Thường Trấn Viễn ngồi ở ghế lái phụ, trong tay cầm điếu thuốc, trong đầu suy nghĩ lời nói mới nãy của Lưu Triệu. Hắn không hề nói thật, một súng bắn trúng Triệu Thác Đường, hắn có thể khẳng định là ngắm ngay vùng tim. Còn có sống được hay không thì phải xem ông trời có bằng lòng cho sống không.
Lưu Triệu lái xe vun vút, may là sáng sớm, trên đường không có xe cộ, ông ta chạy không ngừng nghỉ trên đường từ cục cảnh sát tới khu biệt thự Tinh Hà.
Lúc tới khu biệt thự Tinh Hà, lửa đã được đội phòng cháy chữa cháy dập tắt rồi.
Gậy trúc và Cá nhỏ đã tới hiện trường trước.
Cá nhỏ nói, “Em thấy Triệu Thác Đường với Trang Tranh thú vị thật đấy, đều chết trong nhà mình, lại còn đều liên quan tới lửa nữa.”
“Chết?” Lưu Triệu cả kinh, “Triệu Thác Đường chết rồi sao?”
Cá nhỏ nói, “Hiện trường có hai thi thể, một thi thể cháy không nghiêm trọng, nằm ở ngay phòng khách, hàng xóm nhận ra đó là người làm nhà Triệu Thác Đường. Một thi thể khác phát hiện trong phòng ngủ, bị giội dầu trước khi bén lửa, cháy tới nỗi bố mẹ gã cũng chẳng nhận ra được nữa, phải giám định thì mới xác định được có phải Triệu Thác Đường hay không. Có điều pháp y tìm thấy một viên đạn ở g ngực gã, có thể là cú bắn của A Tiêu.”
Tâm trạng của Lưu Triệu đã ổn định lại rồi, nói, “Triệu Thác Đường giảo hoạt, đây có thể là kế ve sầu thoát xác cộng thêm nhử hổ xa rừng của gã. Không thể lơ là việc tìm người, trước khi pháp y chính miệng chứng thực thi thể này đích thật là Triệu Thác Đường thì đừng ngừng tìm!”
Cá nhỏ nói, “Vâng, sếp.”
Gậy trúc tới báo cáo tình hình hiện trường.
Thường Trấn Viễn nghe phần mở đầu rồi chạy đi xem xét hiện trường.
Bởi đội phòng cháy chữa cháy dùng xe phun nước nên hiện trường tối thui lại còn ướt sũng. Hai thi thể đã được pháp y mang đi, Thường Trấn Viễn đi một vòng trong phòng khách đã bị mùi vị hun cho phải đi ra.
“Cho tôi vào!”
Bên ngoài truyền tới tiếng hét điên cuồng.
Thường Trấn Viễn nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thành Vân Mạt được hai gã đàn ông bảo vệ, định lao vào bên trong.
“Gào gì vậy!” Một cảnh sát la lên, “Chị là ai?”
“Tôi là bạn gái của chủ nơi này.” Hai mắt Thành Vân Mạt đỏ ngầu, điên cuồng túm lấy cổ áo của cảnh sát nọ, “Đưa tôi đi gặp anh ấy! Đưa tôi gặp anh ấy!”
“Người cháy tới độ chẳng nhìn ra gì rồi, chị gặp cũng vô dụng. Về chờ tin đi, có tin sẽ liên hệ với chị.” Cảnh sát cố gắng giằng cổ áo ra.
“Không thể nào!” Dù có mấy người đỡ cũng khó lòng kéo cô ta ra.
Thường Trấn Viễn lặng lẽ chuyển mắt đi.
Đây là lần thứ ba hắn trông thấy Thành Vân Mạt điên cuồng.
Lần đầu tiên là khi em trai cô ta chết.
Lần thứ hai là cô ta sinh non.
Đây là lần thứ ba.
Mỗi lần đều mất đi một người chí thân.
Thường Trấn Viễn nghĩ, trước đó mình muốn buông tha cho Triệu Thác Đường, một phần nguyên nhân trong đó là Thành Vân Mạt. Dù giờ hắn đã là Thường Trấn Viễn thì cũng chẳng tài nào phủ nhận năm xưa Trang Tranh nợ cô ta quá nhiều.
Không muốn nghe tiếng khóc xé ruột xé gan kia nữa. Hắn đi theo sau Lưu Triệu, nhìn họ tìm chứng cứ ở khắp nơi.
Lưu Triệu nói, “A Tiêu, cậu… mệt rồi à?” Ông ta vốn định giao cho hắn chút việc, nhưng thấy bộ dạng héo rũ của hắn thì vội chữa lại.
Thường Trấn Viễn gật đầu rất thẳng thừng.
Lưu Triệu nghĩ một chút rồi nói, “Được rồi, cậu về trước nghỉ ngơi đi, sáng mai tới cục cảnh sát thay ca.”
Giờ đã gần ba giờ sáng, trừ thời gian cả đi cả về, nếu sáng mai thay ca thì chỉ ngủ được hơn ba tiếng. Nhưng Thường Trấn Viễn vẫn đồng ý. Hắn lái xe của Lưu Triệu về nhà.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến thần kinh của hắn luôn ở trạng thái căng cứng. Hắn quá cần một nơi để hắn nghỉ ngơi tử tế, chẳng nghĩ ngợi gì cả, chẳng ngó ngàng gì cả, để dòng suy nghĩ rối ren tự động phẳng lặng lại.
Thời gian bỏ ra trên đường ít hơn hắn dự toán. Hắn đỗ phứa xe ở trong khu dân cư, chạy như điên lên tầng tắm táp.
Ngửi mùi thơm của dầu gội sữa tắm, mùi máu tanh trong hơi thở mới thoáng nhạt đi.
Thường Trấn Viễn ra khỏi phòng tắm, chẳng buồn sấy tóc, nằm thẳng lên giường.
Vốn tưởng mệt mỏi một ngày một đêm, hắn nhất định chạm gối ngủ luôn, song sự thật chứng minh hắn đã đánh giá thấp tinh lực thuộc về Thường Trấn Viễn. Trằn trọc gần nửa tiếng trên giường, rốt cuộc hắn thua cơn mất ngủ.
Tiếng súng nổ về phía Triệu Thác Đường không ngừng vang vọng trong đầu, nhắm mắt lại, trong hơi thở toàn là mùi máu của Lăng Bác Kim.
Thân thể rã rời tới nỗi chẳng muốn giơ ngón tay, song dòng suy nghĩ lại sinh động một cách chết tiệt!
Hắn bật ti-vi lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phim truyền hình phát sóng lúc nửa đêm.
Nội dung nói cái gì hắn chẳng nghe lọt được chữ nào, nghe thứ âm thanh nhốn nháo kia khiến cái đầu vốn đã tràn ngập đủ thứ âm thanh và hình ảnh lộn xộn của hắn càng thêm rối beng. Cuối cùng, hắn không biết là rốt cuộc mình bị thứ rối beng này làm choáng, hay do đầu đau quá nên ngất đi, chỉ biết lần mở mắt tiếp theo trời đã sáng rồi.
Ti-vi đang chiếu bản tin buổi sáng.
Thường Trấn Viễn lập tức rời giường mặc bừa một bộ quần áo rồi ra ngoài.
Tác hại của việc không sấy tóc đã đi ngủ thể hiện ngay lúc này đây, gió thổi qua, đầu đau như bị xe nghiền lên.
Hắn cho xe vào bãi đậu, loạng choạng đi vào văn phòng, sắc mặt nhợt nhạt dọa những người trong văn phòng giật thót.
Cá nhỏ nói, “Anh sao vậy? Sao người về nhà ngủ nom khó coi hơn cả đám thức đêm bọn em vậy?”
Thường Trấn Viễn đặt mông ngồi trên sô-pha, ngửa đầu ra sau, bộ dạng sống dở chết dở.
Lưu Triệu ném quả trứng gà sang, “Chưa ăn gì phỏng, ăn chút đồ trước đi đã.”
Thường Trấn Viễn nói khàn khàn, “Không hứng ăn.”
Cá nhỏ nói, “Đêm qua anh đi làm gì vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Về nhà ngủ.”
Cá nhỏ nói, “Anh ngủ thế nào? Hay là lại cảm lạnh cảm cúm rồi?”
Gậy trúc chợt nói một câu, “Đêm qua là lần đầu A Tiêu nổ súng nhỉ.”
Những người khác đồng loạt ngớ ra.
Gần đây Thường Trấn Viễn biểu hiện mạnh mẽ quá, khiến bọn họ không thể nào liên tưởng tới A Tiêu trước kia, được Gậy trúc nhắc nhở, bọn họ mới nhớ ra dù Thường Trấn Viễn của hiện tại mạnh mẽ thế nào thì bên trong hắn vẫn là A Tiêu của khi xưa.
Kẻ yếu luôn dễ dàng khơi gợi lòng đồng tình của người ta.
Ngay cả vẻ mặt của Gậy trúc chẳng mặn mà với Thường Trấn Viễn sau khi sống lại khi nhìn hắn cũng trở nên dịu dàng.
Thường Trấn Viễn mừng húm ngầm thừa nhận, đỡ cho phải kiếm cớ khác.
Lưu Triệu nói, “Hai thi thể đã xác nhận được một, Trần Hồng Hồng đích xác là người làm của Triệu Thác Đường. Bà ta từ nơi khác tới làm thuê, không có người thân ở nơi này, đã liên lạc với người thân qua đồng nghiệp của bà ta. Trước mắt không có gì đáng nghi.”
Cá nhỏ nói, “Tạm thời đội điều tra vẫn chưa phát hiện hành tung của Triệu Thác Đường, nếu thi thể còn lại không phải của gã, vậy hẳn là gã đã trốn ở nơi nào đó rồi.”
Lưu Triệu nói, “Đã tìm được phiên dịch viên rồi, trước mắt đang thẩm vấn vụ án Băng gia. Giờ điều chúng ta cần làm, một là tìm kiếm thủ phạm và nguyên nhân của vụ phóng hỏa đêm qua, hai là truy nã Triệu Thác Đường và đồng đảng, ba là giúp đỡ đội phòng chống ma túy, mau chóng kết án Băng gia, đồng thời thông qua lão ta, nhổ bật băng đảng phạm tội cầm đầu là Triệu Thác Đường!”
“Rõ!”
Một chiến dịch truy nã lớn hừng hực triển khai trong thành phố.
Cuộc truy nã tối qua chủ yếu là thắt chặt mỗi trạm kiểm soát quan trọng để bắt giữ Triệu Thác Đường, còn bây giờ thì là tung lưới truy nã đồng đảng của Triệu Thác Đường. Trong thời gian này, tất cả thế lực đen trong thành phố sợ mất mật. Ngay đến Hầu Nguyên Côn cũng lấy cớ về nguyên quán để tới nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió.
Với Thường Trấn Viễn, nhổ Triệu Thác Đường dễ như trở bàn tay. Giờ chưa được mấy tháng kể từ lúc Trang Tranh chết, đồng đảng của Triệu Thác Đường chính là đồng đảng của Trang Tranh, băng đảng phạm tội của Triệu Thác Đường chính là băng đảng phạm tội của Trang Tranh, hầu như không có thay đổi gì lớn, nhưng hắn không muốn phô bày như trước.
Một là không muốn chơi nổi nữa.
Trong việc tìm thấy Lăng Bác Kim, hắn đã biểu hiện vượt trội, vượt trội tới nỗi hắn chẳng thể tìm được một lý do hợp lý để kiếm cớ. Lẽ nào định nói Lịch Sâm có dự kiến trước, cho nên từ lâu đã nói cho hắn biết tối đó Triệu Thác Đường sẽ xuất hiện ở kho ? Giờ đám Lưu Triệu kẻ nào kẻ nấy đều vội bù đầu bù cổ, vì vậy chưa nghĩ tới việc này, đợi bọn họ qua đợt bận bịu này, tự nhiên sẽ nghĩ tới vấn đề này, mà hắn vẫn chưa nghĩ ra nên lừa thế nào.
Hai là không muốn tự tay phá tan mảnh giang sơn hắn tự tay gây dựng, dù rằng, mảnh giang sơn này đã đổi sang họ Triệu, nhưng mỗi tấc đất ở đấy đều có mồ hôi công sức của hắn.
Vì vậy trong toàn bộ quá trình, hắn chỉ giữ chức vụ tùy tùng và tài xế. Cùng lúc đó, có báo cáo kiểm tra thi thể, căn cứ so sánh ADN, xác định thi thể kia đích thật là Triệu Thác Đường.