Chu Uyển Đình đi theo binh lính đến chỗ đang trói tiểu điện hạ.
Đứa bé tuổi thoạt nhìn có nét giống Lôi Á, còn lại thì chính là một khuôn đúc ra của thái tử.
Đứa nhỏ nhìn nàng sát khí lạnh lùng đi tới, liền sợ hãi run lên
"Đừng...đừng giết ta...!"
Trái ngược với suy nghĩ của nó, Chu Uyển Đình chỉ bước đến gần, nhẹ giọng nói nhỏ, đưa tay vuốt đầu nó
"Hài tử ngoan, giang sơn này bây giờ liền là của ngươi"
Hài tử tuổi liền làm vua một nước, trong lúc nó hoang mang nhìn nàng thì một cánh tay không mạnh không nhẹ đánh vào sau gáy khiến nó mất ý thức ngất đi.
"Đưa nó theo ta"
Lúc hài tử tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Một buổi sáng cuối đông lạnh lẽo, cây cối trong hoàng cung đều đã xơ xác úa tàn.
Đông Cung sớm đã cháy rụi, chỉ còn lại một vài ngóc ngách được chữa cháy kịp thời.
Mộ Bắc Vũ tỉnh lại trong tẩm điện hoàng đế, trên người là trung y màu vàng óng ánh thể hiện sự uy phong bất bại của bậc đế vương.
Bắc Vũ vẫn còn là một hài tử, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đây vốn dĩ là nơi nghỉ ngơi của gia gia, sao nó có thể nằm đây được chứ.
Bên ngoài truyền đến tiếng the thé của công công
"Chu cô nương đến!"
Chu Uyển Đình hiện tại chính là chủ quản trong cung, nàng không kiên nể bước vào đại sảnh, đi thẳng tới phòng ngủ của hoàng đế
"Tiểu hoàng đế đã tỉnh.
Mau cùng ta đi đến điện Thái Cực"
Đứa nhỏ ngoan ngoãn bước xuống giường.
Được nô tỳ chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó thay một bộ hoàng bào màu vàng xen lẫn đen cùng thêu hoàng long bay lượn.
Đứa nhỏ có chút sợ hãi nhưng không thể phản kháng.
Lôi hoàng bào có chút thùng thình cùng Chu Uyển Đình đến đại điện.
Qua một canh giờ, tiểu hoàng đế đã được đưa đến đại điện Thái Cực.
Dưới chân là các văn võ bá quan quỳ trên đất.
Mộ Bắc Vũ đơ người ngồi trên long ỷ, tiếp nhận từng đợt hành lễ rồi lại bình thân khiến nó cảm thấy choáng ngợp.
Hiên Viên Thuật đứng bên trái mở thánh chỉ ra tuyên đọc thật lớn đến nổi vọng ra bên ngoài
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Tiên hoàng băng hà, thái tử không có đức độ, không đủ khả năng làm chủ giang sơn.
Nay với sự chấp thuận của các công thần, quyết định tuyên tiểu điện hạ, nhi tử độc nhất của thái tử Đông cung, nội tôn thứ mười hai của tiên hoàng kế vị hoàng đế, khâm thử"
Đọc xong, bên dưới quần thần quỳ rạp xuống dập đầu đồng thanh hô
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
"Bình thân"
Lời đáp này cũng là Hiên Viên Thuật tự mình lên tiếng.
Mộ Bắc Vũ thành công trở thành vị vua nhỏ tuổi nhất hoàng triều Mộ gia.
Bên dưới có người tức giận, cũng có người không phục.
Đời nào những lão thần đầu đã hai thứ tóc lại phải quỳ trước một đứa trẻ lên ba.
Huống hồ, đương triều hiện tại không còn là của Mộ gia nữa rồi.
Trước lúc vào lễ đăng cơ, đã có không ít lão thần ngu xuẩn công khai phản nghịch, cứu binh từ các phương trở về cũng chỉ đành ngậm mồm cuối đầu, bởi vì Long ấn và ngọc tỷ đã nằm trong tay của Chu Uyển Đình, binh phù cũng thuộc về người của nàng, theo lí mà nói, Chu Uyển Đình có toàn quyền điều động hết tất cả bọn họ.
