Hãng xe hơi đã đóng cửa, bảng hiệu bằng đèn néon đã tắt. Bên trong ngôi nhà cũng tối thui.
Tôi rút khẩu ra khỏi túi rồi liếc mắt nhìn về phía sau. Từ chỗ đứng, tôi thấy đầu điếu thuốc cháy đỏ của người lái taxi. Yên tâm, tôi dùng tay trái ấn nút chuông.
Một cánh cửa mở ở cuối cửa hàng và bóng dáng Davy bước lại gần tôi.
Gã mở cửa và đứng ngay ở ngưỡng cửa. Tôi cúi đầu để cái mũ sụp xuống. Davy hỏi với giọng ngập ngừng:
- Có phải ông đã…
Tôi bước nhanh lên hai bước, ấn nòng súng vào mạng mỡ gã.
- Anh bạn, hãy yên lặng và nhớ đừng giở trò ma lanh. Cái này không phải là chuỗi đồng nicken đâu mà là khẩu súng xinh xắn đấy. Và nếu tôi ngoéo cò thì ngay lập tức anh bạn có một lỗ rốn thứ hai đấy.
Khiếp vía, người gã đờ ra.
Tôi lấy chân đá văng cánh cửa cho nó khép lại, ổ khoá tự động đóng vào. Tôi nói tiếp:
- Từ từ đằng sau quay và đừng để tôi mất hút đôi giò của anh. Thế! Đúng như thế rồi! Bây giờ anh đi trước dẫn tôi tới văn phòng và tôi đề nghị có một cuộc thảo luận nho nhỏ với anh. Trước nhất là đừng có quên sự khôn ngoan tối thiểu. Nếu tôi thấy anh có một cử chỉ đáng ngờ nào là tôi bắn liền. Anh tin hay không thì mặc anh, nhưng thế nào cánh sát cũng khen ngợi tôi là một ân nhân của nhân loại đấy!
Hệt như một con rối, gã líu ríu bước đi. Đi đến giữa nơi bán hàng, gã dừng chân và hơi quay đầu lại nói:
- Nếu ông tưởng rằng…
- Câm mồm đi và tiếp tục bước.
Chúng tôi đi gần tới ngưỡng cửa văn phòng thì tôi đoán gã đang có một âm mưu gì đó. Đúng như thế không sai. Gã tỏ ra hơi ngần ngừ rồi bất thình lình quay gót chân lại làm một cú lông nhông định túm lấy đôi chân tôi. Tôi nhảy vọt sang một bên và dùng mép bàn tay trái chặt một cú vào màng tang gã.
Cú đánh không gây nguy hiểm cho sức khỏe của gã nhưng đủ làm cho gã cực kỳ đau đớn. Davy ngã chổng bốn vó lên trời, vừa khóc vừa lèm bèm chửi.
Tôi nói với giọng thương hại:
- Tôi đã báo trước cho anh rồi. Đừng có dại dột mà làm như vậy nữa nếu không tôi sẽ nổi sung lên đấy.
Loạng choạng đứng không vững, gã lảo đảo bước vào văn phòng. Tôi bám sát ngay phía sau, giơ tay khép cửa và nhét chìa khoá vào túi. Căn phòng không thay đổi mấy kể từ lần tôi đến thăm ngoại trừ trên tấm thảm có một vết màu sẫm, chỗ tôi nôn mửa. Davy thấy tôi liếc nhìn vết bẩn đó và trong ánh mắt gã hiện lên vẻ khiếp sợ. Tôi ra lệnh:
- Giơ tay lên cao và không được động đậy.
Sau đó tôi bước lại gần lục soát hết các túi của gã. Gã không mang vũ khí trong người.
- Ngồi xuống. - Tôi ra lệnh tiếp.
Gã thận trọng bước ra xa và đứng sát vào chiếc ghế tôi đặt ở giữa phòng. Hai bàn tay gã run bắn và mất đi dáng vẻ điển trai. Tôi đứng dựa lưng vào bàn giấy của Armstrong. Davy lén lút liếc mắt nhìn tôi rồi quay mặt đi chỗ khác.
Âm thanh từ ngoài phố bị dập tắt trước khi vọng vào đến đây. Duy nhất chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo ngay phía trên bàn giấy. Nó chỉ sáu giờ hai mươi.
Tôi đứng thẳng dậy và cử chỉ này làm Davy giật thót người.
- Peter đâu?
Gã liếm môi rồi cắm mắt nhìn xuống tấm thảm. Tôi chờ một lát rồi nắm chặt nòng súng rồi nói.
