Sau khi nhận được tin tức, Mạc Gia Uy thẫn thờ nhìn cái thân thể đầy máu, nhịp thở gần như không còn mà muốn phát điên với chính mình: “Lũ khốn, chính các người… Chính các người bức chết con gái tôi.”
Giọng nói như muốn đòi lại đứa con gái của mình, hình ảnh Mạc Gia Kỳ đang mỉm cười khiến ông ta càng đau hơn, càng không muốn tin sự thật trước mắt.
Chính ông ta cũng cảm nhận được phần lỗi của mình, trách phía cảnh sát không tốt một phần lại trách bản thân ông ta làm chưa tròn chưa trách nhiệm một người ba.
Túy Liên trực tiếp ngất xỉu khi nhận tin dữ, khi rời nhà tâm trạng cô rõ ràng vẫn còn tốt.
Sao lại nhảy lầu? Sao lại tự vẫn? Bà ta không tin chính cô nhảy xuống từ độ cô như vậy.
Doãn Hiếu số đen đuổi nhảy xuống trước công ty, đầu chấn thương nặng dẫn đến vết thương chí mạng.
Mạc Gia Kỳ may mắn hơn một chút, rơi xuống cái đài phun nước mà Lạc Khiêm bỏ tiền ra làm đại diện cho bộ mặt của công ty, tay chân chấn thương, đầu bị va đập nặng nhưng vẫn giữ được chút hơi thở.
Đài phun nước ngày hôm đó một màu nhuộm đỏ đặc sắc, cũng là khoảnh khắc làm Thượng Lâm mất ngủ hàng đêm.
Lục Thiếu bị vụ án chấn động níu chân, phóng viên bao quanh chỉ có Lục Minh là rảnh rỗi làm bình máu cho Mạc Gia Kỳ khi tiến hành phẫu thuật, tình hình được cứu vãn nhưng cô sống lại chỉ làm người thực vật, còn trông chờ vào quyết định của người giám hộ.
Thượng Lâm được liệt vào đối tượng tình nghi nhưng một chiếc máy ghi âm cuộc hội thoại đã chứng minh anh trong sạch, anh không nhận thưởng hay muốn thăng chức mà nộp đơn xin thôi việc, tiếp tục công việc ở Lục Thị như một vong hồn vất vưởng.
Cho dù thức trắng đêm vẫn đem thân thể lên công ty như một sự trừng phạt.
Vụ án của ông trùm buôn bán ma túy khép lại tất cả cảnh sát nằm vùng thiệt mạng trong hai mươi năm được nhắc tên, bọn họ đều có sự đóng góp.
Trong số bọn họ có Lục Cử Đình ba ruột của Tiểu Gia, một thông tin ngầm được xác nhận lan truyền trong nội bộ, Doãn Hiếu chính con trai của Lục Cử Đình.
Thượng Lâm cũng biết tin tức này nhưng tất cả đã khép lại, lúc đó cho là cô nói dối, hiện tại đau khổ dằn vặt ra sau đều là anh chọn lấy.
An Phong chăm chỉ đến bệnh viện trò chuyện cùng với cô, hôm nay hắn mang đến một bó hoa được bản thân lựa chọn tỉ mỉ.
“Mấy con mèo lại sinh thêm rồi, chúng nó xâm chiếm hết không gian nhà tôi.” Từ khi cô sống đời thực vật hắn biết cách nói chuyện dài hơn một chút.
Hắn lại tiếp tục nói: “Lông của bọn chúng có mặt khắp mọi nơi, làm tôi thật chướng mắt nhưng đã quen dần rồi.”
Dừng một lát An Phong lại tiếp tục: “Có nên cho người nuôi phụ không? Mấy năm trước cô không muốn nuôi hiện tại đã đổi ý chưa?”
Câu hỏi này không chỉ đơn giản hỏi về mèo, hắn còn có ẩn ý nhưng tiếc rằng một mình hắn hiểu, An Phong ngồi thêm một lát rồi quay về nhà.
An Phong công khai đến thăm còn anh chỉ có thể len la lút, chủ yếu tránh để ông bà Mạc biết.
Thượng Lâm tuy đau khổ, mệt mỏi nhưng vẫn phát triển Lục Thị như cái cách bù đắp cho cô, anh hay để mắt đến Lạc Lạc dày vò cô ta thay Mạc Gia Kỳ.
