Cuối tuần Xuân Phi về nhà lấy thêm quần áo. Cô tưởng rằng có thể gặp được Thuần Uyên nhưng nghe mẹ nói cuối tuần Thuần Uyên phải thi, không về nhà. Ăn tối xong, Tô Kính Hy và Xuân Phi trèo lên sân thượng hóng mát. Đây là vị trí rất thích hợp để ngắm sao, đặc biệt là bầu trời thu, sạch không tỳ vệt.
Hai người dựa lưng vào nhau có thể im lặng cả một buổi tối. Mỗi người đều có tâm sự, nói theo lời của Thuần
Uyên thì chỉ có gả Xuân Phi cho Tô Kính Hy thì anh mới yên tâm. Bởi vì Xuân Phi và Tô Kính Hy là hai người rất giống nhau. Xuân Phi hỏi:
- Chẳng phải hôm nay anh có chuyện muốn nói với em sao?
- À, cũng chẳng có gì.
Tô Kính Hy ngẩng đầu, dồn trọng lượng vào vai Xuân Phi:
- Có thể….bố anh sắp kết hôn rồi….
- Oa, chúc mừng nhé, Tô Kính Hy sắp có mẹ rồi.
- Đừng đùa như thế.
- Thực sự em rất muốn có một người mẹ khác.
Xuân Phi nói rất nhỏ, vừa nói vừa cười khiến Tô Kính Hy lòng rối như tơ vò cũng không nhịn được cười. Cô chính là một đứa trẻ tâm địa xấu xa. Từ nhỏ đã không đáng yêu như thế. Anh nhìn Xuân Phi, dường như nhìn thấy bản thân mình. Chỉ có điều, thế giới của Xuân Phi sương mù dày đặc chông gai đầy rẫy, anh vĩnh viễn không thể bước chân vào được.
Xuân Phi chỉ mặc chiếc áo thu rất mỏng rồi chạy ra ngoài. Càng về đêm thời tiết càng lạnh. Hai người chạy vào nhà lấy áo. Vừa đẩy cửa thì nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sôfa. Tô Kính Hy nhìn thấy có khách liền nói – Anh đi ngủ - sau đó chui vào phòng Thuần Uyên. Xuân Phi đáp lại một tiếng rồi đứng ở cửa không biết phải làm thế nào.
Hạ Sâm Triệt mặc chiếc áo len màu đỏ đậm rộng thùng thình. Cổ áo khoét sâu để lộ xương quai xanh trắng muốt. Mái tóc dài che kín tai nhưng lại khiến những đường nét của anh trở nên rất mềm mại. Đột nhiên cô nghĩ đến việc vì sao Hạ Sâm Triệt lại dịu dàng đến thế. Vì mẹ của anh chăng? Mẹ của anh nói năng thật nhẹ nhàng, mỉm cười cũng thật dịu dàng.
Người mẹ như thế nào thì sẽ có đứa con như thế. Không biết rốt cuộc cô đã kế thừa bao nhiêu thói xấu từ mẹ mình.
- Nhìn thấy cô Tần mà không thèm chào một tiếng, đúng là vô lễ.
Mẹ nhìn cô với ánh mắt không vui chút nào.
- Cháu chào cô!
Cô nhìn Hạ Sâm Triệt ngồi cạnh, cuối cùng không kìm được buột miệng nói:
- Sao hôm nay anh cũng đến đây?
- Anh cùng mẹ đi dạo phố, nhân tiện đi qua nhà em. Em vẫn còn đi giày thể thao chạy lung tung, chân hết đau rồi à?
- Vâng, cũng đỡ rồi ạ.
Nghe hai đứa trẻ nói vậy, mẹ mới nhận ra con gái đi lại có chút bất thường, ngạc nhiên hỏi:
- Chân làm sao vậy?
- Con đánh vỡ bát, không cẩn thận giẫm chân vào mảnh vỡ.
Cô trả lời qua quýt lấy lệ.
- Đúng là vụng về.
Sớm đã biết là như vậy rồi mà. Xuân Phi thấy mặt mẹ biến sắc, vội nói:
- Trà nguội rồi để con đi pha ấm khác.
Trong phòng khách vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của cô Tần Sở:
- Vân Hà, sao cậu không thay đổi tính khí một chút. Xuân Phi từ nhỏ đã là một đứa trẻ đáng yêu, ai nhìn cũng mến. Cậu không cần thì mình mang về nhà nuôi.
Lúc ấy mẹ mới cười:
- Vậy thì cậu mang về đi, làm con dâu cho Tiểu Triệt nhà cậu.
Cô Tần cũng cười và nói:
- Cậu đừng hối hận đấy.
- Haha, Sâm Triệt, con thấy thế nào.
- Được ạ.
Xuân Phi ngoảnh đầu lại như con mèo bị giẫm đuôi vậy. Hạ Sâm Triệt dựa người vào cửa và nói:
- Anh bưng trà giúp em, sợ em lại làm vỡ cốc.
Cô định nói – liên quan gì đến anh. Nhưng cuối cùng đã không nói ra, dường như nơi mềm mỏng nhất trong trái tim bị tấn công, thực ra cô đã sớm bị hạ gục trước nụ cười của anh rồi, nụ cười ấm áp như hơi thở mùa xuân.