Nông thôn không có nhiều thứ để giải trí, cho nên thôn sớm yên tĩnh, tới mức dù một cây trâm rơi xuống đất, đều có thể nghe thấy. Không khí tĩnh lặng càng tăng thêm phần quỷ dị, Lý mặt rỗ sợ hãi, mới ngồi góc tường chưa đến nửa giờ đã toát mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy: "Trương gia tiểu ca, chúng ta không gặp nguy hiểm chứ? Ngươi nắm bao nhiêu % trị được thứ này? Từ khi biết được chân tướng chiếc giày, ta thật sự hoang mang."
Kỳ thật so với Lý mặt rỗ, tôi còn lo lắng hơn, nếu chiêu này không có hiệu quả, chỉ e cả tôi cũng bị chiếc giày thêu hại chết. Nhưng trước mặt Lý mặt rỗ, vẫn phải trấn an hắn, chỉ thản nhiên nói: "Có chín mươi % chắc chắn."
Trong đại sảnh tĩnh lặng, vọng lại tiếng đồng hồ quả lắc, tích tắc từng giây, trong lòng tôi chột dạ, thời gian trôi qua rất chậm, mới được một giờ, tôi bất giác rùng mình. Vả lại, trong làng thường tối tăm, không có đèn đường, thậm chí ngay cả mặt trăng cũng bị mây che mất phân nửa. Chỉ nghĩ tới việc chúng tôi với con quỷ kia cách nhau có một bức vách, càng tạo một cảm giác khủng bố.
Sát vách cực kỳ yên ắng, điều này tạo một cảm giác kỳ lạ. Thông thường nông thôn rất nhiều chuột và rắn, đúng ra ban đêm phải tạo ra chút tiếng động. Tôi nghĩ cái này chỉ sợ là do chiếc giày quỷ gây ra, bởi chiếc giày quá hung, mà rắn chuột đối với khí thế hung ác mà không dám ló mặt.
Nửa đêm mười hai giờ, tiếng chuông đồng hồ kêu vang, toàn thân tôi đều căng thẳng tập trung, nếu đúng như dự tính, ắt sẽ có động tĩnh. Quả nhiên, bên cạnh bỗng có tiếng động truyền đến. Nghe tựa hồ như một cơn gió nhỏ, thổi vào sát vách trong viện, hất đổ mấy chồng ghế xuống đất. Lý mặt rỗ trong nháy mắt đổ vào người tôi co quắp, tôi thầm mắng môt câu vô dụng.
Rất nhanh, trận gió kia ngừng lại, trong viện ngập đầy tro bụi, trên người chúng tôi đều dính nhọ nồi, mỗi lần hít thở đều hút vào một nắm lớn, cảm giác thật sự buồn nôn. Tôi cố nén cái hắt hơi.
Lạch cạch, lạch cạch. Thời gian dần trôi qua, trong viện lại bắt đầu truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm nghe rất mơ hồ, theo tiếng bước chân tới gần tôi có thê nghe thấy tiếng chân ngắt quãng; giống như một người què đang đi đi lại lại trong sân vậy.
Tôi cố gắng hết sức tập trung, không để cho mình suy nghĩ lung tung, nhưng đầu óc vẫn khong tự chủ được, mơ hồ trông thấy một nữ nhân mặc đồ trắng, tóc tai bù xù đi lại trong sân tìm giày.
Tiếng bước chân cứ tới gần, tới gần, khi nghe chỉ còn cách chúng tôi mấy bước, bỗng tự nhiên im bặt. Lý mặt rỗ càng hoảng sợ, co quắp, tôi cũng vì thế mà nghĩ lung tung, "Mẹ nó, hẳn là bị phát hiện rồi?"
Lý mặt rỗ không tự chủ được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vách tường, làm tôi cũng không thoải mái, trong đầu tưởng tượng cảnh nữ nhân kia leo lên đầu tường, ở trên cao ngó nhìn chúng tôi. Ngay lúc này, bên chiếc giếng cổ lại bốc lên bọt khí, giống như nước giếng đang sôi trào. Thanh âm rất lớn, ở một nơi tĩnh mịch trong đêm thế này càng lộ vẻ quái đản. Loáng thoáng ở giữa, tôi tựa hồ còn nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nữ nhân.
Bỗng lạch cạch tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tốc độ rất nhanh, tới bên cạnh cái giếng. Ùm một tiếng, nhảy xuống giếng, tự nhiên tiếng sôi trào biến mất, toàn bộ không gian bỗng trở lại yên tĩnh.
Đợi hơn nửa giờ, không có gì diễn ra, tôi mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nói xong rồi.
Lý mặt rỗ đã sớm bị dọa toàn thân co rút, nghe ta nói câu này lập tức thở dốc một hơi:"Trương gia tiểu ca, tôi không đứng nổi nữa rồi." Tôi khiêng Lý mặt rỗ sang phòng bên, chịu đựng nốt đêm nay.