Thượng Lâm sau khi ở chỗ cô trở về, hắn đã đón Thượng Dao và Thiên Thiên về căn nhà rộng lớn thoải mái hơn trước đây gấp trăm nghìn lần, hai người bọn họ còn giận anh rất nhiều, bọn họ nghĩ anh ép cô vào con đường chết, bức cô đến nổi phải nhảy lầu.
Ông bà Mạc, An Phong chỉ đau thương, anh vừa đau thương vừa phải chịu lời thóa mạ của tất cả mọi người, ngay cả người nhà cũng trách anh làm không tốt, hoàn thành nhiệm vụ lại ép người con gái mình thương rời xa.
__________
So với cảnh tang thương ở đời này Doãn Hiếu lại thảm hơn nhiều, hắn có đoạn ký bản thân nhảy xuống từ độ cao có thể đảm bảo bản thân sẽ chết.
Nhưng hiện tại là diễn cảnh bản thân đang ngủ quên ở cửa tiệm cafe, khung cảnh có khác gì so với lúc còn sống?
Hắn đưa mắt đánh giá xung quanh sau lại tự đánh mình, cảm giác đau rất chân thật không thể nào là hồi quang phản chiếu, điều làm hắn ngạc nhiên hơn là thời gian được lùi lại mấy năm trước.
Khởi thời gian này vẫn chưa gặp được Thượng Lâm, vẫn chưa biết Mạc Gia Kỳ là ai.
Doãn Hiếu đoán không bao lâu nữa bản thân sẽ nhận được tin tức từ thuộc hạ báo lại.
Hắn nửa không muốn tin bản thân đang sống nửa không muốn tin đây là hồi quang phản chiếu.
Đúng như dự đoán, vào một ngày đẹp trời hắn nhận được một cuộc điện thoại.
“Tôi đã điều tra được thông tin, một bé gái có xuất thân từ cô nhi viện mà ngài nhắc đến, số tuổi cũng trùng nhau.
Tư liệu không có bức ảnh khi còn nhỏ, người đó hiện tại là người con duy nhất của nhà họ Lạc.”
Doãn Hiếu biết thời gian này Lạc Lạc đang gặp phải vấn đề khó khăn về mặt tài chính, tiếng xấu của Lạc Khiêm vẫn còn nổi như cồn.
Nhớ lại sai lầm khi trước hắn nghiến răng nói: “Đẩy tình hình nhanh một chút, cho Lạc Thị phá sản.”
Cho dù hắn không nhúng tay vào kết cục cũng như vậy, việc nhìn nó diễn ra nhanh một chút lòng hắn cảm thấy thỏa mãn hơn.
Thuộc hạ ngạc nhiên hỏi lại: “Lạc Thị đang trên đà phát triển nhờ có vị giám đốc trẻ tuổi An Phong hậu thuẫn phía sau, người đó lại là con rể của Mạc Gia.
Chúng ta thực sự khiêu chiến với bọn họ sao?”
Doãn Hiếu sững người, gằn giọng: “Mày nói cái gì? Ai là con rể Mạc Gia?”
Người kia cảm nhận được cổ phẫn nộ, lắp bắp lặp lại: “An, An phong, hôn lễ của con gái nhà học Mạc đã diễn ra vào một năm trước.”
Hắn tự hỏi Mạc Gia Kỳ kết hôn sớm như vậy sao? Diễn biến này sao lại khác xa so với thứ hắn từng trải qua?
“Điều tra về người tên Thượng Lâm, bảo người trong sở cảnh sát đưa thông tin của nó cho tao.”
“V… Vâng, ngài còn có việc gì không?”
Doãn Hiếu nhíu mày đáp: “Trước mắt cứ như vậy.”
Ngắt máy hắn cảm thấy đầu óc rối bời, có nên đóng cửa tiệm vài ngày không?
Hắn quyết định vào trong thành phố, muốn tận mắt nhìn thấy Mạc Gia Kỳ, nếu hỏi về chuyện trước khi chết liệu cô có nhớ gì không? Rốt cuộc hắn và người ở thế giới này có cùng mạch suy nghĩ hay không?
Đi được nửa đường trời đột nhiên kéo mây đen cùng với tiếng gió rít gào, rồi trận mưa lớn như trút nước, đường đi phía trước trở nên mờ nhạt, so với ngày hắn chết còn thê thảm gấp trăm nghìn lần.
Doãn Hiếu cho tốc độ chậm lại, than thở: “Đứa nào lại chọn này để tự sát vậy? Phiền chết đi được.”
Ít ra ngày hắn nhảy lầu nắng vẫn còn tốt chán, nhìn thấy đứa em khoác lên mình chiếc váy cưới xem như là niềm an ủi.
