Sau trận mưa ào ào như trút nước, nhiệt độ mới thực sự hạ xuống. Hạ Sâm Triệt đóng gói hết quần áo mùa hè rồi nhét vào tủ, treo những chiếc áo khoác len và quần bò đẹp đẽ lên. Chỉ trong có mấy ngày mà gần một nửa lớp bị cảm cúm, cúm lây lan nhanh chóng. Ở siêu thị gần cổng trường, những chiếc khẩu trang đủ loại màu sắc lại được ưa chuộng.
Hạ Sâm Triệt mặc chiếc áo len trắng. Xuân Phi cũng mặc áo len trắng, trông cứ như là áo đôi vậy. Anh đặt cốc sữa đã được hâm nóng cạnh miệng cô. Xuân Phi từ chối ngoảnh đầu đi và nói:
- Em không thích uống sữa nguyên chất.
- Không sao, thế thì anh mang đến cho Kỷ Vi uống. Hạ Sâm Triệt cười híp mắt và nói.
Anh không nhắc đến Kỷ Vi thì không sao. Hai tiếng ấy cô không muốn nghe chút nào. Kỷ Vi có nghĩa là điềm đạm đáng yêu. Kỷ Vi có nghĩa là đẹp đẽ tốt bụng. Kỷ Vi có nghĩa là bạn gái của Hạ Sâm Triệt. Dù là cái nào thì cô cũng không thích, không thích, không thích. Hạ Sâm Triệt định cho sữa vào túi nhưng lại bị Xuân Phi cướp lấy.
Đối với cô phép kích tướng đúng là hiệu quả. Hạ Sâm Triệt chưa kịp để lộ nụ cười đắc trí thì Xuân Phi đã nhanh chân đến cạnh thùng rác, nhếch mép mỉm cười với anh. “Bộp” một tiếng, bình sữa vẫn còn nóng rơi trúng vào thùng rác.
- Em có vứt đi cũng không cho cô ấy.
Vẫn là cái kiểu ấy. Dường như có thể nghĩ đến kết quả như thế này. Hạ Sâm Triệt không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm. Xuân Phi đi rất nhanh, cách anh rất xa. Cô là người có gan làm chuyện xấu nhưng suốt cả buổi sáng lại cảm thấy bồn chồn bất an. Buổi trưa Xuân Phi ngồi trong lớp ôn bài, nhờ Tiểu Thái mua cơm giúp. Cả lớp giống như đàn chim vỡ tổ, vừa tan học là chạy đi hết cả. Ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu rọi qua tấm cửa kính, một mình ngồi cảm nhận mùi hương lúc cuối thu, bỗng nhiên cô thấy rất mệt.
Lại phải nói tạm biệt rồi sao?
Cô ghét hai chữ náy, nó thật xa vời, không giới hạn. Lần trước Thuần Uyên cũng nói hai chữ này. Anh nói – nếu em muốn ở cùng cậu ta thì đừng nhận người anh trai này nữa. Sau đó anh nói tạm biệt. Cô thừa nhận mình có chút hối hận. Nhưng cô cũng không muốn rời xa Hạ Sâm Triệt. Lần trước cô ốm anh đã chăm sóc cô suốt đêm, mặc dù cô không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra.
- Xuân Phi, không xong rồi, không xong rồi. Tiểu Thái hốt hoảng chạy vào lớp.
- Cháy à? Xuân Phi thờ ơ hỏi lại.
- Cậu nghĩ đi đâu vậy. Có người tung tin cậu và Hạ Sâm Triệt ở cùng nhau, còn dán ở bảng tin nữa. Họ còn nói cậu quyến rũ Hạ Sâm Triệt, nói cậu….
- Ừ. Cô không chú ý lắng nghe.
- Nói cậu đã lên giường với Hạ Sâm Triệt. Nói Hạ Sâm Triệt chỉ vui đùa với cậu mà thôi. Tiểu Thái vừa thở hổn hển vừa nói – Cậu mau đi giải thích rõ ràng đi, chắc chắn thầy cô sẽ tin lời cậu.
- Đều là những chuyện không có thật, vì sao mình phải giải thích.
- Chính vì là chuyện không có thật nên mới phải giải thích. Dù cậu không quan tâm nhưng không có nghĩa là Hạ Sâm Triệt cũng không quan tâm.
Tiểu Thái không hiểu vì sao Xuân Phi lại bình tĩnh đến thế. Nếu là mình thì đã sớm tức đến phát điên rồi. Sau đó còn thề sẽ vạch mặt tên ác nhân làm chuyện xấu. Nhưng Xuân Phi không phải là mình. Từ trước đến nay cô ấy là người dù lửa có cháy đến mông thì cũng không chịu đứng dậy.