- Tôi thấy anh là một tên khó dạy bảo và không được thông minh cho lắm. Nhưng không sao tôi biết cách đối xử với loại người như anh.
Gã nắm chặt hai bàn tay và vẫn không mở miệng. Tôi nhắc lại câu hỏi:
- Peter đâu?
Miệng gã mím chặt lại.
Tôi tiến một bước về phía gã hỏi:
- Đã khi nào anh bị người ta dùng báng súng nện vào đầu chưa? Khó chịu lắm đấy và có những mảnh xương không bao giờ có thể liền được.
Gã vẫn tiếp tục không nói.
- Davy, đứng lên, - tôi ra lệnh, - điều này thì không làm anh thích thú hơn tôi đâu. Nhưng bởi vì anh có một món nợ nho nhỏ đối với tôi…
Bằng một cú khoeo chân bất ngờ, gã nhảy nhỏm lên làm lật đổ chiếc ghế đồng thời gã cố sức gạt mạnh bàn tay tôi đang cầm nòng súng và phóng chân đá một cú vào mắt cá chân tôi.
Tôi đã có ý đề phòng từ trước. Tôi nhảy sang một bên và vung tay trái đập một cú thật mạnh vào giữa sống mũi gã. Tôi nghe thấy tiếng xương gãy và Davy ngã nhào xuống đất bị vướng vào trong chiếc ghế. Gã cứ nằm nguyên không tỏ ý muốn đứng lên, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng rên rỉ.
Tôi dùng mũi giày cọ vào người gã.
- Đứng lên, đây mới chỉ là cú mở đầu thôi.
Gã càng rên rỉ to hơn và không nhúc nhích.
Tôi nhét khẩu vào túi rồi dùng một tay nắm cổ áo vét tông kéo gã đứng lên, dựng chiếc ghế và ấn gã ngồi xuống.
Mũi gã bị sây sát.
- Peter đâu?
Rồi như muốn làm tăng thêm trọng lượng câu hỏi, tôi nắm lấy sơ mi của gã và cứ thế mà lắc liên hồi. Gã lắc đầu và đây là lần đầu từ khi hai chúng tôi bước vào văn phòng, gã mở miệng nói:
- Tao không phải là tên chỉ điểm.
Máu chảy túa từ miệng gã và những lọn tóc trùm lên mắt gã.
- Dù mày muốn làm gì tao, - gã nói tiếp, - cũng chẳng thấm vào đâu so với Peter sẽ hành hạ mày vào ngày hắn tóm được mày, đồ chó săn!
Tôi tiếp tục nện gã trước khi gã nói dứt câu. Gã cố tránh những cú đánh, cố dùng hai tay bảo vệ đầu nhưng tôi vẫn tìm ra những chỗ sơ hở để nện.
Tôi răn đe gã:
- Cái trò chơi nho nhỏ này, tao có thể tiếp tục không ngừng tay. Và khi tao chấm dứt thì chẳng cần phải đưa mày vào bệnh viện làm gì cho mất công.
Gã cố đẩy tôi lui nhưng tôi nắm chặt hai tay gã và tiếp tục đánh. Sau cùng khi tôi ngừng tay và lùi lại một bước thì Davy rũ trên ghế, hai cánh tay thõng xuống, mắt nhắm nghiền, mặt mày sưng vù.
- Peter đâu?
Nếu lúc này gã không đáp thì gã sẽ không nói được nữa. Tôi có thể giết gã nhưng điều này làm tôi không thích. Và rồi sẽ đến một lúc gã bị ngất đi, thế mà tôi cất công đến đây đâu phải chỉ với mỗi một mục đích là trả thù.
Gã ngồi bất động một hồi lâu. Máu, mồ hôi, nước mắt chan hoà trên khuôn mặt biến dạng. Tôi tiến một bước tới sát bên gã. Theo bản năng tự vệ, gã có cử chỉ như muốn lùi lại. Gã thút thít khóc.
- Xin để tôi yên. Tôi không thể cho ông biết được Nếu hắn biết tôi nói, hắn sẽ giết tôi.
Tôi châm hai điếu thuốc và đưa hắn một. Gã thong thả chìa tay. Chắc hẳn gã nghĩ đó chỉ là một cái bẫy đánh lừa để tôi đánh gã lần nữa. Gã phải mất một thời gian mới tìm được một chỗ ở nơi góc miệng để có thể ngậm điếu thuốc mà không bị đau.
Tôi nói:
- Lau mặt đi và nghe tao nói này.