Trời vừa sáng, chúng tôi liền chạy thật nhanh vào trong viện. Cửa mở ra, tôi và Lý mặt rỗ đều nổi da gà. Trong sân, cành liễu xếp ngay ngắn, nhưng nhọ nồi lại bị thổi tan, trên mặt đất nhọ nồi tạo thành hai dấu chân, một lớn một nhỏ xuất hiện đầy viện. Mà tối hôm qua tôi đã đặt chiếc giày ở cửa ra vào, giờ lại thấy xuất hiện ở miệng giếng. Tôi biết, một cái khác đang nằm dưới giếng. Chỉ là không biết làm cách nào vớt chiếc giày kia lên.
May mắn thay, Lý mặt rỗ kinh nghiệm sinh hoạt phong phú, vào thôn tìm được một bộ đồ nghề vét giếng, là một sợi dây thừng, đầu cột móc sắt.
Mấy lần đầu vét đều chỉ móc được chút tạp vật, rong rêu, rác rưởi. Tuy nhiên không phải chờ lâu, móc sắt đã móc được một vật có vẻ rất nặng, người thợ dùng hết sức mình cũng không thể kéo lên được.
Tôi liền bảo Lý mặt rỗ, ba người cùng hợp sức mới kéo lên. Khi thứ này được kéo lên, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Kia chẳng phải một chiếc rương sao? Chiếc rương kiểu dáng rất cổ quái, mặt ngoài sơn hồng, miệng bị khóa chặt.
Tôi tìm một chiếc xà beeng, miễn cưỡng mới nạy được khóa rương. Rương vừa nạy ra, cây sắt trên tay tôi rơi ầm một tiếng xuống đất, Lý mặt rỗ bên cạnh còn hét to hơn, chạy ra.
Trong rương là một bộ xương người trắng ởn, quần áo trên người còn chưa hoàn toàn bị phân hủy, có thể nhận ra là một bộ quần áo thời Mãn Thanh. Mà trên chân bộ xương còn mang một chiếc giày thêu màu đỏ. Tất cả y phục đều bị mục rã, duy chỉ có chiếc giày vẫn đỏ son, mới tinh.
Quan sát kỹ một lượt, phần bụng bộ xương còn có thêm một bộ hài cốt nhỏ, khỏi phải nói, là lúc chết còn đang mang thai. Tất cả điều này cho tôi hiểu rõ, đây chính xác là Tử mẫu nhục ấn.
Ông lão hàng xóm thở dài, ngời xổm một bên, châm thuốc. Tôi nhận ra ngay, ông lão đối với sự việc này chắc biết mội tình, bèn ngồi lại gần, hỏi sơ qua một chút. Ông lão rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ đơn giản vài câu: "Thời nhà Thanh, nơi này là phủ của một đại phú hộ. Thiếu gia nhà hắn phong lưu, lỡ làm nha hoàn có thai, nữ nha hoàn kia dứt khoát giữ cái thai không chịu bỏ, thiếu gia kia liền đem nha hoàn nhốt vào trong rương, ném xuống giếng. Cặp giày kia là đồ vật duy nhất thiếu gia tặng cho nàng lúc còn sống, là vật mà nàng vô cùng trân quý..."
Sau khi nói xong, ông lão liền đứng lên: "Ta đi báo cho trưởng thôn một tiếng, ngày mai mọi người trong thôn góp chút tiền, mua cho nàng một cỗ quan tài."
Tôi thì thừa lúc mọi người di tản, tháo chiếc giày thêu trên chân hài cốt xuống. Theo hiệp ước ban đầu với Lý mặt rỗ, đôi giày này thuộc về tôi.
Lão Lý cũng thật biết điều, sau khi về nhà còn mang quà cáp sang cảm tạ. Đêm đó lưu lại nhà tôi uống rượu. Uống nhiều quá, hắn mơ mơ hồ hồ hỏi tôi, tại sao muốn thu nhưng vật này, mà trong mắt người khác là vật âm tà? Một đôi giày này liệu bán được mấy đồng? Tôi nói tránh đi, chắc cũng cỡ mấy chục vạn. Lý mặt rỗ vừa uống ngụm rượu thì liền phun ra, đoán chừng hối hận phát điên, tuy vậy cũng không dám mở mồm đòi chia phần. Chỉ là hắn nói, sau này hắn tìm được vật tà âm như vậy, muốn cùng tôi chia %. Đương nhiên là chuyện tốt, tôi liền đáp ứng.
Sau đó, tôi truyền tin mình có được Tử mẫu nhục ấn, không quá mấy ngày liền có một vị bụng bia tìm tới cửa. Tử mẫu nhục ấn này, mặc dù là vật âm tà, nhưng chỉ cần bày một đôi trong nhà, ắt có thể làm quan. Đối phương là người trong quan trường, nên tôi dùng chút mồm mép, đưa Tử mẫu nhục ấn một bước lên mây xanh. Lão bụng bia không hề tính toán. chỉ hỏi một câu không có tác dụng phụ gì à, liền đưa tám mươi vạn tệ, mang đôi giày thêu đi.
Quả là làm đồ cổ, ba năm không khai trương, nhưng khai trương có thể ăn ba năm. Mà chúng tôi là âm tà thương nhân, là mười năm không khai trương, khai trương là ăn mười năm!