“Trong quá khứ xảy ra chuyện gì sao?” Thượng Lâm nhẹ nhàng hỏi.
Mạc Gia Kỳ bừng tỉnh: “Có khỉ gì?”
Cách nói chuyện làm anh thật sự ngạc nhiên, Mạc Gia Kỳ ý thức được việc tuổi tác của mình có phần nhỏ hơn vệ sĩ nên rất cẩn thận khi nói chuyện, cùng nhau làm việc một tháng hơn cô đều giữ đúng chuẩn mực, thế mà hôm nay lại nói năng cộc lốc.
Vội vàng sửa lời: “Trong lần sốt cao tôi bị mất trí nhớ, kí ức đến lúc bản thân mười tuổi trở về hiện tại, đều tốt đẹp.”
Đến năm mười sáu tuổi cô phát hiện ra bản thân được nhận nuôi bởi Mạc Gia, điều tra chỉ được tầm đấy.
Mạc Gia Uy muốn che giấu người ngoài có đào bới mười tất đất cũng vô dụng.
Chuyện đó đã không còn quan trọng, cô quay về với mong muốn làm bọn họ vui vẻ mà sống.
Mạc Gia Kỳ quay người vào lại xe, nhìn ngắm bao nhiêu đó là đủ rồi, còn nhìn nữa sẽ trở nên nhàm chán.
Cô chở Thượng Lâm đi một vài nơi mà cô với Lạc Lạc từng đi qua, trước tiên phải ghé qua nông trại hoa khổng lồ của Túy Liên.
Cô hỏi thích thú hỏi: “Anh thích hoa Thanh Anh không?”
“Tôi không rành về hoa cỏ.” Thượng Lâm thành thật trả lời.
“Trước đây tôi rất thích loài hoa Thanh Anh, nó mang biểu tượng của tình yêu, một tình yêu dịu dàng, màu sắc cũng trùng với màu mà tôi yêu thích.”
Từ khi An Phong ép cô phải tự sát, liền không muốn nhìn thấy loài hoa đó nữa.
Ý nghĩa của nó cũng không còn phù hợp với những kẻ đã mất đi giấc mộng, cầm đóa hoa Thanh Anh như một sự trêu đùa, chính là cười nhạo Mạc Gia Kỳ từng tin vào một tình yêu dịu dàng của hắn đối với cô.
Lúc trước từng cánh hoa Thanh Anh đem đến một sự ảo tưởng về tình yêu, nay lại dập tắt đi từng chút một.
Cô lại tiếp tục nói: “Từ khi gặp được anh tôi đổi ý rồi, tôi thích hoa hồng trắng.”
“Sao lại liên quan đến tôi?”
“Tôi cũng không biết nhưng chắc chắn có liên quan.”
Bởi vì ý nghĩa của hoa hồng trắng là khởi đầu mới, rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Mạc Gia Kỳ bước xuống xe, đứng trước nông trại hoa của Túy Liên.
Người làm ở đây đã rõ thân phận cao quý của cô, ai nấy cũng cúi đầu chào hỏi.
“Mọi người nghỉ tay một chút, ăn xong lại làm tiếp.”
Trên tay Mạc Gia Kỳ cầm cả núi đồ, còn Thượng Lâm giống như ông chủ trên tay trống trơn, cực kỳ nhàn hạ.
Mọi người lắc đầu chẳng biết nói gì, vài người nhìn anh với ánh mắt ác ý.
Mạc Gia Kỳ lúc nhỏ hay đến nông trại hoa, sớm đã quen biết với tất cả mọi người.
Bọn họ còn lớn gan xem cô là con cháu trong nhà, người ở đấy rất thân thiện.
Lớn lên cách vài tháng mới nhớ mà chạy đến, đời trước từ khi gặp An Phong đều không vác mặt đến lần nào nữa.
“Bà chủ vừa mới rời đi, bàn chuyện làm ăn lớn sắp tới.” Ông lão nhìn qua chỗ Thượng Lâm hỏi “Cậu ta là bạn trai mà bà chủ nói sao, được cái giao diện nhưng không biết điều một chút nào.”
Cô gái bên cạnh ông lão nói ngay lập tức: “Ai để con gái nhà người ta xách đồ như vậy chứ?”
Bên ngoài có tự cao tự đại, kiêu ngạo đến mức nào chỉ bên ngoài phán xét, bước vào nông trại hoa cô lại trở về dáng vẻ đứa nhóc chưa lớn của bọn họ mà thôi.
Mạc Gia Kỳ tươi cười nói: “Hôm trước bảo vệ cháu mới bị thương đó chứ, anh ấy là vệ sĩ.”
Bà lão lắc đầu: “Ánh mắt của vệ sĩ là như vậy sao? Xem chừng bà chủ sẽ đánh cậu đấy, cậu vệ sĩ.”
