Lời nói của Mạc Gia Kỳ chưa dứt Thượng Thiên Thiên đã cười nham hiểm, lắc đầu: “Em rành đường lắm đấy, không thuận một xíu nào.”
Bọn họ cùng nhau đi ra đầu hẻm rồi tạm biệt từ đó.
Tạ Dương Tiễn ngồi vào vị trí lái, tùy tiện nói: “An ninh chỗ này không tốt.”
Sự cảnh giác của vệ sĩ Mạc Gia Kỳ không phải là không hiểu, cô hỏi: “Vì mấy dấu tích kia sao?”
Cậu ta gật đầu nói: “Vừa mới xảy ra ẩu đả.”
Lúc đi và cả về đều nhìn thấy vết máu loang lổ trong con hẻm, khá dữ tợn, mùi máu còn vương ở đầu mũi.
Chắc chắn là xảy ra gần đây, càng chắc chắn hơn nữa khi đám người đó chặn đường Thượng Thiên Thiên.
Mất một phút đưa ra quyết định cho địa điểm dừng chân tiếp theo, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn đến một nơi.”
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Tạ Dương Tiễn đi theo chỉ dẫn càng đi hít thở càng không thông, nơi Mạc Gia Kỳ muốn đến là nhà chính.
Cậu ta cũng là lần đầu đến nơi đây, Mạc Gia Uy có vẻ hiền từ với con gái nhưng không hiền với mọi người xung quanh.
Ánh mắt muốn bóp nghẹt người khác cũng chỉ có Thượng Lâm can đảm đối mặt, nghĩ đến đây tay chân cậu ta run rẩy không ngừng.
“Cô chủ, tôi, tôi… Không vào trong có được không?” Gương mặt Tạ Dương Tiễn tái mét.
Mạc Gia Kỳ cảm thấy hoang mang thay cậu ta: “Anh vẫn ổn chứ? Lúc nãy say nắng rồi?”
Tạ Dương Tiễn điên cuồng lắc đầu: “Tôi nhờ dì Lý gọi Thượng Lâm đến.”
Cô nhìn về phía cổng, ý vị sâu xa: “Không cần, anh ở ngoài cũng được.
Trước cổng nhà của họ Mạc không lý nào tôi lại bị bắt cóc một lần nữa.”
Nói rồi bước xuống xe, hít một hơi thật sâu sải bước.
Người làm vườn nghiêm túc cúi chào, cô vui vẻ gật đầu chào hỏi bọn họ.
Buổi trưa Mạc Gia Uy thường không có ở nhà, chính vì thế mới lựa chọn thời điểm này mà trở về.
Túy Liên đang ngồi chăm chú xem tivi, gương mặt trắng trẻo không lấy một nếp nhăn.
“Phu nhân, con gái của người về rồi đây.”
Bà ta không ngoảnh đầu lại, giọng điệu thờ ơ: “Ta cứ nghĩ con sẽ về sớm hơn hoặc là chủ động liên lạc sau cái tát của Thẩm Mị, vị hôn thê của con trai cả nhà họ Yên.”
Một câu nói chứa đựng bao nhiêu thông tin? Mạc Gia Kỳ còn chưa rõ tên của người phụ nữ kỳ lạ kia Túy Liên đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cô có chút bức bách, khí thế của bà ta quá lớn muốn.
Đời trước từ khi Thượng Lâm chết cũng phải cỡ hai tháng sau Tạ Dương Tiễn mới tiếp nhận vị trí của Thượng Lâm, đồng nghĩa với việc chuyện Mạc Gia Kỳ và An Phong đã vỡ lẻ.
Mạc Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng: “Người nhìn con đi mà.”
Túy Liên quét ánh mắt lạnh lùng về phía cô, tia buốt giá chạy quanh người.
Mạc Gia Kỳ phải chịu đựng, trưng bộ mặt cún con nhận lỗi, cô không nài nỉ để được tha lỗi, không nổi giận đùng đùng cãi một trận lớn chọc cho Mạc phu nhân tức đến đỏ mặt.
Mọi thứ đều không có, không dám, cô trân trọng đến mức không muốn cho họ biết bất cứ chuyện gì khiến ông bà Mạc lo lắng.
Mang danh tiếng của người trùng sinh quay trở về, tự tin có thể dàn xếp ổn thỏa nhưng càng ngày càng mất trật tự hơn.
“Người giận sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Túy Liên phút chốc yếu lòng, đưa bàn tay lên sờ sờ má của Mạc Gia Kỳ.
Cho dù dấu vết đã phai nhòa đến mức không thể nhận ra nhưng bà ta cảm thấy nó đang tồn tại, đau như cắt ở trong lòng.