Gã lấy mùi xoa và nhẹ nhàng chấm lên mũi và đôi môi. Trong ánh mắt, nỗi khiếp sợ đã nhường chỗ cho một sự tính toán.
- Peter sắp nguy đến đít rồi, - tôi nói tiếp. - Việc bắt giữ hắn chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn không thể cứ lẩn trốn mãi được, hắn chỉ vừa mới thò đầu ra khỏi hang ổ thì cảnh sát đã tóm hắn rồi. Mày có thể đoán được số phận đang chờ hắn ra sao.
Davy nghe tôi nói với vẻ mặt âu sầu. Tôi biết gã đang cân nhắc hai mặt lợi và hại. Tôi nói tiếp:
- Hy vọng duy nhất của gã là sẽ tố giác đồng bọn và trở thành nhân chứng của ông uỷ viên công tố. Trước hết mày đừng tưởng hắn là một Dillinger thứ hai chống cự đến cùng cho tới chết. Khi nhìn thấy một tá họng súng chĩa vào người, Peter sẽ són đái ra quần giống như đa số những tên thuộc loại như hắn. Và khi hắn bắt đầu khai, tao chẳng muốn ở vào địa vị của mày chút nào. Hắn sẽ buộc tội mày, tố cáo mày về những vụ giết người mà mày không phải là thủ phạm. Mày phải có phép lạ mới thoát tội được. Thật chán cho mày nếu cuối cùng mày phải lên ngồi ghế điện! Tống tiền và giết người sẽ bị trừng trị nghiêm khắc trong tiểu bang này.
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường. Sáu giờ rưỡi. Tôi phải tiến hành gấp rút lên mới được. Có thể Lucius Armstrong trở về bất kỳ lúc nào và tình thế sẽ trở nên bất lợi cho tôi.
- Davy, nếu mày còn một chút lương tri nào thì hãy giúp tao trong việc tóm thằng Peter. Làm được như vậy ít ra mày cũng có thể trông cậy ở tao.
Gã cười nhạo.
- Điều này chẳng có lợi gì cho tôi.
- Có thể mày chưa nghĩ ra. Tao là bạn thân thiết của ông biện lý. Nói cho tao biết Peter ở đâu, tao sẽ cho mày rời khỏi thành phố này. Tao đề nghị với ông biện lý sẽ không tiết lộ gì hết với cảnh sát cho tới khi mày đã tếch xa khỏi nơi đây. Hơn nữa, một khi các anh cớm còng được tay Ardente rồi thì họ không còn quan tâm tới loại tép riu như mày nữa.
Davy hiểu rằng tôi có lý nhưng nỗi khiếp sợ Ardente còn quá mạnh. Tôi còn phải tốn thêm nhiều nước bọt nữa.
- Mày phái quyết định nhanh lên. Tao không có ý định ngồi chờ ở đây cho đến hết đêm. Bây giờ phải dứt khoát, nói hay không. Nếu mày không nói, tao sẽ tẩn cho mày một trận đến mức đến bố mẹ đẻ cũng không nhận nổi ra mày. Sau đó tao sẽ dẫn mày tới Nha Cảnh sát để họ khép mày vào tội đã ám sát Connolly và Estelle Moran. Không bắt được Ardente, cảnh sát sẽ quá hài lòng qui tội cho mày về tất cả những vụ giết người. Báo chí sẽ tha hồ mà tâng bốc giới cảnh sát. Mày đừng nên nghĩ là tao nói đùa. Tao là nhân chứng duy nhất trong vụ giết hại Estelle, và nếu tao khai chính mày đã giết cô ta thì mày sẽ bị tống giam là cái chắc, cũng như tên tao đúng là Bowman.
Gã rút điếu thuốc ra khỏi miệng, đầu óc đắm chìm trong những ý nghĩ đau khổ. Gã hy vọng kéo dài mọi chuyện? Gã dự tính việc trở về bất ngờ của chủ gã để cứu gã ra khỏi nanh vuốt của tôi?
Tôi nói với giọng dứt khoát:
- Ôkê, Davy. Vì mày cứ thích làm thằng ngu thì thôi tao mặc xác mày. Tao đoán mày có ý định chờ Armstrong. Tao có thừa kinh nghiệm rồi. Tao không thể cứ ngồi ì mãi ở đây. Đứng dậy và lên đường.
Tôi rút phăng khẩu dí sát vào mũi gã.
- Đứng dậy! Và đừng có định chạy trốn hay tấn công tao! Lần này thì chấm dứt những chuyện đùa giỡn. Mày còn sống hay chỉ là cái thây ma khi tao đưa đến Nha Cảnh Sát, đối với tao cũng thế mà thôi.