“Đừng dọa Thượng Lâm nữa.” Mạc Gia Kỳ đưa bữa trưa qua cho bà lão “Cháu đi dạo một chút.”
Cô đi phía trước, anh đi phía sau đi hết chỗ này đến chỗ kia.
“Lần sau tôi sẽ đem Thiên Thiên đến, con bé chắc không hợp với chỗ này.”
Thượng Lâm nhìn hết loài hoa này đến loài hoa khác, bỏ ngoài tai câu nói của cô chủ nhỏ.
Mạc Gia Kỳ hắn giọng hỏi: “Anh bị điếc rồi sao?”
“Vẫn còn nghe thấy, cô chủ muốn hỏi gì?”
Cô kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Tôi nói sẽ đưa Thiên Thiên đến vào lần sao, biết chắc là con bé không hợp với những chỗ này, anh có thắc mắc vì sao tôi biết không?”
“Ngày cô chủ đi với Tạ Dương Tiễn đã đến nhà của tôi, leo gần cả trăm bậc thang.
Chân không ổn vì lẽ đó, thấy dấu vết ở trong con hẻm nên đoán Thiên Thiên đánh bọn người gây chuyện, từ đó suy ra con người của Thiên Thiên rất mạnh mẽ không thích những thứ yếu mềm như này.”
Một màn giải thích cặn kẽ, Mạc Gia Kỳ bị cướp hết lời thoại chỉ đành hỏi: “Vì sao anh biết.”
Từ người tạo nên sự tò mò trở thành nạn nhân.
Thượng Lâm nhìn cô đáp: “Tạ Dương Tiễn báo cáo lại.”
Cậu ta chẳng biết chuyện Thượng Thiên Thiên ra tay đánh người, nhưng nói đến dấu vết anh liền hiểu câu hỏi mà cô muốn hỏi.
Anh lại nói tiếp: “Những thứ xinh đẹp nó đều thích.”
Mạc Gia Kỳ tiếp lời: “Vậy thì tốt rồi.”
“Lần trước là tôi hiểu lầm.”
Mạc Gia Kỳ lấy điện thoại ra chụp lại hoa hồng trắng, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi nhầm tưởng, cô chủ lấy công việc của tôi để uy hiếp Thiên Thiên, say khiến con bé làm việc.”
“Tôi từng muốn giải thích nhưng không thành.” Cô nhìn vào bức ảnh vừa chụp nói “Dần dần quên mất.”
Tùy tiện đặt tấm ảnh mới chụp làm ảnh nền điện thoại, đến khi ý thức được điện thoại đang dùng là của ai mới biết mình vô ý đến cỡ nào.
Mạc Gia Kỳ vào thư viện ảnh tìm lại tấm ảnh vừa bị thay thế, hay rồi chỉ tồn tại duy nhất một tấm.
Cô ấp úp nói: “Tôi tha thứ cho anh rồi, anh cũng tha thứ cho tôi đi.”
Thượng Lâm khó hiểu hỏi: “Cô chủ muốn nói đến chuyện gì?”
“Ảnh nền điện thoại, tôi lỡ thay rồi.” Mạc Gia Kỳ nôn nóng giải thích “Tôi vô ý quá, cứ tưởng đang dùng của mình, tôi biết lời xin lỗi rất khó nghe.”
Sắc mặt của Thượng Lâm chùng xuống trông thấy rất rõ, anh đứng im bất động làm Mạc Gia Kỳ càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Cô nhanh chóng nghĩ đến Nguyệt Nhi: “Tôi vẫn còn có cách, nhờ chị Nguyệt Nhi khôi phục lại giúp anh.”
“Vậy thì lấy ảnh của cô chủ làm ảnh nền là được rồi.”
Câu nói làm Mạc Gia Kỳ khựng lại, cô ngây ngốc nhìn anh lát sau mới có phải ứng, nhanh chóng đều phối biểu cảm trên gương mặt.
“Chụp, chụp cho đẹp vào.”
Thượng Lâm nhận lấy điện thoại, nghiêm túc canh chỉnh góc.
Phía đằng xa, những người làm trong nông trại cũng đưa đầu ra hóng chuyện, bàn tán sôi nổi.
“Tôi chụp rồi, mách lại với bà chủ mới được.”
“Tiểu Kỳ ngây thơ quá, không nhận ra những hành động của cậu vệ sĩ kia.”
“Các người thôi đi, tôi dám cá người ta làm việc nghiêm túc."
Thượng Lâm chụp xong nhanh chóng dùng làm hình nền, Mạc Gia Kỳ đứng bên cạnh chỗ trồng hoa hồng trắng, nụ cười ái ngại.
Cô kéo gần khoảng cách đưa đầu vào xem ảnh của chính mình, vô cùng ngạc nhiên: “Anh chụp đẹp vậy sao, thật sự lãng phí một tài năng mà.”
Vòng vo một hồi, Mạc Gia Kỳ cũng nói: “Xin lỗi.”
“Tôi không có quyền để oán trách.”
“Anh muốn tôi làm gì đây?”
Thượng Lâm dứt khoát nói: “Từ giờ trở đi phải để tôi đi phía sau cô.”
Mạc Gia Kỳ gật đầu ngay lập tức, nếu Thượng Lâm bị thương sẽ giống như ngày hôm nay cô cầm lái, anh chỉ việc đi theo bên cạnh.
Chuyện dễ dàng như vậy vẫn nằm trong khả năng.
Cô như một con cún to quấn lấy Thượng Lâm, dỗ dành anh khiến đám người hóng chuyện càng cay mắt.
Đồng ý dễ dàng như vậy cũng chẳng phát hiện, bản thân đã sập bẫy của Thượng Lâm.
Anh không có rộng lượng như cô nghĩ, vị trí thuộc về bản thân nhất định sẽ mãi không thể nhường cho người khác.
Cô theo sự chỉ dẫn của Thượng Lâm lái xe đến nơi sửa chữa điện thoại, Mạc Gia Kỳ nghĩ anh còn để bụng chuyện vừa nãy nên muốn cô mua cái mới.
Một lát sau liền rõ, anh sớm đã đem điện thoại đi sửa.
Đến lúc tính tiền Mạc Gia Kỳ phát hiện ra một điểm khó nói, lỡ dồn hết số tiền vào thương hiệu quần áo, là tất cả số tiền mà bản thân có.
Cô kéo tay áo Thượng Lâm, nhỏ giọng: “Cho tôi mượn tiền, sau này trả.”
Anh rút thẻ của mình ra để thanh toán, nhân viên cười thầm.
Trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ hình tượng tổng tài che chở bảo bối của mình, hai người bọn họ cũng quá giống rồi.
Thượng Lâm vào vai vệ sĩ nhưng có ai lần đầu gặp đã nhận ra? Mạc Gia Uy tuyển chọn cũng quá tốt rồi.
Đến lúc quay ra xe, cô trả điện thoại về cho chính chủ.
Khởi động điện thoại của mình, kiểm tra một số thứ, lát sau hốt hoảng đứng ngồi không yên.
“Đoạn clip ghi lại cảnh tẩu thoát mất rồi.” Cô lo lắng nhìn sang anh nói “Tôi quay vào trong một lát.”
Thượng Lâm lập tức ngăn cản: “Không phải đâu, là tôi dùng thân phận của mình đến sửa.
Cho dù người đứng đằng sau gây tai nạn cũng không thể biết được.”
“Nhưng đây là chứng cứ chứng minh tôi trong sạch.”
Anh bình tĩnh giải thích cho cô hiểu: “Cô chủ không nghi ngờ đoạn clip mất trước khi đem đi sửa sao? Hoặc có thể nghi ngờ tôi.”
Nghi ngờ người nhân viên sửa điện thoại, lại một lần nữa bỏ qua Thượng Lâm, tại sao chứ?
Cô nhìn anh với ánh mắt hoảng loạn.
Một câu khẳng định của Thượng Lâm làm cô yên tâm vạn phần: “Tôi sẽ không đẩy cô xuống biển.”
Anh khiến người ta tin tưởng hơn An Phong, cảm giác an toàn tuyệt đối, chính vì thế Mạc Gia Kỳ luôn loại Thượng Lâm ra khỏi viện tình nghi.
Mạc Gia Kỳ lại trở về dáng vẻ xa cách nhân loại.
“Vẫn còn nằm trong điện thoại của tôi.” Anh phát đoạn clip để chứng minh “Yên tâm rồi chứ?”
Khi ở vườn hoa cô mở thư viện ảnh hoàn toàn không thấy, lập tức hỏi: “Lúc nãy tôi không thấy.”
“Điện thoại có nhiều chức năng, tôi chỉ tận dụng nó mà thôi.”
Trọng điểm không còn nằm ở chỗ đoạn chip, Mạc Gia Kỳ lẽ nào ngu đến mức không nhận ra.
“Anh lừa tôi?”
Thượng Lâm im lặng không đáp, cô nói đúng sự thật rồi còn biện minh gì được nữa.
Mạc Gia Kỳ định nổi giận nhưng đối phương im lặng, ngoan ngoãn thừa nhận, rốt cuộc là không nỡ.
Cô đem theo sự lạnh nhạt đi chơi hết nguyên ngày hôm nay, chủ yếu là đi xem phim, cô chọn thể loại cảnh sát nằm vùng làm Thượng Lâm hoảng loạn nhiều một chút.
Anh là trực tiếp bị ép từ chức, đến nằm vùng còn không giống, đây là một loại tổn thương cực kỳ sâu sắc..