“Lúc đó đau không? Tại sao lại đứng yên cho người ta đánh.”
Mạc Gia Kỳ chậm chạp đáp: “Không còn đau nữa, con cũng đâu biết người ta sẽ đánh.”
Bà ta chỉ lỡ tay tát Mạc Gia Kỳ một cái, tối về đã thức trắng đêm để suy ngẫm, thử hỏi nghe tin con gái bị người khác ức hiếp phải tức giận bao nhiêu?
“Người, là người đánh Thượng Lâm ra nông nổi đó sao?”
“Cậu ta bị gì?” Túy Liên nhíu mày tiếp tục hỏi “Ngày hôm qua chỉ liên lạc bằng điện thoại, ta không gặp mặt Thượng Lâm.”
Xém chút nữa Mạc Gia Kỳ chất vấn Túy Liên vì sao lại đánh người ta tàn nhẫn như vậy.
Trước khi bước vào Mạc Gia còn mang theo chút ấm ức muốn hỏi cho ra lẽ, quyết định này phần lớn là đòi công đạo thay Thượng Lâm.
Tự nhận ra bản thân hình như đem theo cái ý nghĩ vô cùng ngu ngốc, nên trách Thượng Lâm không kiên trì giải thích, hay vì lúc đó Mạc Gia Kỳ quá vội vàng?
Cô giữ bình tĩnh nói: “Hình như té ngã.”
“Chuyện đó con tính giải quyết như thế nào, lần này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần trước.”
Nhìn thái độ nghiêm trọng vừa rồi cũng đủ biết bà ta không phải nói đùa.
Mạc Gia Kỳ đồng ý ngay tức khắc, chuyện này không thể đôi co thêm một phút nào nữa.
Bởi vì Mạc Gia Uy đã về đến cửa nhà, An quản gia vừa ra hiệu cho cô biết.
Chẳng biết vì sao lại về ngay lúc này, nội gián báo tin thì không thể, An quản gia là người của cô.
“Ba, người mệt rồi.”
Ánh mắt vừa nhìn đến ông ta, cô bị thu hút bởi người đàn ông mang nét đẹp trưởng thành.
Có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Mạc Gia Kỳ bị tình yêu dày vò đến đau khổ, tuyệt vọng.
Có cho đống tiền vàng cô cũng không dám rớ tay vào, chỉ dừng ở mức cảm thán.
Mạc Gia Uy đưa tài liệu cho An quản gia đem lên phòng, trầm giọng hỏi: “Hôm nay trời mưa sao?”
“Người sao lại không nghĩ đến con hết tiền rồi?” Cô cười híp mắt “Con vừa mới tiêu sạch bốn tỷ.”
Trợ lý Tần đứng một bên choáng váng không thôi.
Lượng của cậu ta một năm chưa đến mức đó vậy mà cô lại dùng sạch chỉ trong vòng một tháng.
Mạc Gia Kỳ vắt chéo chân kiêu ngạo nói: “Từ tháng này người không cần gửi tiền cho con nữa.”
Mạc Gia Uy dành cho trợ lý một ánh mắt, cậu ta liền rụt vai.
Lão chưa già đến mức lẩm cẩm, mắt vẫn còn tỏ tường nhìn ra chỗ Mạc Gia Kỳ muốn chỉnh trợ lý Tần.
“Chuyện này để sau đi.” Ông ta ngồi xuống bệnh cạnh Túy Liên tiếp tục lên tiếng “Giám đốc Yên, cứ tự nhiên.”
Cái tên làm mưa làm gió hôm qua đến giờ, người đàn ông này phần lớn là ba của Yên Hải Bình, người mà cô cứu ngày hôm đó.
Nhìn thái độ của Yên Xích, Mạc Gia Kỳ chỉ thấy ác ý.
Vừa rồi có phải hoa mắt hay không? Cô xác nhận lại một lần nữa, chính xác là mang theo sự thù địch.
Nghĩ kỹ lại có thể giải thích một cách ngắn gọn, mấu chốt nằm ở Lạc Lạc.
Giọng nói của hắn trầm ấm: “Mạc chủ tịch, tôi không đến để tạo mối quan hệ.
Con gái ông gây ra chuyện lớn, tôi không cần bồi thường nhưng ít nhất cũng phải làm rõ một chút.
Chúng tôi thấp cổ bé họng, không đồng nghĩa với việc sẽ ngồi yên cho các người đè đầu.”
Mồ hôi của trợ lý Tần chảy xuống cầm, rơi vào cổ áo.
