Thẩm Thị gà bay chó nhảy, chưa nói Thẩm Gia loạn hết cả lên.
Nguyên nhân là vị Thẩm phu nhân - Ly Giang nhìn thấy tin tức thì phát điên.
Tức giận lái xe đến phim trường, tìm cái cô diễn viên kia trút giận.
Hình ảnh còn chưa được làm rõ bà ta đã hành động, Túy Liên xuất phát cùng thời điểm nhưng đến trễ hơn hai phút.
Tìm một chỗ thích hợp để xem màn kịch phía dưới, nói cho cùng cái cô diễn viên đó cũng thật xui xẻo bị Mạc Gia Uy nhắm trúng, sự nghiệp phía trước coi như xong rồi.
Ông ta tốt bụng bảo trợ lý Tần làm mờ, còn điều tra thế nào phải hỏi Thẩm phu nhân.
Túy Liên đang do dự có nên giúp cô gái trẻ đó hay không, chút lý trí đã mách bảo, bà ta lập tức ra lệnh.
“Lục Minh bảo vệ cô gái đó.
Đừng để bà ta đạt được mục đích.”
Lục Minh gật đầu làm theo lời của Mạc phu nhân.
Thẩm Cửu lên trang nhất đã là gì chiều hôm đó Thẩm phu nhân cũng góp mặt, tin tức Thẩm Mị còn chưa bị dìm xuống, gia đình bọn họ thật biết cách nổi tiếng.
Mạc Gia Kỳ xem xong chỉ biết lắc đầu, hai con người kia đã hành động rồi.
Cô quay sang hỏi Thượng Thiên Thiên: “Em cá cược với chị không?”
Con bé đang xem tin tức nhà họ Thẩm trên tivi cùng Mạc Gia Kỳ, nghe thấy cô hỏi liền lắc đầu: “Chuyện rõ ràng như vậy, còn cá cược người thua chắc chắn là em.”
Có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại bọn họ là anh em ruột có suy nghĩ giống nhau là chuyện bình thường.
Mạc Gia Kỳ buồn chán tiếp tục theo dõi tin tức nhà bọ họ, ba mẹ giúp một tay là cảm giác gì?
Sung sướng a.
Nhưng có chút khó chịu, bởi vì người nào đó đang giận thì phải.
Thượng Lâm tâm tình không tốt đã vào phòng nghỉ trước, anh xác nhận Mạc Gia Kỳ không còn lịch trình mới trốn trong phòng.
Mạc Gia Kỳ nghĩ anh không vui vì chuyện ngày hôm qua nhưng thực sự Thượng Lâm có chuyện riêng, khi Thẩm Mị tát cô, anh nói đi vệ sinh thực chất gọi điện cho đồng nghiệp cũ hỏi xem chuyện tai nạn của Yên Hải Bình rốt cuộc là do ai xử lý mà chậm trễ như vậy.
Anh tự tay điều tra rồi nộp cho cục trưởng cho rồi.
Tiến độ rùa bò của bọn họ khiến anh thật sự rất chướng mắt, anh lại không hề biết Mạc Gia Kỳ thật ra biết mọi chuyện, đến cả người gây ra tai nạn.
Thượng Lâm thức hết một đêm rốt cuộc cũng biết được kẻ đầu sỏ, còn định giao chứng cứ cho cục trưởng, người đó lại gửi một tin nhắn cực kỳ ngắn gọn cho anh.
Tin nhắn là một dãy mật mã hẹn gặp vào hai ngày sau.
Ông ta đã nhắn như vậy, anh không tự ý liên lạc trước đợi hai ngày sau sẽ nói rõ mọi chuyện cũng không muộn.
Ngày hôm sau khi đưa Thiên Thiên về nhà, Mạc Gia Kỳ tiếp tục đi học như mọi khi.
Thượng Lâm sợ cô có chướng ngại tâm lý nhưng ngoài dự đoán người bị đe dọa lại thoải mái một cách kỳ lạ, người bảo vệ như anh lại lo lắng thay.
Thượng Thiên Thiên sau khi bị phát hiện vẫn tiếp tục công việc như cũ, còn có sự cho phép của Mạc Gia Kỳ.
Đúng là sự thiên vị không hề nhỏ mà.
Hôm nay là ngày cô học cùng lớp với Lạc Lạc, rất mong chờ phản ứng của người kia khi thấy cô bình an vô sự.
Mạc Gia Kỳ tuy không nói nhưng đã biết người đứng sau mọi chuyện.
