Câu chuyện không biết Lạc Lạc đã nghe được bao nhiêu, thật sự rất dọa người giống như có quỷ đi theo sau lưng, mặc dù bản thân chưa làm ra tội tài trời nào.
Cô ta kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu chùng xuống: “Có phải cậu giận tớ điều gì không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
Trách mặt người ta quá lộ liễu, Mạc Gia Kỳ cố ý muốn giả ngu.
Nếu trực tiếp cắt đứt thì hay rồi, chẳng qua chưa có cái cớ để biện minh cho hành động.
“Tin nhắn cậu vẫn chưa trả lời, trước nay cậu trả lời rất nhanh.”
Cô bình tĩnh nói: “Thời lượng cầm điện thoại gần đây rất ít, tớ bận vài chuyện, thật xin lỗi.”
“Vậy sao? Không nói chuyện này nữa, nói chuyện của An Phong đi, cậu sáng nay sao lại không ngồi cùng với anh ấy?”
Nói được ba câu cái tên An Phong đã xuất hiện, Mạc Gia Kỳ trước bị quỷ che mắt mới không nhận ra tấm chân tình của cô ta dành cho An Phong, cả hai đến được với nhau cũng xem như là cái kết viên mãn đi.
“Bên cạnh đã có người ngồi rồi, tớ không tiện.”
Lạc Lạc cau mày hỏi: “Là ai? Cậu sợ sao, cứ trực tiếp đuổi người đó đi, có tớ ở phía sau cậu đừng sợ.”
“Không rõ.”
Mạc Gia Kỳ chính là cố ý nói như vậy, sáng nay cả hai không cùng lớp lại biết cô ngồi ở đâu.
Tin tức đồn đại cũng có khả năng nhưng lời vừa rồi không nhầm lẫn vào đâu được, chính là cổ vũ để khích lệ Mạc Gia Kỳ thể hiện ra tính xấu của bản thân.
Thượng Lâm lên tiếng nhắc nhở: “Cô chủ, đến giờ rồi.”
“Cậu cứ thong thả, tớ đi trước đây.”
Nói xong Mạc Gia Kỳ đứng dậy rời đi trước, chỉ còn lại Lạc Lạc ngơ ngác ngồi đó.
Cô ta nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt tràn ngập ganh ghét, bàn tay vô thích siết chặt góc áo đến nhàu nát.
Lạc Lạc luận về thân phận không thể so với Mạc tiểu thư, gia đình cô ta chỉ là một cổ đông của tập đoàn.
Đem so với khối gia nghiệp đồ sộ của Mạc Gia Uy có thể nói là bị đè bẹp, chưa tính đến chuyện Túy Liên làm bên mảng chăm sóc hoa, gia đình Lạc Lạc hoàn toàn không bì kịp.
Những năm nay kết giao với Mạc Gia Kỳ đều lợi dụng nâng tầm bản thân, dùng chút thân phận bạn thân để có được lợi ích.
Có vài lần đến Mạc Gia chơi, tạo ấn tượng tốt với ông bà Mạc, tạo tiền đề lôi kéo mối quan hệ cho gia đình cô ta, bao nhiêu là khổ tâm.
Cô ta căm ghét những đứa như Mạc Gia Kỳ được ba mẹ nuông, dù Mạc tiểu thư có làm ra chuyện gì trái với luân thường đạo lý đều có bàn tay lấp trời bảo vệ, cô ta chính là ganh tỵ với điều đó.
Từ khi nhập học Mạc Gia Kỳ đánh trống khua chiêng muốn làm bạn gái An Phong, Lạc Lạc biết đây là cơ hội tốt để đẩy cô vào vũng bùn lầy, dày vò cô đến khi nào thỏa mãn thì thôi.
Mạc Gia Kỳ vừa tản bộ vừa nói: “Cảm ơn lúc nãy đã giải vây cho tôi.”
“Còn mười phút nữa là kết thúc giờ giải lao, tôi chỉ tính dư thời gian để lập nhóm là bài tập."
Thượng Lâm một mặt vẫn giữ thái độ của người vệ sĩ, nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Cô chủ của anh từ khi nào lại hiểu chuyện đến như vậy, bản tính tuy chưa biết thay đổi chỗ nào, trước mắt cách nói chuyện đã rất khác.
Có thể nói là trưởng thành hơn một tháng trước.
Quay về giải đường, bên cạnh An Phong trái phải đều trống, hệt như bị cô lập vậy.
Chẳng biết hắn đã lập nhóm được chưa, cô cũng không muốn quản nữa.
Một ánh mắt có thể khiến người khác hiểu lầm, càng làm An Phong căm hận cô nhiều hơn.
Đến khi giảng viên quay lại, mọi người lần lượt nộp lại danh sách và thông tin của mình, Mạc Gia Kỳ cũng nộp, tờ giấy trắng trên tay chỉ ghi đúng một dòng.
“Có hai cá nhân muốn làm một mình sao?” Giảng viên nhìn hai cái tên ở hai tờ giấy đọc to rõ “An Phong, Mạc Gia Kỳ hai người các em tạo thành một nhóm đi.”
Xung quanh bắt đầu ồn ào hơn hẳn.
Mạc Gia Kỳ nghiêm túc nói: “Học lực em không tốt, làm nhóm sẽ ảnh hưởng đến tiền bối.”
Giảng viên như nắm được trọng điểm: “Như vậy càng phải làm nhóm, em không muốn qua môn sao? Quyết định như vậy đi, đây là sự sắp xếp của tôi.”
An Phong biểu thị sự khó chịu ra mặt nhưng hắn không hề phản bác, nếu hắn không lên tiếng Mạc Gia Kỳ cũng không muốn lo lắng dư thừa, chuyện này đời trước có xảy ra kết quả thì giống, diễn biến thì hoàn khác.
Đến khi xong thì trời cũng sụp tối, là do mây đen giăng kín bầu trời che đi ánh sáng.
Trời quả nhiên đổ cơn mưa lớn, vài người ở kí túc xá đội mưa chạy về, vài người không nhẫn nại cũng tháo chạy, vậy mà hai kẻ giết người ở đời trước lại cách cô không xa.
Trùng hợp Lạc Lạc lại đứng gần An Phong như vậy, bọn họ làm cô thật cay mắt.
Tức giận đến bậc khóc thì không phải, là được rửa mắt có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ, vui mừng đến muốn khóc.
“Cô chủ đợi một lát, tôi đi lấy ô.” Thượng Lâm nói rồi nhấc chân định đội mưa ra xe.
Mạc Gia Kỳ vội vàng kéo anh lại, mưa lớn thế này dù chạy một khoảng cũng rát người.
Miệng vết thương của Thượng Lâm vừa khép lại, cô không nỡ hành hạ người ta.
“Thôi đi đợi tạnh là được, chỉ tầm hai ba tiếng.” Cô xoa xoa hai lòng bàn tay mà nói..