Ở trong sảnh, tôi phát hiện ra một lá thư gửi cho mình.
Với nét chữ gọn gàng, cẩn thận, có dấu mang tên cái trường hướng nghiệp, tôi đã biết đó là của ai.
Cô ấy đã trả lời thư tôi.
Gửi Gia Phù,
Chào, cậu thân mến. Mình thấy nhớ cậu. Cậu có ổn không? Những ngày này cậu đang làm gì? Cậu bảo sắp chuyển tới Tây Tam Kỳ, vậy sao chưa đi? Mình đoán cậu đang làm thủ tục thôi học. Cậu cũng chưa bảo rằng cậu không muốn kết thúc việc học phải không? Thế thì tại sao lại nghỉ? Một ngày nào đó có lẽ cậu lại đi học chăng?
Mình nhớ tới cái giấc mơ ngắn ngủi nhất của mình, chỉ vài giây thôi. Trong đó mình với cậu đi trên hai con đường riêng rẽ, lúc đó thấy lạ lùng là đã mơ như thế, và mình không tin. Mình đã nhẹ cả người khi đó chỉ là giấc mơ, nhưng ai mà biết trước được một ngày kia nó có trở thành hiện thực? Chúng mình gần đây ít liên lạc với nhau, như thế thật đáng xấu hổ. Ở lớp mọi việc vẫn thế, ngoại trừ như có gì đó đã mất đi.
Trời trở lạnh rồi, đừng quên mặc ấm. Đây là mùa yêu thích của cậu nên có lẽ chẳng còn thấy lạnh nữa chăng?
Thế nhé, chúc cậu những giấc mơ đẹp!
Vương Tuệ
..
Tôi viết lại cho cô để hỏi tình hình, và bảo cô tôi muốn mượn quyển sổ trong đó chúng tôi đã chuyện trò cùng nhau trong và ngoài giờ học, tôi định lấy tư liệu để viết tiểu thuyết. Tôi bảo cô có thể gửi cho tôi hay hẹn thời gian gặp, tôi sẽ tới chỗ cô.
Khi Vương Tuệ trả lời, tôi ngạc nhiên thấy cô từ chối không trả quyển sổ chúng tôi trao đổi ở trường. “Cậu nói rằng một ngày cậu sẽ thành thương nhân, có nghĩa sẽ chôn vùi tình cảm của cậu… Nếu cậu như thế với bản thân thì còn đối xử với mình và các bạn ra sao? Mình vẫn đọc thư cậu rất lâu, và mình nghĩ chúng mình không còn là bạn bè nữa. Khi có thời gian, mình sẽ đốt quyển sổ đó. Cậu có biết mọi người nói gì về cậu sau khi cậu bỏ học không?”
Tôi ném thư của cô vào trong ngăn kéo, không muốn giải thích gì thêm.
_________________