Sau khi chia tay Tử Hiên, cô đã tìm được An Hoàng, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để cô xóa đi vết thương lớn trong tim, mọi người cũng không ai muốn gợi lại nỗi đau của cô nên cũng không ai nhắc đến. Mấy ngày sau, đang ngồi trong phòng, An Hoàng chạy lên nói với cô:
"Chị ơi, ba ngày nữa cùng em đi đến bữa tiệc của công ty nhá"
Cô đồng ý vì dù sao nó cũng là em trai cô:
"Được thôi, à mà Tổng giám đốc của em đi cùng vị hôn thê hả?"
"Vâng."
An Tô Lam, cô có ba ngày để chuẩn bị cho buổi tiệc nhưng càng nghic đến việc nhìn thấy anh ở buổi tối đó cùng với Trần Bảo Nhi, cô lại không thể chịu được. Nước mắt cứ tuôn rơi, dù nhiều lần cô bất giác khóc òa lên nhưng xung quanh lại hiu quạnh đến đáng sợ. Biết rằng cô nhớ hắn, vẫn cần gặp hắn mỗi ngày, để nhìn thứ hai lại tiếp tục trôi qua một cách êm đềm và đến ngày thứ ba và cũng là buổi cuối cho sự chuẩn bị, cô định chuẩn bị thật chu đáo, không vì bản thân cũng phải vì An Hoàng.
Bữa tiệc đó, An Tô Lam mặc bộ lễ phục màu tím dài đến đầu gối, bó sát làm tăng thêm vẻ quyến rũ nhưng không làm mất đi tính cách năng động, trẻ trung và mạnh mẽ của cô. Vừa bước chân vào cửa chính của công ty, đôi chân An Hoàng nhẹ dừng lại, cậu đưa tay ra trước mặt, bắt tay với một đôi tay khác, tới khi đó, An Tô Lam mới ngẩng mặt lên, trước mắt cô chính là hắn, người con trai cô đã yêu, vẫn yêu và sẽ mãi yêu. Bên cạnh anh, một cô gái trong bộ cánh lộng lẫy màu trắng, tóc ngắn ngang vai tôn lên khuôn mặt tuyệt hảo của vị hôn thê trẻ tuổi- Trần Bảo Nhi. Không cho phép bản thân xấu hổ, tuyệt vọng vì những hành động của mình ở giữa nơi đông người, An Tô Lam khẽ mỉm cười:
"Chào...em gái"
"Bảo Nhi là em gái chị à?"
"Đã từng là như vậy. Còn anh, Tổng giám đốc, cuộc sống của anh với vị hôn thê vẫn tốt chứ?"
Ngập ngừng một chút, Tử Hiên nghiêm giọng cất tiếng nói:
"Anh vẫn ổn, lâu rồi không gặp em..."
"Anh, sắp đến giờ rồi, mình đi thôi."
Tử Hiên nửa muốn ở lại, nửa muốn đi, như biết rõ sự bối rối trong anh, An Tô Lam ngước nhìn cậu em trai:
"Chúng ta đi tiếp chứ?"
"Vâng, sếp, em đi trước."
An Hoàng vội nói rồi để An Tô Lam khoác tay mình, cả hai người lặng lẽ bước vào hội trường dù sau lưng, Tô Lam đâu biết rằng Tử Hiên vẫn dõi mắt theo cô mặc cho Bảo Nhi liên mồm giục đi.
Một lát sau, An Hoàng ra chỗ mấy vị đồng nghiệp, An Tô Lam vì không quen ai nên chỉ đứng yên một chỗ ở khá khuất.
Một nhân viên chạy bàn bưng khay đựng nước lạnh đi đến gần chiếc bàn cạnh chỗ An Tô Lam đứng. Trần Bảo Nhi đến gần và ngáng nhẹ chân bồi bàn kia khiến anh ta đứng không vững, chiếc khay đựng nước trượt khỏi tay và đổ ào lên An Tô Lam.
Cái lạnh bất ngờ ập tới khiến cô bất giác rùng mình nhưng cắn răng không kêu lên lấy một tiếng. Bồi bàn cuống quýt xin lỗi, cô chỉ cười nói không sao.
Tiếng động làm cho mọi người có mặt gần đó đều quay sang nhìn,Trần Bảo Nhi mắng bồi bàn kia vài câu rồi tỏ ra ân cần hỏi thăm An Tô Lam. Cô gạt nhẹ tay Nhi ra rồi nói:
"Tôi không sao, cảm ơn cô."
An Hoàng chạy vội đến bên cạnh cởi áo khoác lên người cô:
"Chị không sao chứ, chúng ta về nhé"
"Em cứ ở lại, chị tự về được rồi."
Lúc này thì Đường Tử Hiên bước tới
"Không sao chứ? Xin lỗi về sự cố."
"Có phải do anh đâu mà anh xin lỗi chị ta!"
Bảo Nhi khẽ nhăn mặt, liếc nhìn An Tô Lam rồi buông ra một câu vừa thờ ơ vừa vô tư. Như một đứa trẻ con biết mình mắc lỗi, Bảo Nhi vội cúi gằm mặt xuống khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Tử Hiên.
"Không sao, mọi người ở lại vui vẻ, tôi về trước."
