẹ tôi.
“Ôi là Niệm Niệm phải không? Càng lớn càng xinh gái quá.”
Vừa nhìn thấy tôi, người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất tao nhã càng cười rạng rỡ hơn, vừa nói vừa đi đến gần tôi.
Tôi:???
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đang nói con đó. Đây là dì Trần.”
Nhìn vẻ mặt ù ù cạc cạc của tôi, mẹ Lưu yêu quý lại bắt đầu bực dọc.
“Hầy, lâu rồi không gặp, trẻ con không nhớ là chuyện bình thường. Chị hung dữ với con bé làm gì?”
Dì Trần vừa nắm tay tôi vừa nói. Nghe vậy, ấn tượng của tôi về dì ấy ngay lập tức tăng vọt, tôi lập tức mỉm cười ngọt ngào: "Chúc mừng năm mới, dì Trần.”
"Được rồi được rồi, năm mới vui vẻ nhé, Niệm Niệm ngoan ghê.”
“Ngoan, ngoan cái gì mà ngoan?” Mẹ tôi nổi quạu: “Mẹ lại còn lạ con quá, tự nhiên ngoan gớm.”
“Úi xời, nhiều năm không gặp, không nhận ra nhau cũng là bình thường. Chị là mẹ mà sao lại nói con bé như thế cho tội nghiệp.”
Dì Trần vừa cười vừa nhìn tôi, nghĩ tới điều gì đó, dì lại càng cười vui vẻ hơn, vỗ vào bàn tay tôi, hỏi: “Đúng rồi, Niệm Niệm, con có bạn trai chưa?”
Tôi:???
Không hay rồi! Tự nhiên nghe đến câu hỏi này, lòng tôi có một linh cảm chẳng lành. Không đợi tôi trả lời, có một người khác đã lên tiếng: “Mẹ, vừa mới gặp mặt sao mẹ có thể hỏi chuyện này?”
Nghe vậy, tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông phía sau, hai người này quen nhau à? Lại còn là… mẹ con?
Vậy là anh ta thực sự biết tôi à?
“Ây yo~” Dì Trần lúc này mới thấy người đàn ông đứng sau lưng tôi, nụ cười trên mặt đông cứng lại: “Con biết làm gì? Thứ vô dụng!”
Nói xong, dì lại quay sang cười ngọt ngào với tôi: “Niệm Niệm ngoan, lại đây ngồi nói chuyện với dì đi.”
Dì Trần kéo tay tôi đi tới ngồi ở ghế sofa, người đàn ông phía sau thở dài rồi đi theo tôi đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh.
Đồng cảm với cảnh bị mẹ đẻ ruồng rẫy, tôi âm thầm giơ ngón tay cái ra dấu động viên với anh ta.
Người đàn ông:???
“Chị đi nấu cơm đi để em nói chuyện với Niệm Niệm.”
Ngồi chưa ấm chỗ, dì Trần đã đẩy mẹ tôi vào bếp.
Tôi lại ngưỡng mộ dì Trần thêm mấy phần. Dì à, dì quả là vĩ đại!
“Niệm Niệm, con đã nhớ ra dì là ai chưa?”
Tôi xấu hổ lắc đầu, theo thói quen lấy ngón tay véo bụng mình một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, tôi lại lặng lẽ rút tay lại.
“Cũng phải. Ngần ấy năm không gặp, Niệm Niệm không nhớ ra cũng là chuyện dễ hiểu. Đây, cầm lấy hồng bao, từ từ sẽ nhớ được thôi.”
Dì ấy không lấy làm ngạc nhiên khi tôi không nhớ ra, ngược lại còn mỉm cười, rút từ trong túi xách ra một phong bao lì xì màu đỏ siêu dày nhét vào tay tôi.
Tôi cầm bao lì xì màu đỏ trong tay, vẻ mặt kinh hãi: “Đây… đây là…”
“Mẹ tôi đã trao cho ai cái gì thì sẽ cương quyết không nhận lại. Nếu em không muốn nhận thì cứ vứt đi.”
Tôi chưa kịp nói lời từ chối thì người đàn ông bên cạnh đã thẳng thừng bổ xuống một nhát d ao chặt đứt ý định của tôi.
“Vậy… cảm ơn dì ạ.” Tôi nhận chiếc hồng bao dày cộm, âm thầm vui vẻ.