Gã lắp bắp nói:
- Tôi… tôi không có ý định chờ Armstrong. Tôi còn đang mải suy nghĩ. Dù đứng ở bên này hay bên kia, tôi cũng đều nguy cả. Nếu tôi thoát được chiếc ghế điện thì Peter sẽ giết tôi.
Tôi hét lên:
- Cái búa! Nếu cứ lằng nhằng mãi như thế này thì tao và mày phải ngồi ở đây đến ngày mốt trừ phi Lucius trở về trong khoảng thời gian này. Tao đã nói. "Lên đường!" - Tôi túm chiếc cà vạt kéo gã đứng lên và đẩy ra cửa. - Nào người ta xem mày còn tiếp tục giở trò ma lanh nữa không khi ông biện lý kết tội mày đã ám sát cô Estelle Moran. Và đòn trừng trị vừa rồi của tao cho mày chẳng thấm tháp vào đâu so với ngón đòn hạng bét của các anh cớm. Hơn nữa tao rất mong muốn cho họ đỡ mất thời giờ… Đừng có khóc, mày muốn như vậy mà.
Tôi dùng nòng súng đập thật mạnh vào cằm Gã kêu thét lên, người dán vào tường cứ như định tìm cách xuyên qua phía bên kia. Tôi bước tới gần và tay cầm súng lại giơ cao. Thế là gã ngồi thụp xuống, lết người trên hai đầu gối van vỉ:
- Không, không! Đừng đánh tôi nữa! Tôi sẽ nói…! Tôi sẽ khai hết! Nhưng đừng chạm vào người tôi.
Tôi thở một hơi dài khoan khoái. Cuối cùng thế là thắng lợi. Cú đánh vừa rồi không thấm vào đâu so với những cú đánh trước nhưng hiệu quả về mặt tâm lý của nó thì thật to lớn. Gã chịu để tôi đấm đá đến chết nhưng hình như khẩu đã rút hết hồn vía gã. Tôi nhét súng vào túi, nắm lấy ve áo vét tông lôi Davy đứng lên. Gã mệt duỗi, rên rỉ nói:
- Nhưng ông hứa với tôi là giúp tôi thoát ra khỏi thành phố này.
- Tao hứa sẽ cho mày có đủ thời gian để muốn đi đâu thì đi. Sau đó thì mày tự lo cái thân mày… - Tôi lùi lại một bước, liếc nhìn đồng hồ. Sáu giờ bốn mươi. - Nào, thú tội đi. Peter ở đâu?
- Hắn trốn trong nhà Cole vùng Whitegates.
- Mày tin chắc đúng như vậy chứ?
- Vâng, tôi nói đúng đấy. Ông đừng nghĩ tôi đánh lừa ông sau khi hứng chịu trận đòn của ông. Đối với tôi mọi việc kết thúc rồi. Tôi chỉ còn một hy vọng duy nhất: đó là bỏ đi thật xa đến một nơi nào mà Peter không thể nào tìm thấy tôi. Hắn vẫn luôn luôn coi tôi là một đồ giẻ rách. Nếu hắn đoán trước được tôi sẽ khai ra thì hắn giết tôi từ lâu rồi. Tôi cần phải cuốn xéo thật nhanh. Nếu một giờ nữa mà tôi chưa rời khỏi New York và về phần ông, nếu ông không bắt được hắn thì tôi là một con người đã chết rồi.
Thế là tôi đã thu được điều cần biết. Và đã đến giờ phải ra khỏi nơi đây. Tôi hỏi gã:
- Mày ở đâu?
Gã vừa đáp vừa sửa sang lại quần áo đôi chút:
- Ở trên lầu. Tôi có một căn phòng trên lầu thượng.
- Nhét tất cả những đồ dùng cần thiết vào một va ly. Lau mặt đi… Không, tao cùng đi với mày.
Chúng tôi bước qua cửa trong phòng đọc sách, leo lên thang gác tới lầu hai. Chỉ sau năm phút Davy đã sẵn sàng và chúng tôi quay trở xuống văn phòng. Tôi vừa đặt tay lên quả đấm cửa thông với cửa hàng thì chuông điện thoại reo.
Davy dừng phắt ngay lại, vẻ khiếp hãi hiện trong ánh mắt. Chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo.