Dù cho có phẫn uất cách mấy cũng không thể nào công khai chống đối lại Mộ Bắc Vũ.
Lễ đăng cơ diễn ra trong nửa ngày, cuối cùng kết thúc lúc mặt trời đã lê n đỉnh đầu.
Tiểu hoàng đế Mộ Bắc Vũ cuối cùng cũng được trở về tẩm cung, an nhàn nghỉ ngơi một giấc.
Chu Uyển Đình vận một bộ thường phục vải gấm màu vàng nhạt, tóc búi cao càng trong thấy xinh đẹp pha lẫn chút tuấn tú.
Nàng đến thư phòng, cực lực tìm kiếm các sổ sách có liên quan đến Tề gia lúc trước.
"Quái lạ, tìm đến nửa ngày vẫn không thấy manh mối"
Chu Uyển Đình thật sự muốn phát điên, rốt cục lão hoàng đế đã cất giấu sổ sách ở đâu, nếu muốn giải oan cho Tề Nghiên Dương vậy chỉ còn cách điều tra lại từ đầu sao.
Bên ngoài có tiếng hô, một thái giám hành lễ rồi nói
"Chu cô nương, có Hiên Viên công tử tìm người"
"Cho huynh ấy vào"
Cung nhân may mắn còn sống sót hết thảy đều biết biến cố mấy ngày trước, hiện tại hoàng cung nay chính là Chu cô nương toàn bộ làm chủ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, để bảo vệ cái mạng nhỏ này, xem như đối với Chu cô nương là một vị điện hạ mà phục tùng.
"Uyển Đình"
Chu Uyển Đình vẫn như cũ lật lật sổ sách trong tay
"Huynh tìm ta có chuyện gì?"
Hiên Viên Thuật thở dài một hơi nói
"Nếu tiếp tục như thế này không phải là cách tốt.
Những lão thần kia luôn tìm cách tiêm vào đầu hoàng đế những thứ ấu trĩ và ngu dốt, muốn kí ch thích sự phản kháng và lật tẩy chúng ta, nếu cứ như thế, rồi sẽ có ngày Uyển Đình muội thất bại mà thôi"
Chu Uyển Đình khựng lại, nhìn Hiên Viên Thuật một hồi lâu, đã qua một đêm nàng không ngủ, hiện tại cho dù đã đôn đốc làm lễ đăng cơ cho Mộ Bắc Vũ, nhưng ai sẽ chống lại thế lực hoàng gia còn sót lại cho tới cuối cùng.
"Ta phải lấy lại trong sạch cho Tề Nghiên Dương"
Hiên Viên Thuật nghe đến cái tên Tề Nghiên Dương, nhìn nàng có chút bất ngờ.
Hắn có nghe qua, Tề thế tử một tay che trời ở kinh thành.
Ấn tượng đối với những kẻ quyền thế đều mặc định sẽ không tốt, lúc này không ngờ đến Chu Uyển Đình xuất thân trong giang hồ cũng để tâm đến chuyện này.
"Tề Nghiên Dương? Không phải đã bị lưu đày đến Giao Châu sau đó chết rồi sao.
Ha đúng là nhân quả, cá lớn nuốt cá bé, đấy chính là quy luật tuần hoàn của bọn cai trị"
Chu Uyển Đình nghe ra được ý châm chọc của Hiên Viên Thuật, có chút khó chịu đặt mạnh quyển sổ trên tay xuống bàn
"Chuyện của ta, không cần ngươi để tâm"
Nói rồi, nàng lướt qua hắn rồi rời đi.
Hiên Viên Thuật lắc đầu nhẹ không hiểu, cười khẩy một cái rồi cũng nhanh chóng rời khỏi
Các báu vật thất truyền bị hoàng gia lợi dụng đánh cắp hầu như đã bị Hiên Viên Thuật tìm thấy.
Con người hắn vốn là kẻ lang bạc, nhìn thấy báu vật đôi mắt đã sáng rực, nếu như trong giang hồ biết hắn sở hữu một khối vật hiếm lạ thế này chắc có lẽ sẽ thú vị lắm đây.