"Không có gì, không có gì.” Dì Trần cười rất tươi, nắm chặt tay tôi, dì nói tiếp: “Niệm Niệm à, sau này con không cần phải khách sáo như thế nữa nhé. Con cứ gọi mẹ như Ngôn Ngôn đi.”
“???” Người dì vĩ đại này không có con gái à?
“Mẹ à, vừa gặp lại mẹ đã bảo người ta gọi mình là mẹ sao được?” Người đàn ông kia lại lên tiếng đúng lúc, cứu tôi một phen khó xử.
Hay lắm người anh em! Từ giờ anh sẽ là ông anh tốt của tôi! Lòng tôi âm thầm gán danh hiệu “anh trai tốt” cho anh ta.
“Cũng tại…” Dì ấy có vẻ hơi thất vọng, nhưng chỉ vài giây sau, không biết nghĩ tới điều gì, mặt dì ấy lại vui tươi hớn hở, lắc lắc tay tôi: “Niệm Niệm, nghe Ngôn Ngôn nói con đã vào làm ở công ty của nó được một thời gian rồi, còn có ý tưởng rất hay nữa.”
“Đúng vậy. Ý tưởng của Niệm Niệm rất hay.” Người đàn ông mỉm cười với tôi, tiếp tục nói: “Đáng tiếc, em ấy không có niềm tin ở bản thân, bằng không giờ này cũng đã có thể lên đến chức trưởng phòng rồi.”
“Ây yo, Trần Cẩn Ngôn! Niệm Niệm là một cô bé vừa mới chân ướt chân ráo bước ra ngoài xã hội, con là ông chủ sao lại nghiêm khắc với con bé như thế?”
“Con không hề nghiêm khắc với em ấy tí nào. Em nói có đúng không, Thư Niệm Niệm?”
“Chờ một chút. Hai người đang nói chuyện…”
Cái gì mà Trần Cẩn Ngôn? Ông chủ? Công ty? Rồi còn cả ý tưởng của tôi?
Ôi thôi chếc!
Bây giờ tôi mới ngỡ ngàng phát hiện, thì ra cảm giác quen thuộc ở người đàn ông này xuất phát từ việc anh ta chính là Trần Cẩn Ngôn, ông chủ của công ty tôi đây mà!!
“Em nhớ ra rồi chứ?” Trần Cẩm Ngôn chậm rãi ghé sát vào tai tôi, trầm giọng hỏi.
Tôi cứng cổ, trợn mắt nhìn, nhất thời cảm thấy mình giống như một con ếch bị treo trên cây, trong đầu toàn là suy nghĩ “toi đời rồi, toi thật rồi”.
“Hê hê, hai đứa đang nói chuyện gì thế? Nói cho mẹ nghe với nào.” Nhìn thấy tôi và Trần Cẩn Ngôn ghé tai thì thầm to nhỏ, dì Trần mừng ra mặt.
Tôi im lặng thỉnh cầu, làm ơn, có tên lửa lạc đường nào có thể ghé qua đây vợt tôi đi luôn với?
"Không có gì, Niệm Niệm chỉ nói em ấy không có ý kiến gì về ông chủ là con cả, đúng không em?”
Trần Cẩn Ngôn cười vô hại, nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy ẩn dưới nụ cười của anh là một kế hoạch mở cửa trái tim tôi.
“Phải…” Tôi trả lời mà lòng ứa lệ.
“Ha ha.” Dì Trần cười ý tứ: “Cứ cho là nó bắt nạt con đi, con cứ nói lại với dì, dì nhất định sẽ có cách giúp con.”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”
Dưới sự thúc ép liên tục của dì Trần, tôi và dì đã trở thành bạn bè trên WeChat. Nhìn vòng bạn bè ít đến thảm thương của tôi, dì ấy lại quay trở lại câu hỏi ban đầu: “Niệm Niệm đáng yêu, con đã có bạn trai chưa?”
Dì vừa hỏi xong, tôi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng, vội lắc đầu: “Không… không có ạ. Con không kết bạn nhiều vì bận công việc, không có thời gian ạ.”
“Cái gì cơ?” Nghe thấy tôi nói vậy, sắc mặt của dì lập tức thay đổi, cầm mấy quả cam trên bàn ném về phía Trần Cẩn Ngôn: “Trần Cẩn Ngôn! Con làm ông chủ kiểu gì mà giao cho con bé nhiều việc đến nỗi phải chạy deadline quên cả tìm bạn trai hả? Thật đúng là không ra thể thống gì!”
