Bầu trời tháng mười xanh đến trong suốt. Ánh nắng mặt trời bị những đám mây lớn xé thành những đường sáng yếu ớt, chiếu rọi trên phiến lá, dưới mặt đất. Tiết trời mùa thu thật đẹp.
Tô Kính Hy giơ cánh tay ra và nói:
- Này, cho em dựa”.
- Biến.
Im lặng một lúc lâu, anh lại lặng lẽ giơ cánh tay và và nói:
- Này, cho em cắn.
- Anh có thôi đi không, biến đi cho em nhờ.
Tô Kính Hy nhảy lên, vòng tay qua cổ Xuân Phi để cô ấy dựa vào người mình và nói:
- Đến đây đến đây, cắn vào cổ em có được không?
Xuân Phi không nghĩ ngợi gì mà vung tay ra, làn da mỏng hơn cả con gái của Tô Kính Hy lập tức xuất hiện vết hằn đỏ. Cuối cùng anh bỏ cánh tay đặt trên vai cô xuống, đôi lông mày trau lại, ánh mặt toát lên sự phẫn nộ:
- Rõ ràng là em đá anh trước, anh cắn vào cổ em thì cũng đã cắn rồi, rốt cuộc em muốn thế nào đây?
- Anh bị làm sao đấy, thích hành hạ mình thì tự lấy roi da mà đánh vào người ấy. Xuân Phi ngồi xuống, gục mặt xuống đầu gối - Đều là do các người, liên quan gì đến tôi.
Đều là do các người, liên quan gì đến tôi.
Suốt buổi sáng Xuân Phi ủ rũ mệt mỏi, không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, dường như không phải vì chuyện bị cắn mà không vui. Tô Kính Hy vốn định kéo tóc cô, nhưng bàn tay giơ lên rồi lại dừng lại, đặt xuống đầu cổ.
- Nếu có chuyện gì không vui thì nói ra đi. Bạn bè với nhau không nên giữ trong lòng.
- Không có.
Xuân Phi không biết nói với anh thế nào. Tất cả những chuyện mẹ quyết định, cô không thể chống lại được. Số điện thoại lạ đã rung lên hai lần, còn có một tin nhắn của mẹ: Xuân Phi, về nhà ngay, mày giỏi lắm.
Càng như vậy cô lại càng thấy chán, quyết định tắt điện thoại, cùng Tô Kính Hy đi tàu điện trên cao vào thành phố ăn uống.
Người đó đứng ở hành lang nhìn đồ đạc và làm mồi cho muỗi suốt một buổi chiều cũng không liên quan đến cô. Đáng đời.