Người này rốt cuộc có bao nhiêu can đảm mới có thể mặt đối mặt mà nói ra lời đó, đụng tới Mạc Gia Kỳ rồi.
Túy Liên ngồi bên cạnh cũng trầm ngâm vạn phần, đây là áp đặt tội danh.
Mạc Gia Kỳ giữ thái độ dửng dưng, dù sao cũng không phải bản thân gây ra.
“Tiễn…”
“Ba!” Cô mạo muội chen vào cuộc trò chuyện của người lớn.
Mạc Gia Uy nhướng mày nhìn về phía cô: “Thấy ấm ức rồi sao?”
Cái điệu cười nhếch mép đầy mỉa mai, Mạc Gia Kỳ nói: “Một phần, con được phép nói chứ?”
“Ta chưa bao giờ cấm.”
Chính xác, Mạc Gia Uy để cô thoải mái làm những gì bản thân muốn, cô có thể là nỗi ô nhục của Mạc Gia đó là cách người ngoài nhìn vào phát xét, đối với ông ta chính là sự kiêu ngạo, là sự dung túng.
Cô vui vẻ nhìn về phía Yên Xích: “Tôi hỏi anh ba câu, cứ bình tĩnh đáp.”
Thực sự rất muốn tham lam đòi hỏi nhiều một chút, ba câu cũng đủ rồi.
Yên Xích miễn cưỡng nói ra từng chữ: “Mạc tiểu thư cứ hỏi.”
“Nếu Lạc Lạc lừa gạt anh, anh sẽ xử lý như thế nào?”
“Không thể!”
Mạc Gia Kỳ lắc đầu nén lại nụ cười điên cuồng, cô từng như Yên Xích đặt sự tin tưởng ở mức cao nhất, nhìn vào tính cách tốt bụng, lời nói ân cần luôn nghĩ cho đối phương, câu hỏi sẽ bị gạt phăng ngay lập tức.
“Tôi cần câu trả lời.”
Ánh mắt của hắn muốn nuốt chửng cô, tức giận khẳng định: “Tôi tin tưởng vào Lạc Lạc.”
Lúc hắn đi công tác không có ở trong nước, chính Lạc Lạc là người tốt chủ động liên lạc.
Giúp hắn trông chừng Yên Hải Bình, tiền viện phí, tiền sinh hoạt của cậu nhóc trong những ngày đấy Lạc Lạc đều không lấy một xu.
Yên Xích đương nhiên không có lý do nào để nghi ngờ một người tốt.
Hai câu hỏi còn lại Mạc Gia Kỳ hết hứng để hỏi.
Túy Liên đóng quyển sách đang đọc dang dở, lạnh lùng: “Ngu muội.”
Mạc Gia Uy biết rõ mọi chuyện chỉ ngồi xem kịch hay, thế lực của ông ta đủ để lật vụ án, nhưng Mạc Gia Kỳ chính là không muốn điều đó.
Sỡ dĩ Mạc chủ tịch giữ dáng vẻ bình thản bởi vì Thượng Thiên Thiên chưa tiết lộ sự tình ngày hôm đó.
“Anh về đi, không tiễn.” Mạc Gia Kỳ nhẹ như không mà nói.
Yên Xích bị Mạc Gia chọc cho tức điên, Yên Hải Bình là đứa con với người vợ cũ, hiện tại hắn đang đính hôn với Thẩm Mị.
Hoàn cảnh có thể nói khốn đốn hơn những gì người ngoài nhìn vào, Tiểu Bình là chỗ dựa cuối cùng.
Thời gian ở bên cạnh cậu bé không được nhiều, còn phải lo nghĩ vấn đề tiền bạc, muốn củng cố quyền lực của bản thân, chống lại nhà họ Thẩm.
Tuy danh tiếng lớn mạnh nhưng đằng sau cũng chỉ có một mình, sao bằng gia tộc Thẩm Thị, sao dám so với Mạc Gia.
Lạc Lạc xuất hiện vào lúc tâm trí hắn yếu mềm nhất, vào khoảng thời gian rối rắm, như một liều thuốc làm dịu đi tất cả.
Yên Xích cố gắng ghi nhớ cảm giác phẫn uất này, rồi có một ngày hắn sẽ bắt gia đình nhà họ Mạc cúi đầu xin lỗi, phải cầu xin dưới chân hắn.
Lúc nãy định dùng chút thủ đoạn về làm việc dưới trướng Mạc chủ tịch, sự xuất hiện của Mạc Gia Kỳ khiến Yên Xích nhịn không được mà thay đổi kế hoạch.
Bầu trời trong xanh không một áng mây, đường về của hắn chẳng ai che chở..