“Con không hề.” Trần Cẩn Ngôn nhặt quả cam lên, bình tĩnh bóc vỏ: “Hơn nữa, con là sếp, lại vừa mới thất tình, tại sao em ấy lại không thể an ủi sếp của mình bằng việc không có bạn trai nhỉ?”
Không nói thì thôi, anh nói rồi, bầu không khí cũng trở nên kỳ lạ. Mặt dì Trần đỏ bừng: “Con… con trai… thất tình rồi à?”
“Vâng.” Trần Cẩn Ngôn nhét quả cam đã bóc sạch vỏ vào tay tôi, ánh mắt trêu choc: “Trước khi về nghỉ lễ, con đã tỏ tình với người ta. Kết quả là thất tình ngay từ câu đâu tiên.”
Không phải đang nói tôi đấy chứ? Không, chắc không phải đâu!
Tôi tự lừa dối mình bằng cách nhét cam vào miệng và giả vờ không biết gì.
“Sao lại thế được?” Dì Trần thở dài, giọng điệu có hơi tức giận: “Con trai của mẹ tốt như thế, tại sao cô gái đó lại không thích con?”
“Con có biết đâu.” Anh lại cầm một quả cam khác lên, tiếp tục bóc vỏ: “Có lẽ là vì con mời người ta ăn bữa cơm đó không ngon chăng? Hoặc cũng có thể là do áo khoác của con không đủ ấm?”
"Khụ khụ khụ khụ..." Lần này thật sự là nghẹn chếc tôi rồi!
"Sao em bất cẩn thế? Không có ai cướp của em đâu, cứ từ từ thôi." Anh đặt quả cam đã bóc vỏ xong lên bàn, sau đó rót cho tôi một cốc nước.
“Không… không cần đâu.” Tôi ho sặc sụa, nước mắt trào ra, nhìn cốc nước trong tay anh mà không dám nhận.
Ahuhuuu kiếp sau xin hãy cho tôi thoát cảnh mù mặt đi mà!
“Haiz… ngốc quá, không biết làm sao mà em có thể sống được đến bây giờ nữa.” Sau khi tôi đã ổn hơn, Trần Cẩn Ngôn nhét khăn giấy vào tay tôi, đôi mắt nhìn tôi đầy vẻ bất lực.
Bữa ăn này khiến tôi phát ốm, không chỉ phải đối mặt với dì Trần đang tươi cười đon đả mà còn có bà mẹ già ghét bỏ hay mắng tôi, quan trọng hơn là bên cạnh tôi còn có ông chủ nữa!
Đê ma maaaa, bây giờ tôi xin từ chức liệu còn kịp không?
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc dì Trần chuẩn bị ra về, tôi đon đả nở nụ cười thật tươi chào tạm biệt dì. Mất kha khá thời gian, dì Trần thật sự rời đi rồi, tôi vui vẻ quay vào nhà, lại phát hiện ra Trần Cẩn Ngôn vẫn còn đang ngồi trên ghế, chuyên tâm bóc cam.
Tôi choáng váng: “Sao anh vẫn còn ở đây nữa?”
Anh nhướng mày, nhét quả cam vào tay tôi, nhếch miệng cười: “Vừa nãy ăn cơm em không nghe sao? Hai mẹ rủ nhau đi du lịch rồi, mẹ tôi lo lắng nên đã gửi gắm tôi cho em, nhờ em chăm sóc.”
Dấu chấm hỏi bay đầy đầu. Có chuyện như vậy sao?
“Không nghe thật à?” Trần Cẩn Ngôn nhướng mày, hai chân duỗi dài, cất giọng lười biếng: “Không nghe cũng vô dụng, họ đã ra sân bay rồi. Thư Niệm Niệm, thời gian này, mong em chiếu cố tôi chút nhé.”
Mỹ nữ sốc, lệ tràn vào tim!
Mẹ già kính yêu của con, làm sao mẹ lại có thể yên tâm giao trứng cho ác, để con ở nhà một mình cùng với người đàn ông này vậy? Mẹ quên con là thân con gái rồi hả mẹ ơi?
“Thư Niệm Niệm!”
“Hả?” Tôi khóc thầm, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Ha~.” Trần Cẩn Ngôn không nhịn được cười, đưa tay xoa tóc tôi, sau đó đưa cho tôi một phong bao lì xì cũng dày không kém: “Chi phí ăn uống.”
“Được…”
Tôi rưng rưng nước mắt nhận hồng bao, không phải vì không chịu nổi vẻ đẹp trai của người ta mà chủ yếu là vì anh đã cho quá nhiều!!!