Hoàng triều biến đổi, đương nhiên sẽ kéo theo những hệ lụy và ảnh hưởng khác nhau.
Hoàng đế đương triều là một hài tử ba tuổi, căn bản chỉ là một công cụ bù nhìn để Chu Uyển Đình thuận lợi kiểm soát hoàng cung.
Sau bức tường thành đỏ chói kia chính là vạn vạn những âm mưu đang ngấm ngầm được thực hiện.
Phải biết Mộ gia hết thảy đã qua bốn đời, tiên hoàng có bốn người anh trai là tam vương, lục vương, bát vương và thập vương.
Loại bỏ thập vương và lục vương chỉ ham mê đọc sách, vốn dĩ đã quy ẩn về nông thôn an nhàn dạy học, tránh xa kinh đô quyền quý cách đây đã rất lâu.
Tam vương và bát vương một người đã chạm tuổi tứ tuần, người kia đầu đã hai thứ tóc.
Cả hai đều từ bỏ đất phong, nguyện vào kinh phụ tá tiên hoàng, trong tay kể ra vẫn có chút binh quyền và thế lực.
Dựa vào sự liên can của Bát vương khi đó vạch trần thân phận của Tề Nghiên Dương ngay trong đại hôn của công chúa, liền biết lão cáo già này chính là cái gai lớn nhất mà các nàng cần phải đối phó.
Chu Uyển Đình còn đang đau đầu xử lý chính vụ.
Một hài tử ba tuổi sao có thể làm vua một nước, hết thảy những chuyện lớn nhỏ trong cung đều phải đến tay của nàng.
Đó chỉ là những việc vặt vãnh, đối với nàng mối nguy lớn nhất đang sắp cận kề.
Tất cả báu vật thất truyền như đã hứa trao lại cho các nhân sĩ nhân giang hồ, giao ước giữa nàng và họ cũng coi như chấm dứt.
Hoàng cung chỉ còn lại vệ binh dưới trướng hoàng đế và vài ba thủ hạ của Hiên Viên Thuật.
Lôi Á sớm đã trở về quê nhà giỗ tỷ tỷ, Trần Tín và Tiểu Điệp cách đây hai ngày đã xin cáo biệt nàng mai danh ẩn tính.
Cái gọi là hàng trăm sát thủ kiểm soát hoàng cung hiện tại chỉ còn là một thùng rỗng, nếu thật sự quân của Tam vương, Bát vương và cả tàn dư Lưu gia tiến đánh, nàng e là không thể chống đỡ nổi
Chu Uyển Đình nằm dài trên bàn đầy những văn thư và tấu sớ.
Sự uể oải như thể hiện rõ ra mặt, hằng sâu trên đôi mắt lờ mờ dường như đã nhiều ngày không an giấc.
Nàng mệt mỏi thở dài một hơi, cuối cùng gục xuống các án văn mà thiếp đi.
Trong cơn mê man, nàng nhìn thấy một nữ tử trạc nàng, đi cùng là một phụ nhân xề xoà.
Hai người ấy đi về phía nàng, mờ ảo rất khó nhìn ra khuôn mặt.
Nhưng khi giọng nói cất lên, một lần liền khiến nàng rung động, một lần liền khiến nàng không thể khống chế cảm xúc
"Tỷ tỷ"
"Uyển Đình của ta"
Hai người kia, chẳng phải là muội muội cùng mẫu thân của nàng sao.
Biến cố năm ấy khiến nàng không thể nào quên được, không một khắc nào nàng quên đi sự mất mát của tình thân.
"Mẹ, Uyển Nhu, hai người đi đâu vậy?"
Hai người kia xuất hiện mờ ảo theo một luồng sương khói.
Chỉ thấy Chu nương dắt tay Chu Uyển Nhu dần dần khuất xa tầm mắt nàng.
Trong đầu Uyển Đình luôn van vãn những câu trách móc khiến nàng cảm thấy nấc nghẹn
"Uyển Đình đáng thương của ta, sao con có thể động lòng với một kẻ vô nhân tính kia"
"Tỷ tỷ, hai người không thể bên nhau, vì sao lại vì một tên bỉ ổi để bản thân rơi vào hố lửa"
"Nghe lời mẹ, nào cùng ta và Uyển Nhu rời khỏi đi.
