Chuyện này nhanh chóng lan khắp trường, mang theo màu sắc truyền kỳ khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Người này truyền tai người kia, mỗi người thêm thắt một ít, ai cũng muốn biết cô nữ sinh được hoàng tử mỉm cười bế lên tầng là ai. Thế là cái tên An Dương Xuân Phi nhanh chóng truyền khắp trường chỉ trong nửa ngày. Thậm chí có người còn vờ như vô tình đi ngang qua lớp A để chắc chắn rằng cô gái ngờ nghệch nằm gục trên bàn kia chính là nhân vật nữ chính trong truyền thuyết. Sau đó là những lời bàn tán xôn xao.
Thế giới con gái nhạt nhẽo.
Hai tuần nữa là đến kỳ thi khảo sát. Xuân Phi không muốn vì những chuyện như thế này mà ảnh hưởng đến thành tích thi. Phải học thuộc làu làu những từ mới bắt đầu từ chữ cái A đến những từ bắt đầu bằng chữ Z thì tiết tự học cuối cùng mới kết thúc.
Lần đầu tiên cô có cảm giác một ngày dài bằng trăm năm, lòng dạ rối bời như có một tổ ong ở trong vậy.
Vốn dĩ cô muốn Tiểu Thái đưa mình về nhà nhưng lại sợ Hạ Sâm Triệt đến mà không thấy cô đâu nên ngồi trong lớp học, chậm chạp thu dọn đồ đạc. Chiều tối là lúc mà ánh nắng mặt trời mềm mại nhất, dường như cả thế giới được tô má hồng vậy. Cô rất khâm phục dáng vẻ dù gặp chuyện gì cũng rất tự nhiên như không của Hạ Sâm Triệt, giống như lúc này anh rất tự nhiên bước vào phòng học của cô.
- Xuân Phi, dọn đồ xong chưa?
- Xong rồi.
Cô đang định mỉm cười với anh thì nhìn thấy Kỷ Vi với nét mặt rạng ngời đang đứng sau lưng anh.
Hạ Sâm Triệt rất thông minh, sẽ không ngồi im chờ những lời đồn đại nhấn chìm mình. Khi những lời đồn đại trong trường lên đến cao trào thì bạn gái của anh chỉ cần lộ diện và đi cùng họ là được.
Các cô gái nói:
- Anh Hạ Sâm Triệt quả là một người dịu dàng và tốt bụng, đưa đón em nữ sinh bị thương.
Các chàng trai nói:
- Kỷ Vi quả là cô gái xinh đẹp, rộng lượng, có cô bạn gái như thế này đúng là may mắn.
Xuân Phi thấy mình vô tình trở thành người làm chứng cho tình yêu của người khác.
Hạ Sâm Triệt bế Xuân Phi xuống dưới, Kỷ Vi đi phía sau. Nhìn xuyên qua khe tóc của Hạ Sâm Triệt, giác quan thứ sau của Xuân Phi nói với cô rằng Kỷ Vi đang tức giận, mặc dù cô đang cúi đầu, cố gắng nhìn bậc thang.
- Còn đau không?
- Vâng.
- Về nhà anh sẽ bôi thuốc cho em.
- Vâng.
Nghe lời đối thoại như vậy, Kỷ Vi không kìm được ngẩng đầu lên gọi tên anh:
- Triệt!
Hạ Sâm Triệt bước xuống bậc thang cuối cùng. Anh đặt Xuân Phi xuống, sau đó đỡ vai cô, chùn người xuống đi lại chiếc dép lê sắp tuột ra. Xuân Phi đứng không vững, đặt tay lên đầu anh. Hạ Sâm Triệt kéo tay cô đặt ngang eo của mình, lúc ấy mới quay lại nói với Kỷ Vi:
- Ừ, sao thế?
- Để anh dìu em An Dương. Chiều cao của em và em ấy ngang nhau, nếu dìu không vững sẽ làm em ấy ngã.
- Ừ.
Xuân Phi nhìn khuôn mặt của Kỷ Vi trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt với ba phần đố kỵ, bảy phần hụt hẫng.
Không hiểu vì sao cô thấy đắc trí. Sau đó mới chợt nhớ ra anh ấy vừa gọi mình là em Xuân Phi.
Không phải em lớp dưới, không phải Âu Dương Xuân Phi.
Cô ngước mắt nhìn chiếc cằm đẹp như tranh vẽ của anh, cảm giác cách anh ngày càng gần hơn. Cảnh tượng lúc này giống như một giấc mơ không có thực, mong sao đừng bao giờ tỉnh lại.