Trước khi chết trong mắt Doãn Hiếu toàn cảnh đẹp, chỉ có ít hiểu lầm, bản thân tin tên phản bội Thượng Lâm sẽ xử lý tốt.
Chiếc xe chậm rãi chạy qua cảng biển lớn, hắn thấy vài dáng người đứng sát mép cảng biển.
Chẳng buồn quan tâm mà lướt qua, bởi vì trời mưa làm cho tầm nhìn trở nên rất khó khăn, hắn còn phải nhìn đường.
Doãn Hiếu vào trong thành phố liền chọn một khách sạn cao cấp để ở lại, những tên thuộc hạ đều tái mặt, rụt vai cúi đầu trước hắn.
Thứ biểu cảm nhàm chán này làm hắn phát bực, khi đó nhìn trúng Thượng Lâm bởi vì anh rất khác so với bọn thuộc hạ, cùng với một chút ngông cuồng mà làm hắn chọn anh.
Vài ngày Doãn Hiếu ở lại khách sạn được thuộc hạ cung cấp thông tin dần hiểu sơ về thới giới này.
Cuộc sống của hắn như tách biệt với Mạc Gia Kỳ, Thượng Lâm và Lạc Lạc.
Thượng Lâm ở thế giới này được xác thực là đã chết, Mạc Gia Kỳ cưới An Phong, tình cảm chỉ xuất phát từ một phía.
Ở thế giới của hắn Mạc Gia Kỳ rõ ràng có tình ý với Thượng, chỉ cần là kẻ mù đều nhìn ra điều đó.
Đến lúc Doãn Hiếu nắm bắt tất cả lại xem được buổi thời sự nhàm chán.
“Cơn bão đổ bộ làm thiệt hại tài sản của người dân cùng với mùa màng bị tàn phá, theo thông tin bên phía cứu hộ cho biết ngư dân chưa cập vào bờ đã được thực hiện công tác cứu hộ cứu nạn.
Một một số người đã mất tích trong cơn bão, chúng tôi mong sớm ngày tìm được.”
Giọng nói máy móc ban đầu lướt qua tai Doãn Hiếu một cách vô tình, cái tên Mạc Gia Kỳ khiến hắn trật nhịp vài giây.
Đôi mắt nhìn đến chỗ tivi đang phát sóng gương mặt của cô đã yên vị trên đó, trái tim đột nhiên đập liên hồi.
Cảm giác sợ hãi từ lâu bị bỏ quên, Doãn Hiếu đứng bật dậy lấy xe lái thẳng ra vị trí cuối cùng Mạc Gia Kỳ xuất hiện.
Chiếc xe cô lái đến được định vị ở cảng biển, khi hắn đến nơi người của Mạc Gia Uy sắp xếp cũng ở đó.
Hắn hòa vào dòng người, cùng nhau đón hoàng hôn rồi bình minh.
Câu nói trục vớt xác là điều cấm kỵ mà vị chủ tịch nào đó không muốn nghe thấy, Mạc phu nhân vẫn giữ chắc niềm tin đó là một sự nhầm lẫn, Mạc Gia Kỳ chắc chắn còn sống.
Ba ngày tìm kiếm, cô xuất hiện như một kỳ tích.
Doãn Hiếu mở to mắt nhìn cô biểu thị sự vui mừng, nhưng hắn chỉ đứng ở phía xa nhìn cô đoàn tụ cùng gia đình, bản chất của hắn và người ở đây không giống nhau.
Mạc Gia Kỳ sau khi trải qua cảm giác bay lợn ở độ cao hai mươi tầng lầu, trong lúc đau đớn ý thức trở nên hoảng loạn, lần này cô không có tiếc nuối, một lòng thỏa mãn với sự thay đổi của bản thân.
Thầm cầu nguyện cho Thượng Lâm và ông bà Mạc một đời an yên, hạnh phúc.
Mở mắt ra cô đã cảm nhận được vị mặn chiếm trọn khoang miệng, cái bụng truyền đến cảm giác căng muốn vỡ ra.
Cô được sóng đánh vào một miếng đất cao nhô lên giữa biển.
Vừa có ý thức cô đã nôn thốc nôn tháo, toàn nước là nước.
Mạc Gia Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh, có khác gì cái nhà giam vô tận, xung quanh toàn là nước mà chẳng có lấy cái cái vật gì.
“Trừng phạt sao?” Cô nheo mắt nhìn cố gắng tìm kiếm một vật thể sống..