Thẩm Gia bị ông bà Mạc trút giận đến nổi có mặt trên khắp các trang mạng, nhưng bọn họ không phải là hung thủ thật sự.
Cô không minh oan cho bọn họ bởi vì Thẩm Mị tự đâm đầu vào, nên hứng chịu cơn thịnh nộ của Túy Liên.
Tai nạn ngày hôm qua, chiếc xe đâm từ phía sau đích thị là của Thẩm Gia, nhưng chiếc xe đâm từ bên hông có thể gây nguy hiểm đến tính mạng chỉ có thể là Lạc Lạc mà chủ ý đó không ai khác ngoài Lạc Khiêm.
Mọi chuyện chỉ dừng lại ở suy nghĩ của Mạc Gia Kỳ, nhưng khi nhìn thấy phản ứng kinh ngạc kia, cô lại tin những suy luận của mình là đúng.
Từ khi nhìn thấy chiếc xe chực chờ ở dưới bãi đỗ xe của tập đoàn ULK Mạc Gia Kỳ đã cảm thấy rất không bình thường, thời điểm đó hẳn là Mạc phu nhân chưa ra tay với nhà họ Thẩm.
Bọn họ không lý nào lại nhắm vào cô, chỉ còn một đối tượng là Lạc Lạc, cô ta sợ một ngày nào đó sự thật bị phơi bày nên cố ý gây tai nạn.
Lá gan cũng lớn thật, cô đang đợi chờ Yên Xích thấy rốt cuộc thế nào là phát hiện muộn màng.
Vậy mà dọa đến Lạc Lạc thấp thỏm không yên, nếu một người nắm giữ bí mật cô cũng sẽ có tâm trạng như Lạc Lạc, nảy sinh ý định trừ khử lả đều không thể tránh khỏi.
Nghĩ như thế liền quay sang nhìn Thượng Lâm với ánh mắt thăm dò.
Anh khó hiểu nhướng mày hỏi: “Cô chủ có vấn đề gì sao?”
Mạc Gia Kỳ chớp mắt vài cái, lắc đầu.
Tầm nhìn của cô đột nhiên lướt qua thân ảnh của một người giống hệt An Phong, định thần nhìn lại một lần nữa người này đeo khẩu trang nhưng không thể nào sai.
“Cậu ta từ bữa cho cô chủ điểm không đã đến học chung.” Thượng Lâm nhìn theo tầm mắt của cô mà nói.
Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên, vẫn may là chưa xóa kết bạn cô nhắn tin hỏi: “Anh làm gì ở đây?”
Định gửi nhưng cô nghĩ lại lớp học vẫn còn nhiều người, đến tìm Lạc Lạc thì sao? Đâu nhất thiết là tìm cô, tự đập vào đầu mình một cái cho tỉnh ra, vô tình chạm vào nút gửi.
Cô vội kéo Thượng Lâm che chắn.
Anh để cô tùy ý di dời, lười hỏi đang làm trò mèo gì?
An Phong rất nhanh đã trả lời tin nhắn: “Đừng nhìn đến chỗ tôi, Lạc Lạc sẽ biết.”
Mạc Gia Kỳ đặt dấu chấm hỏi lớn.
Lạc Lạc đang bắt cá nhiều tay hay sao? Hắn lại sợ cô ta phát hiện?
Cô đưa điện thoại của mình cho Thượng Lâm nhỏ giọng: “Trả lời tin nhắn hộ tôi, nói là sợ rồi thì hủy kết bạn đi.”
Anh càng khó hiểu hơn: “Tay cô chủ bị thương sao?”
Lời này có vẻ quan tâm nhưng nghe ra cứ mỉa mai thế nào ấy, cô đưa mắt nhìn lên giảng đường bình tĩnh nói: “Đọc tin nhắn là rõ, tay tôi vẫn hoạt động bình thường.”
Thượng Lâm nhìn đến dòng tin nhắn của An Phong, hỏi nhỏ: “Cô chủ ghen sao?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi thích hắn ta?” Mạc Gia Gia lấy tay chỉ vào mình với vẻ mặt khó hiểu.
Một tháng trước hai con mắt của anh nhìn thấy rõ, nhưng nói ra sợ làm cô khó xử.
Ngoan ngoãn làm theo lời giao phối trả lời tin nhắn của An Phong.
Nhận được hồi đáp, hắn liền nhắn lại: “Cô hiểu lầm rồi.”
Thượng Lâm đưa cho Mạc Gia Kỳ xem rồi hỏi: “Trả lời thế nào?”
Thật lòng Mạc Gia Kỳ vẫn ghi thù con không mà hắn ban cho, xém chút nữa là điểm số bị ảnh hưởng.
Cô định mặc xác hắn nhưng nghĩ lại người hôm quá cứu một mạng chính là An Phong, ông trời thật biết trêu đùa người khác.
An Phong từng ép cô đến mức phải tự sát, là gián tiếp kết liễu mạng sống, bây giờ lại cứu cô một mạng.
Cả hai xem như hòa.
Thượng Lâm tuy im lặng nhưng nhận ra được thái độ của Mạc Gia Kỳ đối với An Phong không còn lạnh lùng như trước, thử hỏi những ngày trước không phát hiện tra vị trí của hắn hôm nay sao lại để ý đến con người đó.
Chính là nói ngày hôm qua An Phong ghi điểm trong mắt cô rồi.
Còn chưa biết phải trả lời thế nào An Phong tiếp tục gửi đến một tin nhắn: “Có thể cho tôi một chút thời gian để giải thích không?”
Mạc Gia Kỳ gật đầu, Thượng Lâm có vẻ hơi trầm xuống rất nhanh sau đó điều chỉnh cảm xúc như bình thường.
Đến cuối buổi học Lạc Lạc đi đường cô ta, cô đi đường của cô không ai chạm mặt ai.
Nhưng cô ta rõ ràng muốn cô nhìn thấy cảnh tượng Yên Xích đến đón cùng với Yên Hải Bình.
Một nhà hạnh phúc sao, Mạc Gia Kỳ nhìn thấy thì trong lòng vui mừng không thôi, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Thượng Lâm đứng một bên không nói gì.
Bọn họ đến nơi đã hẹn trước, An Phong chậm trễ hơn một chút.
Nếu là đời trước cô đã không tiếc mặt mũi mời hắn đi chung xe, đúng là mù quáng hết chỗ nói.
Trong lúc chờ đợi Mạc Gia Kỳ nhận được tin nhắn của công việc mà cô ứng tuyển, ngày mai có thể bắt đầu, bọn họ sẽ gửi mẫu sản phẩm đến tận nhà.
Cô hào hứng quay sang nói với Thượng Lâm: “Tôi sắp trả nợ cho anh rồi, có vui không?”
“Không vui.” Anh bình tĩnh đáp.
“Vậy thì tôi quỵt nợ luôn nhé!”
Thượng Lâm gật đầu không đáp.
Thái độ của anh thật kỳ lạ, Mạc Gia Kỳ còn đang vui mừng vì công việc vậy mà bị anh phá hỏng hết tâm trạng.
Bỏ chuyện này sang một bên, An Phong đã đến, cô nhìn thấy hắn liền bày ra vẻ mặt khó ở.
Hắn gọi nước xong ngồi xuống đối diện, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước tôi hiểu nhầm cô, nghĩ Lạc Lạc là con người tốt.
Thật xin lỗi!”
Mạc Gia Kỳ suy nghĩ ngoài lề một chút, cô thật muốn xem An Phong đời trước nhìn thấy dáng vẻ thật của Lạc Lạc, muốn nhìn thấy gương mặt hối hận như lúc này.
Chắc chắn là không có cơ hội, cô mất kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói không có hứng thú nghe anh kể Lạc Lạc tốt ở điểm nào rồi mà?”
An Phong vội vàng giảng thích: “Ý tôi không phải kể cô ta tốt, lần trước ở của tiệm cafe nhìn thấy thân người Lạc Lạc như vậy tôi cứ nghĩ cô tức giận ức hiếp cô ta, không ngờ chính cô ta là người tự biên tự diễn.”
“Hóa ra là anh không bị mù.” Mạc Gia Kỳ chế giễu.
An Phong thẳng thắn thừa nhận: “Thời điểm đó tôi thực sự là kẻ mù.”
Khi cùng Lạc Lạc và người phụ nữ sắc sảo rời khỏi cửa tiệm cafe, hắn đi mua một vài thứ giúp Lạc Lạc, đến khi trở lại đã nghe được cuộc trò chuyện, Lạc Lạc và người phụ nữ đó đã lên kế hoạch từ trước để bắt nạt cô, chính hắn cũng là một nhân vật quan trọng trong vở kịch.
Cô ta thật sự quá tự tin, tự tin đến mức cố ý cho An Phong nghe thấy.
Còn lấy chuyện mạc Gia Kỳ gây tai nạn ra để uy hiếp An Phong để Mạc Gia Kỳ đạt được con không trong bài tập nhóm.
Nếu An Phong dám nói chuyện này ra cũng là lúc sự thật của vụ tai nạn được phơi bày..