Cảm giác đau nhói trong ngực nhanh chóng lan tỏa, dòng máu ấm nóng chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo trắng, giống như hoa bỉ ngạn đỏ rực lan tỏa trước ngực.Sức lực như bị rút cạn, cả người ngã xuống. Trước khi chìm vào bóng tối, cô chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng, đau đớn của Đường Tử Hiên, đằng sau là Trần Bảo Nhi vẫn đang cầm cây súng trên tay.
Tử Hiên, lần này em chỉ có thể ghi nợ, đợi anh kiếp sau trả cho em, trả lại phần tình cảm mà em đã dành trọn cho anh. Còn kiếp này, nếu em chết thì cứ để anh hối hận cả đời đi.Ba mẹ, con gái bất hiếu rồi.Nhưng trước khi chết, ít nhất cũng biết được Tử Hiên còn yêu cô, còn quan tâm đến cô, vậy cũng không tính là thiệt.................................................................................................Mở mắt ra là một màu trắng xóa, mùi thuốc sát trùng xộ vào mũi, không nói cũng biết đây là bệnh viện. An Tô Lam cố gượng dậy nhưng toàn thân gần như bất lực, vừa lúc đó, cửa phòng bật mở, An Hoàng vội chạy vào bắt cô nằm xuống, vì không muốn đôi co nhiều, An Tô Lam đành miễn cưỡng nghe theo An Hoàng.
"Ai đưa chị đến đây?"
"Chuyện này..."
Thấy nó ngập ngừng, cô gằn giọng hỏi:"Ai?'
"Là anh Tử Hiên. Chị, lúc em đến thì thấy người anh ấy đầy máu. Anh ấy nói đó là máu của chị, chị có biết lúc đó em sợ đến thế nào không?" Cậu vội nói.
"Chị xin lỗi, An Hoàng, chị nằm đây bao lâu rồi."
"Hai tháng rồi. E không muốn bố mẹ lo lắng nên không cho họ biết."
"Ừ." Như vậy cũng tốt, để ba mẹ không quá lo lắng, dù sao họ cũng đã lớn tuổi.
Vậy mà hai tháng rồi. Cô thấy hai tháng đó chỉ như một cái chớp mắt. An Hoàng kể lại, khi nó đến thì cô đã được đưa vào phòng cấp cứu, phía ngoài, Đường Tử Hiên đang ngồi thất thần, sắc mặt tái nhợt, cả người dính đầy máu. Hai bọn họ ngòi đời, đợi mãi cho đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ đi đến trước mặt nói:
"Bệnh nhân bị bắn mất khá nhiều máu, viên đạn nằm chệch tim cm, thiếu chút nữa là trúng tim rồi. Nhưng bệnh nhân này có tiền sử bệnh tim nhẹ, hai người có biết không?"An Hoàng kinh hãi còn Đường Tử Hiên mặt trắng bệch, ngồi thụp xuống ghế.
"Bác sĩ, vậy chị tôi..."
"Tỉ lệ sống chỉ có %, nếu đồng ý, chúng tôi sẽ làm phẫu thuật."
"%, chỉ có % thôi sao?"
"Chúng tôi đồng ý."Đường Tử Hiên bước lên trước nói.
"Anh..."
"Chỉ còn một cút hi vọng cũng phải nắm lấy."Rồi hắn bước lên trước mặt vị bác sĩ kia và nói: "Mong ông cố hết sức để cứu cô ấy."
Vị bác sĩ kí gật đầu: "Chúng tôi sẽ cố gắng, nhưng gia đình cứ chuẩn bị tâm lý trước." Nói xong, ông lắc đầu thở dài rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài mười tiếng cuối cùng cũng kết thúc, cô được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, được một tuần thì chuyển ra. Sức khỏe đã tốt dần lên nhưng vẫn bị hôn mê cho đến giờ mới tỉnh. An Tô Lam không biết, lúc vị bác sĩ kia thông báo ca phẫu thuật thành công, Đường Tử Hiên đã khóc, khóc vì cô, người con gái hắn yêu. An Hoàng nói khi ca phẫu thuật thành công thì Tử Hiên cũng đi luôn, không ở lại, nhưng trong thời gian hôn mê, cô luôn có cảm giác hắn đang ở cạnh mình. Cô đã quen với từng hơi thở của hắn, nhưng cũng có thể là do cô quá nhớ hắn nên ảo tưởng thôi. An Hoàng đóng cửa phòng bệnh, cậu tựa lưng vào tường, nước mắt bỗng dưng rơi xuống.
"Chị, em xin lỗi, anh Tử Hiên không cho em nói, anh ấy không muốn chị biết anh ấy đã ở đây chăm sóc chị."
Mạc Kỳ Kỳ nghe tin con bạn Tô Lam vô tâm của mình đã tỉnh liền gác hết mọi công việc chạy vội vào bệnh viện. Mới đến gần phòng bệnh đã thấy An Hoàng đứng trước cửa.
"Tô Lam đang nghỉ à?" Kỳ Kỳ hỏi khẽ.
"Kỳ Kỳ, cô đừng nói cho chị tôi biết chuyện anh Tử Hiên chuẩn bị đi Singapo có được không?"
Kỳ Kỳ im lặng một lúc."Được nhưng bao giờ anh ta đi?"
"Thứ hai tuần sau, tám giờ sáng máy bay sẽ cất cánh."Hai người bọn họ đều không biết, đằng sau cánh cửa kia, An Tô Lam đã nghe thấy, thấy rất rõ là đằng khác.