Davy bắt đầu run bắn toàn thân và những giọt mồ hôi lớn đọng trên trán. Gã không biết tôi chờ cú điện thoại này từ lúc sáu giờ bốn mươi. Gã không biết cũng như tôi, chú bé được tôi cho một đô la để mua đồ chơi là cái xe cam nhông có rơ moóc, đã đảm bảo thắng lợi cho kế hoạch của tôi. Chú giam mình trong một tiếng đỏng hồ ở một cabin điện thoại để cứ cách nhau khoảng tám hay chín phút lại một lần quay số điện của hãng Armstrong Autosales. Hoặc chú cứ liên tiếp quay con số đó theo đúng như lời tôi dặn, không để cho chữ số cuối cùng trở về vị trí nhằm ngăn cản không cho chuông reo. Nhưng mặt khác mỗi khi có một người nào gọi con số đó thì lại thấy đường dây bận. Tôi dặn chú bé cứ tiếp tục chơi trò phá đám cho tới sáu giờ bốn mươi nhăm. Bây giờ là sáu giờ năm mươi và tôi biết người gọi điện thoại là ai rồi.
Davy buông phịch chiếc va ly xuống đất hỏi với giọng lo ngại:
- Ta phải làm gì bây giờ? Có nên trả lời hay không?
Tôi hất đầu về phía cái máy.
- Chừng nào anh còn ở đây thì anh vẫn là nhân viên của hãng. Trả lời đi!
Cứ nhìn vẻ mặt của gã thì người ta có thể nghĩ rằng tôi ra lệnh cho gã túm lấy một con rắn độc bằng đôi tay trần. Gã kêu to:
- Ồ không! Tôi không dám làm đâu! Có thể là Lucius!
- Thì đúng là Lucius rồi… - Vẻ mặt gã suýt làm tôi bật cười đến vỡ vụng. - Và anh sẽ nói với ông ta là có một chuyện gì đó rất nghiêm trọng vừa xảy ra và Lucius lập tức phải trở về ngay. Anh nói thêm là không thể cho biết rõ mọi chi tiết cụ thể trên đường dây điện thoại được, nhưng cứ kiên quyết bảo Lucius phải trở về đây thật nhanh. Anh hiểu chưa?
- Tôi không thể làm thế được! Tôi không muốn! Ông muốn để tôi chết à? Ông hãy để tôi đi! Ông đã hứa để tôi trốn thoát và làm thế thì sẽ quá muộn.
Tôi tự hỏi không biết gã sợ ai hơn, sợ Lucius hay là sợ tôi, nhưng Lucius đã có sai lầm là ở xa còn tôi thì hiện đang có mặt ở đây.
Tôi nắm cánh tay Davy kéo gã tới bàn. Gã để tôi lôi kéo không tỏ thái độ chống cự. Tôi nhấc máy và đưa cho gã.
Tôi đoán không sai. Đúng là Lucius và hắn tỏ ý không bằng lòng. Ở đầu dây đằng kia, hắn la lối um sùm khiến tôi nghe không sót lời nào của hắn.
Nhưng hắn bình tĩnh trở lại sau khi gã phụ tá báo cho biết một biến cố quan trọng vừa xảy ra. Tôi phải thừa nhận giọng nói của Davy có sức thuyết phục đến nỗi ông thánh cũng bị mắc lừa. Có thể nhận biết là gã quá sợ. Nhưng may mắn thay Lucius không thể đoán ra những lý do nào đã tạo ra mối lo sợ đó
Lucius hứa sẽ trở về thật nhanh. Sau khi hắn cúp máy, chúng tôi tắt đèn và bước ra ngoài. Đường phố vẫn còn nóng bức nhưng tôi thấy Davy run bắn người sát cạnh tôi.
Cách xa cửa vào của hãng hai trăm mét, người lái vẫn đứng đợi. Tôi nói với Davy:
- Lại đây.
Khi chúng tôi bước tới gần chiếc taxi, một bóng người từ trong vùng tối bước ra. Người lái nói:
- A, cuối cùng ông thầy đây rồi. Sung sướng được nhìn thấy ông quay trở về. Tôi bắt đầu nóng ruột. Chỉ sau năm phút nữa là tôi chạy đi gọi số điện thoại mà ông đã dặn tôi.
Anh ta mở cửa xe, Davy vội vã bước lên. Đến lượt tôi định chui vào xe thì người lái nói thêm:
- Ông thầy, nếu tôi là ông thì tôi sẽ lau sạch hai bàn tay. Chúng đầy máu. Và luôn luôn có những đầu óc đen tối cho rằng ông vừa nện cho một kẻ khốn khổ nào đó một trận đòn.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy