Thượng Lâm tìm đến tay cô một lần nữa, lần này dùng sức nắm lấy rồi đặt xuống nụ hôn thật rõ ràng.
Doãn Hiếu tựa lưng ở cửa cũng thấy cảnh này, hắn nhún vai giữ im lặng.
Trên đường về nơi làm việc, anh lại không rõ lý do mà quay xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Hắn ngồi trong xe bị ép theo đến đây, vừa nãy lướt qua hai vị kia thấy rất quen mặt nhất thời không nhớ ra.
Thượng Lâm mân mê những ngón tay trắng mịn, mở miệng: “Tôi nghèo như thế muốn nuôi cũng đâu thể.”
“Gì chứ?” Cô bĩu môi.
Anh rõ ràng là giám đốc điều hành, khi xuất hiện trên ống kính hoặc là sáng nay đều vác trên người toàn hàng hiệu mà chính xác là thương hiệu của WJ, Hạ Minh Tây giờ đây đã thành công rực rỡ, dẫn đầu trong và ngoài nước.
Muốn đặt thiết kế riêng phải là người có rất rất nhiều tiền, còn Mạc Gia Kỳ là ngoại lệ.
Tủ đồ là do Hạ Minh Tây thiết kế riêng, không xuất hiện trên thị trường.
Cô cũng không phải là không biết Thượng Lâm từng nhờ vở thiết kế đồ đôi với cô nhưng Hạ Minh Tây đã thẳng thừng từ chối.
Thất Diệp luyến thoắt bao nhiêu, Hạ Minh Tây kín tiếng bấy nhiêu, ít khi ra mặt.
“Thật sự rất nghèo.” Thượng Lâm khẳng định.
Mạc Gia Kỳ ghét phải đôi co: “Được, được tôi dùng tiền của mình thuê anh làm hộ lý riêng.”
Doãn Hiếu bước vào ho khan vài tiếng: “Vị cô nương này không thể đâu.”
Mất một lúc cô mới nhớ được chủ nhân của giọng nói cợt nhả này, cô đáp: “Tôi nói đùa thôi, ai lại muốn chăm sóc kẻ không có gì trong tay.” Ngoại trừ tiền.
Nhưng cô từng muốn bày tỏ tấm lòng chân thành này với An Phong, người ngoài nhìn vào nói cô ham m.ốn vật mới có rồi sẽ bỏ, cô cũng thừa nhận cái sự áp đặt đó rồi.
Doãn Hiếu sững lại vài giây, gương mặt trở nên khó coi.
Thượng Lâm thừa biết tên điên này đã lên cơn rồi, sợ hắn phát bệnh vội vàng lên tiếng: “Anh ra ngoài trước, tôi sẽ ra sau.”
Hắn còn muốn hỏi gì đó nhưng lại xoay người rời đi, căn phòng trở nên yên lặng hơn.
Mạc Gia Kỳ mở lời trước: “Anh có việc thì đi giải quyết đi, tôi đã ổn rồi.”
“Em đeo nó thật hợp.” Thượng Lâm sờ lên chiếc nhẫn được đeo lên ngón áp út kia.
“Thật sao?” Cô giấu lại nỗi buồn nói tiếp “Sau này đừng tặng kim cương nữa.”
Trên người vác quá nhiều đồ có giá trị sợ rằng một ngày không xa sẽ gặp cướp, mất thì tiếc vì từng vật đều mang ý nghĩa riêng.
“Em thích loại nào?”
“Tặng cục đá thô là được.”
“Kim cương thô?”
“Cục đá.”
Mạc Gia Kỳ đưa tay ra phía trước muốn tìm kiếm thứ gì đó, anh bắt lấy đưa lên mặt mình.
“Tôi cho em sờ.” Thượng Lâm không biết ngượng mà nói ra lời này.
Cô chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, cảm nhận từng đường nét, sau lại di chuyển xuống tìm đến vòng cổ, sờ đến chiếc nhẫn.
“Sao anh lại có được nó, tôi tưởng bản thân làm mất rồi.”
Thượng Lâm khẽ cười trong sự xót xa, anh cứ nghĩ cô cố ý đặt nó trong bánh kem là cố ý tặng nó cho anh thay vì lời nói công khai, hóa ra mình anh tương tư.
“Vô tình nhặt được, chiếm làm của riêng.”
Cô biết rõ tính nết anh rất ngay thẳng, nhất định là bằng cách khác mà có được nhưng không truy hỏi.
“Người bên ngoài còn đang đợi.”
Anh vội vàng hỏi: “Hai năm nay em vẫn đợi tôi chứ?”
“Không.” Cô dứt khoát đáp.
Thật khó để miêu tả nhưng cô biết rõ nếu đáp án ngược lại đối phương sẽ hi vọng, mong là cô nghĩ nhiều.
Mạc Gia Kỳ cảm nhận anh đã rời khỏi chỗ ngồi, muốn giữ anh nhưng đôi tay bất giác nắm chặt lấy nhau, nơi anh chạm qua vẫn còn chút hơi ấm.
Thượng Lâm kề sát vào tai cô, thì thầm: “Đợi thêm một năm nữa có được không?”
Khuôn mặt Mạc Gia Kỳ ửng đỏ vành tai trốn không thoát bị anh nhìn thấy, lời nói vừa rồi như gió thoảng mây bay, phản ứng này mới chân thật là đáp án người ta muốn nghe nhất.
Thượng Lâm sẽ không biến bản thân thành thuộc hạ kia, anh rời đi bỏ lại nhịp tim đang nhảy loạn cho Mạc Gia Kỳ.
Hai tháng trôi qua kể từ khi Mạc Gia Kỳ mất đi ánh sáng.
Những người cô quen lần lượt đến bệnh viện hỏi han, Thất Diệp sa sút trông thấy nhưng tiếc rằng cô không được diện kiến.
Hạ Minh Tây cũng xuất đầu lộ diện, chị ta im lặng nhưng tay đã đăng tải dòng trạng thái ‘Cần người hiến mắt, có hậu tạ’.
An Phong đem công việc đến phòng bệnh, bầu bạn cùng cô.
Cổ phiếu của tập đoàn ULK tiếp tục giảm, bên ngoài đã rầm rộ tin tức Mạc Gia sắp phá sản.
An Phong kín miệng chẳng lý nào cho cô biết hiện trạng này, nhưng một ngày bọn họ bị đám phóng viên tìm đến tận cửa phòng bệnh vip.
“Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?”
An Phong kéo hết rèm cửa, giọng nói thản nhiên như không có gì: “Phòng kế bên là người nổi tiếng.”
“Anh đến đây, đám mèo biết phải làm sao? Ai cho bọn chúng ăn?” Mạc Gia Kỳ vừa mân mê tay mình vừa hỏi.
Hắn thở dài đáp: “Cô quan trọng hay đám mèo quan trọng?”
“Tôi bị mù chứ không có bị què.”
“Bọn mèo chắc là bị tàn phế rồi?” An Phong bất lực đáp lại.
Tạp âm vẫn cứ dai dẳng như thế hết ngày này qua tháng nọ, Mạc Gia không xử lý, An Phong thừa sức dọn một thể nhưng hắn lại không làm thế.
Việc này do chủ tịch làm chủ, bọn họ chưa nhúng tay vào hắn cũng không dám.
Hai tháng nữa lại trôi qua người bên ngoài lại đặt câu hỏi Mạc Gia vì sao lại dai như thế, tiền trút vào các dự án không ngừng nghỉ, khác so với suy nghĩ tán gia bại sản kia.
Mạc Gia Kỳ được Yên Xích quan tâm đặc biệt, đóng dấu thuận lợi kết thúc chuyến thực tập một ngày không lộ diện.
Những thứ cần để xét tốt nghiệp An Phong lo liệu, khoảng thời gian này cô gần như thảnh thơi nhất.
Sau bốn tháng nằm viện trở về căn nhà chính mình, ông bà Mạc có chủ ý đưa cô về nhà chính, do An Phong lấy cớ cô sẽ không quen thuộc.
Khoảng thời gian cô sống ở nhà riêng còn ít hơn nhà chính, nhưng bọn họ vẫn gật đầu chấp thuận.
“Chậm thôi.” An Phong nắm lấy tay cô như một thói quen.
Đứa nhóc bên cạnh cao lên không ít, đến khi cô nhìn thấy được nhất định sẽ bất ngờ.
Việc này Yên Hải Bình chỉ dám nói với chính mình.
Mạc Gia Kỳ hít một hơi, lấy tự tin bước đi.
Tiếng sủa của Hắc Hắc thấu tận trời xanh, thứ mềm mại đang cọ vào chân cô là bộ lông của Hắc Hắc.
Nó đi trước dẫn đường, lâu lâu lại ngoảnh đầu về phía sau nhìn Mạc Gia Kỳ.
“Chị ơi cẩn thận, phía trước có bậc thang.” Yên Hải Bình vội vàng nhắc nhở.
Cô mỉm cười, nhấc chân lên theo ký ức rồi tiến lên.
Ngày hôm nay cậu nhóc đáng lý nên có mặt ở trường, vì cô xuất viện mà này nỉ Yên Xích cho nghỉ một hôm.
Dì Lý đi đến bên cạnh, ánh mắt chứa đựng sự xót xa.
Ông bà Mạc còn bận việc ở công ty và nông trại hoa nên không có mặt ở nhà, bọn họ bất đắc dĩ phải đi.
Tình hình như thế còn ở yên ở nhà sẽ chết cả lũ.
Những người dưới trướng của Mạc Gia Uy từng người từng rời đi, khiến ông ta khốn đốn, người tài tự rút lui mà không có lý do.
Nói đúng hơn đang thiếu nhân lực, tuyển thì gặp trúng những người non nớt muốn ăn nhiều hơn là làm.
Nông trại hoa của Túy Liên nhiều lần bị người khác xâm nhập, có người muốn đốt có người cố ý muốn phá, chuyến hàng giao đến khách số lượng ít đi đáng kể.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người doanh thu là con số dương, bà ta công nhận năng lực của Thẩm Mị, cô gái khi nào đã trưởng thành rồi.
Cửa hàng nước hoa đang trong quá trình phát triển, bà ta muốn đầu tư nhưng cô ta đã từ chối nói rằng đã có người đặt chỗ.
Tình trạng chung của ông bà Mạc là không thiếu tiền.
Thẩm Mị tự nhiên nhập mật khẩu vào nhà, nhìn thấy Mạc Gia Kỳ đang đọc sách nổi mà chua xót, ai cho cô ta cái gan này thì không biết.
Yên Hải Bình ngồi bên cạnh gọt hoa quả, cậu nhóc rất chú tâm vào công việc hiện tại.
An Phong chăm chú nhìn vào máy tính, mấy con số cứ thay đổi liên tục làm hắn đau hết cả đầu, công ty của hắn đương nhiên thuận lợi chẳng qua lo cho cái tập đoàn lớn nào đó.
“Vừa xuất viện không nghỉ ngơi sao?” Thẩm Mị đặt túi giấy xuống bàn, ân cần hỏi.
Đôi mắt mất đi phần hồn nhìn đến chỗ Thẩm Mị đang đứng, vui vẻ đáp: “Không tiếp thu kiến thức sau này thiệt thòi.”
“Em đã giàu hơn Mạc Gia rồi, cần gì chứ?” Cô ta nói như điều hiển nhiên.
Mạc Gia Kỳ gập cuốn sách lại, nghiêm túc trò chuyện: “Việc kinh doanh của chị thuận lợi không, sao lại đến đây?”
“Đến xem em có cần gì không?” Cô ta gật đầu cảm ơn vì ly nước của dì Lý, tiếp tục nói “Mọi người dường như chưa chấp nhận mức giá hiện tại.”
Thẩm Mị không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chân ước chân ráo bước vào.
“Đang là mùa thu nhỉ?” Cô đột nhiên hỏi.
Yên Hải Bình ngồi bên vội đáp: “Đúng ạ, hiện tại là mùa thu.”
“Có một số mùi hương thích hợp vào hoàn cảnh nhất định, Vào mùa thu, thời tiết sẽ mát mẻ hơn so với mùa hè và có chút không khí se lạnh của mùa đông.
Nên việc chọn nước hoa theo mùa thu sẽ không cần quá nhiều mùi trầm, cay hay nồng nàn.
Mà nên chọn những thành phần có độ pha trộn, cân bằng một chút.
Không nên quá mát, cũng không nên quá ấm.” Mạc Gia Kỳ nói trong sự ngơ ngác của mọi người.
Dọa cho đứa trẻ bên cạnh hoảng sợ rồi.
Thẩm Mị ngập ngừng hỏi: “Sao em biết điều này?”
Cô chỉ tay vào vị trí của quyển sách vừa đặt xuống lúc nãy: “Trong này viết như thế.”
Mạc Gia Kỳ dạy cho bọn họ biết được tầm quan trọng của việc đọc sách rồi, điều này thì miễn nhiễm với An Phong.
Hắn cũng có thói quen đọc sách trước khi ngủ nên sớm biết sự lợi hại này.
“Vậy trước mắt tôi sẽ thử tư vấn một số loại mà em gợi ý.” Thẩm Mị tiếp thu, nói.
Yên Hải Bình đứa miếng táo vừa mới gọt đến miệng cô, cẩn thận mở lời: “Chị ăn trái cây nhé!”
“Tiểu Bình thật giỏi.”
An Phong nghe vậy chen vào một câu: “Tôi đút thì nói để tự mình làm, Tiểu Bình đút thì khen.
Cô thiên vị quá rồi, tôi cũng biết ấm ức đó.”
“Anh đi cho mèo ăn đi.” Mạc Gia Kỳ sực nhớ đến đám con, hối thúc.
Hắn day day trán hỏi: “Đang đánh trống lảng sao?”
“Nào có chứ, tôi mới nhớ ra thôi.”
An Phong nói là thế nhưng vẫn nhắc thân người đi về nhà cho đám mèo ăn.
Thẩm Mị nhìn thấy hoàn cảnh này thì cười thầm, bà chủ nhỏ thật sự rất biết cách ra lệnh..