An Tô Lam tìm cách rút khỏi buổi tiệc, vừa quay lưng định ra về, An Tô Lam đã bị Bảo Nhi kéo lại
"Cả buổi tiệc hay nhất là phần khiêu vũ, không lẽ chị để An Hoàng như vậy?"
"Không sao, em lo được."
An Hoàng vội lắc đầu xua xua tay.
"Bảo Nhi nói đúng đấy, em nên ở lại."
An Tô Lam đành miễn cưỡng ngồi lại, vừa lúc đó, loa thông báo đã tới giờ các cặp đôi khiêu vũ. An Tô Lam ngơ ngác, lục tìm điện thoại.
"A! Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi điện"
Không để ai kịp nói gì, An Tô Lam phóng ra ngoài, cô ra ngoài bởi cô không biết nhảy và một phần, cô ghét nhảy.
phút, phút, phút,...,An Tô Lam nhận được điện thoại từ An Hoàng.
"Chị đang ở đâu vậy?"
"Chị xin lỗi, chị không vào được đâu"
"Sao?"
"Chị không biết khiêu vũ"
"Haha! Không sao, em không bắt nhảy đâu mà lo, cứ vào đi, đứng ngoài biết đến bao giờ"
An Tô Lam đành thở dài rồi cất bước đẩy cửa đi vào, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên chiếc váy của cô, An Tô Lam ngước tìm em trai, lướt đôi mắt nâu đen một lượt, cô dừng lại ở giữa sân khấu, từng đôi trai tài, gái sắc đang hòa vào nhau, hòa theo bản hòa tấu du dương. Đó không ai khác là Trần Bảo Nhi và người cô yêu. Cô vụt chạy ra ngoài, cô chạy, cứ chạy mà không biết sẽ chạy đi đâu, chỉ biết rằng hiện tại, ngay lúc này anh đang ở cùng một người con gái khác, họ rất hạnh phúc, rất hài lòng về nhau. Cô cứ chạy, cô không khóc, khóc nhiều như vậy có ích gì, mà vốn dĩ, vết thương Tử Hiên gây ra cho cô đã đau đến mức không thể khóc được nữa rồi. Khi dừng lại, cô nhận ra mình đang đứng trước một khu vườn. Gió lạnh lùa vào, chiếc váy của cô cũng chưa khô, An Tô Lam bỗng cảm thấy hối hận khi đã đến đây.
"Sao lại chạy ra đây?"
Tiếng nói trầm thân quen lọt vào tai cô khiến cô giật bắn.
"Cảm thấy ra ngoài thoải mái hơn. Còn anh? Sao anh không ở cùng vị hôn thê đi?"
"Anh cũng thấy ra đây tốt hơn."
Hai người đi bộ cùng nhau không ai nói chuyện, dường như cả hai đều muốn giữ lại những khoảnh khắc yên bình này. Giống như năm đó, thời đại học, hai người đi cùng nhau rất nhiều lần, rất vui vẻ. Chỉ là cảnh còn, người mất. Tử Hiên của hôm nay không còn là người có thể ở bên cùng cô đi trên những con đường hàng ngày, nắm tay cô bước qua những khó khăn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự im lặng vốn có.
"Xin lỗi, anh có điện thoại"
"Không sao, anh nghe đi."
Nghe điện thoại xong, hắn bước đến cạnh cô, áy náy nói:
"Hiện tại, anh phải đi có chút việc, không đi cùng em được rồi."
" Có việc thì anh cứ đi đi, em ổn mà"
"Vậy, anh đi trước, đừng ở ngoài này lâu quá."
'Nếu đã chia tay thì đừng quan tâm, Tử Hiên, như vậy đau lắm' Cô nhìn theo bóng hắn rời đi mà lòng quặn đau.
"Anh ấy đi rồi, chị đừng nhìn theo nữa"
Quay đầu lại, hóa ra là Bảo Nhi đang nhìn An Tô Lam với vẻ mặt rất tức giận.
"Bảo Nhi, tôi không gây sự với cô"
"Gây sự, An Tô Lam, tôi nói cho chị biết, chị đừng vô liêm sỉ bám lấy vị hôn phu của tôi nữa'
Cô khẽ cười, giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng nếu để ý kỹ thì có thể thấy được một tia tức giận. Ánh mắt trầm như nước nhìn thẳng vào cô ta:
"Vô liêm sỉ ư? Cô không có quyền nói tôi như vậy. Bản thân cô thì nên gọi như thế nào...hạ lưu? Có được không?"
"Chị..."
Trần Bảo Nhi liền cứng họng, khuôn mặt trắng bệch vì tức giận.
Sau đó cô ta vung tay lên định tát An Tô Lam, cánh tay chưa kịp hạ xuống thì bị An Tô Lam bắt được.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Bảo Nhi siết lại. An Tô Lam chậm rãi nói:
" Tôi vốn dĩ không yếu đuối như cô tưởng. Trần Bảo Nhi, những gì cô làm đừng tưởng tôi không biết"
Cô hất tay Nhi xuống rồi quay người bỏ đi để lại Trần Bảo Nhi khuôn mặt tái nhợt đằng sau. Cô thấy không thể tiếp tục ở lại nên nhắn tin cho An Hoàng báo rằng mình về trước.