Cuộc chiến cường quyền này không thuộc về chúng ta"
Nàng liên tục lắc đầu, bịt lại hai tai hi vọng sẽ không còn nghe thấy giọng nói ấy nữa.
Đột nhiên một khuôn mặt già nua đày máu tiến đến sát mặt nàng.
Chu nương trưng ra một vẻ mặt đáng sợ, liên tục nói
"Đi đi, đi mau đi"
Việc bất ngờ đó khiến Chu Uyển Đình rùng mình choàng tỉnh giấc.
Mồ hôi nhễ nhãi lăng dài trên vầng trán rồi bò xuống hai hõm má.
Tại sao nàng lại mơ thấy ác mộng, mẹ và muội muội liệu có khúc mắc gì với Tề Nghiên Dương chứ.
Tỉnh giấc liền không ngủ được nữa, Chu Uyển Đình bước xuống giường, xỏ chân vào hài ngọc rồi đi tới thắp đèn lên
"Tề Nghiên Dương, liệu nàng nơi đó có gặp trắc trở không?"
Chu Uyển Đình hồi ngay cửa sổ, nhìn về phía ánh trăng bị khuất một nữa sau áng mây mờ, lòng dâng lên một nổi lo âu kì lạ.
Trải qua một đêm, Chu Uyển Đình dường như tiều tụy đi không ít, nàng mấy ngày nay đều ngủ không an giấc, nếu không gặp ác mộng thì chính là lo lắng chuyện đương triều.
Một buổi sáng như thường lệ lại đến, nhưng hôm nay trời có vẻ âm u với những đám mây xám đen kịt lại.
Đâu đó vẫn vợn chớp loé sáng chạy dọc trong những tầng mây, tiếng gầm gùng của sấm chớp chợt vang lên từng hồi.
Trong sách thiên văn có nói, thời tiết biểu hiện trạng thái của ngày, xem ra hôm nay là một ngày không may mắn.
Chu Uyển Đình thay y phục, vận một bộ váy thường nhật màu xám tro, khoác thêm một chiếc áo vải bông bên ngoài từ từ tiến đến tẩm điện tiểu hoàng đế.
"Hoàng thượng?"
Tiểu hoàng đế nằm trên giường tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn nàng
"Uyển Đình đại nhân có chuyện tìm trẫm sao?"
Chu Uyển Đình nhìn đứa trẻ nhỏ nằm cuộn trong chăn vì sợ khiến nàng có chút thương cảm.
Xin lỗi vì sự tham vọng và oán hận của nàng quá lớn, nàng đành phải lợi dụng hắn vào mục đích của mình.
"Hoàng thượng nên thức dậy rồi.
Hôm nay không phải thượng triều nhưng sẽ có rất nhiên tấu văn đây"
Đứa trẻ lắc đầu lia lịa lên tiếng
"Trẫm không muốn, có Uyển Đình đại nhân ở đây liền xem đi.
Trẫm chỉ muốn cùng Dung Hà chơi thả diều thôi"
Chu Uyển Đình liền nhớ đến một hài tử trạc tuổi hoàng đế.
Là con trai độc nhất của một quan viên bát phẩm thấp kém.
Dung Hà, đứa trẻ này xem ra chính là thứ có thể sai khiến hoàng đế.
Chu Uyển Đình còn đang nghĩ ngợi, một công công đứng tuổi hớt hải chạy vào, còn quên cả phép tắc quỳ rạp dưới đất tấu
"Hoàng thượng, Đại nhân, hoàng cung có biến lớn.
Cửa thành đã bị phá, mấy mươi vạn quân của Tam vương cùng Bát vương thuận thế tiến vào.
Họ đang đứng dưới cửa cung đòi yết kiến hoàng thượng.
Còn nữa, tam công chúa và Lưu tiểu thư đã bị bắt làm con tin.
Nếu không giao ra hoàng thượng, họ sẽ ném đầu hai vị tiêủ thư vào cung!"
"Cái gì!".