Xe cứu thương đến sau vài phút, Mạc Gia Kỳ bất đắc dĩ phải lên xe cứu thương cùng với đứa bé không có quan hệ, anh lái xe đuổi theo phía sau, đến nơi liền gọi về báo với An quản gia, đem đồ đến cho cô thay.
Bởi vì hai người bọn họ không về sớm như vậy được, Mạc Gia Kỳ đi theo vào phòng phẫu thuật, các bác sĩ, y tá cố gắng gỡ tay đứa bé ra nhưng không tài nào gỡ được.
Nắm chặt đến mức ngón tay của cô đã trắng bệch, giống như nắm lấy sinh mạng một khi buông sẽ không còn cơ hội sống sót.
Thượng Lâm liền nhớ đến chuyện ngày hôm đó, Mạc Gia Uy và Túy Liên nhìn thấy cô ngất xỉu, người thì xanh mặt người thì chung số phận ngất theo.
Xém chút nữa còn đòi chặt tay anh vì không tài nào tách hai người ra được, thay đồ cũng khó khăn phải che một tấm màn ở giữa, hộ lý rất vất vả.
Vừa nghĩ đến hai con người đáng sợ, hai người đấy liền xuất hiện.
Mạc chủ tịch vẫn còn mặc vest, cà vạt lệch đi một chút bước chân hối hả chạy đến chỗ Thượng Lâm, đoán không nhầm là từ chỗ làm chạy thẳng đến đây, Túy Liên bước chân loạng choạng chạy phía sau, còn có An quản gia.
Mạc Gia Uy không nói không rằng đã tát Thượng Lâm một cái rõ mạnh, bao nhiêu lo lắng, hối hả, bất an đều biến thành sức mạnh dồn vào cái tát này.
“Tôi thuê cậu về để lái xe như vậy sao, lập tức cút khỏi đây tiền viện phí của ba cậu cũng đừng hòng mơ mộng đến nữa.”
Trong điện thoại Thượng Lâm vẫn chưa giải thích chuyện là như thế nào, chỉ là nói gặp phải tai nạn đang ở bệnh viện, không ngờ lão An lại kinh động đến hai đại nhân vật này.
Anh vẫn đứng nghiêm túc, đợi Túy Liên tát nốt.
Cái tát đã giáng xuống nhưng nó yên vị trên mặt của Mạc Gia Kỳ, trong lúc tiến hành phẫu thuật lực tay của đứa bé giảm dần đi, nhịp tim ổn định não bộ bị ảnh hưởng nhưng không đến mức vô phương cứu chữa, cách tay còn lại bị gãy, chân trầy xước một số chỗ.
Giữ được mạng sống đã may mắn lắm rồi, Mạc Gia Kỳ lập tức lui ra để các bác sĩ chuyên tâm làm việc của mình.
Cái tát đau điếng làm cho khóe miệng rỉ máu, cảm nhận được vài cái răng bị lung lay không ổn định, Mạc Gia Kỳ ước gì bản thân cũng mạnh được như mẹ của cô.
Nén lại cơn đau, cố gắng nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, đừng đuổi việc anh ấy.”
Túy Liên ngỡ ngàng khi thấy đứa con gái của mình không bị gì, nhưng vệt máu dính ở người rất đáng sợ, nếu không quan sát kỹ còn tưởng cô vùng chạy ra khỏi phòng cấp cứu đỡ cho Thượng Lâm một bạt tay.
Bà ta suy nghĩ có nên chặt cái tay của mình xuống không? Lần đầu tiên đánh con là cảm giác gì? Suy sụp rồi, hối hận đến không cần tay nữa rồi.
Mạc Gia Uy nhìn đến Thượng Lâm, anh liền hiểu ý: “Tôi không để ý, Mạc chủ tịch lo lắng là có cơ sở.”
Tình hình có vẻ như căng thẳng hơn những gì nhìn thấy, cô vội đánh mắt gọi An quản gia đến.
Lão An đưa túi đồ cho Thượng Lâm liền đứng sang một bên.
Mạc Gia Kỳ lời hay ý đẹp không thể nói, bởi vì cơn đau truyền đến mỗi khi miệng khép mở, đành nói ngắn gọn một chút.
“Ba mẹ, con không có việc gì đâu, khi chuyện này ổn thỏa còn ngay lập tức sẽ về nhà.”
Ánh mắt cún con của cô đã thành công làm siêu lòng Túy Liên, Mạc chủ tịch mặc dù tức giận nhưng đã yên tâm được phần nào.
Ông ta gọi một cuộc điện thoại đã có người đến sắp xếp cho Mạc Gia Kỳ mà không cần chờ đợi, Thượng Lâm cũng cung kính nghe theo.
Anh chỉ là người làm công ăn lương, khi ấm ức cũng phải nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại.
Đến phòng bệnh bác sĩ giúp hai người bọn họ xử lý vết thương, bác sĩ vừa ra khỏi phòng Mạc Gia Kỳ thành khẩn chắp tay đặt lên ngang tráng chỉ còn thiếu bước quỳ lạy Thượng Lâm.
“Ba mẹ tôi là lo lắng đến không thể kiểm soát, tôi thay mặt họ xin lỗi anh.”
Thượng Lâm bình ổn đáp: “Tôi không để bụng.”
Huống hồ cô đã chắn giúp anh một cái tát, hai người hòa nhau thôi.
“Ba ra tay cũng nặng thật, răng anh ổn không?” Cô há miệng chỉ vào răng của mình “Chắc sắp dùng tay không nhổ được luôn rồi.”
Thượng Lâm phì cười, giương khóe miệng lên liền cảm thấy đau nhưng nhịn không được, hình ảnh cô chủ nhỏ vượt quá mức cho phép.
“Đừng cười nữa, đau chết đi được.”
Mạc Gia Kỳ cầm túi giấy mà An quản gia chuẩn bị đi tắm một lượt, quay ra đã thấy cảnh sát lấy lời khai của Thượng Lâm, vừa hay cô cũng phải tham gia lấy lời khai.
“Cảm ơn vì đã kịp thời báo cho chúng tôi, có tin tức sẽ liên lạc với hai người.”
Cô nhớ điện thoại có đoạn clip ghi lại cảnh hung thủ bỏ trốn, muốn đưa nó cho cảnh sát.
Thượng Lâm đột nhiên lại nắm lấy tay cô, nhất thời bất ngờ nên không kịp phản ứng, đến khi cảnh sát rời đi cô vẫn chưa nói ra được.
Gương mặt nóng bừng bừng là cảm giác gì đây, hình như sốt rồi..